Chương 47: Tứ gia trở về

An thị thϊếp nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, giận dữ trừng mắt nhìn Lam Yến: "Ngươi nói bậy! Ta làm sao có thể làm chủ Bối Lặc gia? Ô Tô thị, ngươi dám vu khống ta!"

Lam Yến: "Vu khống? Chê cười. Ta chỉ nói sự thật thôi. Ngươi tưởng rằng việc Bối Lặc gia định sủng hay không sủng ta là do ngươi quyết định sao? Chẳng phải là muốn làm chủ Bối Lặc gia hay sao? Còn muốn biện minh gì nữa? Nếu ngươi không phục, chúng ta cùng đi gặp phúc tấn và trắc phúc tấn để phân xử."

Lam Yến nhìn An thị thϊếp với vẻ mỉa mai. Tuy rằng Lý trắc phúc tấn không ưa nàng sau khi thị tẩm, nhưng An thị lại đầu phục phúc tấn, chính là kẻ địch của Lý trắc phúc tấn. Lý trắc phúc tấn không thể làm gì được phúc tấn, nhưng thu thập An thị thì không thành vấn đề. An thị là người của phúc tấn, thu thập An thị chính là đánh vào mặt phúc tấn, nói vậy Lý trắc phúc tấn cũng sẽ rất vui lòng.

An thị thϊếp nghe vậy quả nhiên luống cuống: "Ngươi, ngươi, chẳng qua chỉ là tranh cãi nhỏ nhặt thôi, chuyện nhỏ như vậy mà ngươi cũng dám đi quấy rầy phúc tấn..."

An thị thϊếp luống cuống, chột dạ và sợ hãi.

Lam Yến: "Bối Lặc gia chính là chủ tể trong phủ, việc liên quan đến Bối Lặc gia há là chuyện nhỏ. Ta ngược lại cảm thấy nên thỉnh phúc tấn làm chủ..."

"Ô Tô cô nương, An cô nương..."

Đột nhiên, một tiếng kêu to vang lên cắt ngang lời Lam Yến, nàng theo tiếng nhìn lại, thì ra là cung nữ của chính viện.

Lam Yến không nói gì thêm, chờ cung nữ đến gần.

Cung nữ: "Cấp hai vị cô nương thỉnh an. Bối Lặc gia phái người trở về báo tin, Bối Lặc gia sắp sửa trở về, phúc tấn sai nô tỳ đến truyền lời, cho các chủ tử trong hậu viện đều đến chính viện, cùng nhau nghênh đón Bối Lặc gia hồi phủ."

"Bối Lặc gia sắp về rồi!" Mắt An thị thϊếp sáng rực, vui mừng khôn xiết, nàng vội vàng nói: "Đã biết, ta lập tức qua đó."

Cung nữ: "Nô tỳ còn phải đi thông báo cho các vị cô nương khác, nô tỳ xin cáo từ trước."

An thị thϊếp cũng chẳng quan tâm đến Lam Yến, xoay người định đi chính viện, đi được vài bước lại dừng lại: "Không được, ta phải về thay bộ trang phục mới, trang điểm lại."

An thị thϊếp lẩm bẩm lầu bầu, xoay người vội vàng đi về Hối Phương cư.

Lục Nha cũng nói với Lam Yến: "Cô nương, chúng ta cũng nhanh chóng trở về đi. Vừa rồi ở hoa viên đi dạo lâu như vậy, váy trên người ngài đều bẩn rồi, búi tóc cũng rối tung, đi thôi, nô tỳ sẽ hầu hạ ngài thay quần áo trang điểm."

Lam Yến nhìn bộ váy cũ trên người mình, không thấy chỗ nào bẩn.

Lục Nha sốt ruột thúc giục, Lam Yến suy nghĩ cũng cảm thấy nên đổi bộ quần áo mới. Dù sao Tứ gia sắp về, các thϊếp trong phủ nhất định đều trang điểm tỉ mỉ, diện bộ đồ mới; nếu chỉ có mình nàng mặc bộ quần áo cũ kỹ đi nghênh đón, e rằng sẽ quá khác biệt.

Khác biệt so với mọi người, có khi không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa, Tứ gia đã trở lại, nếu thấy mọi người đều mặc đồ mới mà chỉ mình nàng mặc đồ cũ đi nghênh đón, khó tránh khỏi Tứ gia sẽ hiểu lầm là nàng không chào đón hắn trở về.

Lam Yến không nghe lời Lục Nha đổi sang bộ đồ mới rực rỡ, chỉ mặc bộ đồ màu xanh nhạt thanh tao, trang điểm búi tóc cũng đơn giản, không cài đầy đầu châu ngọc. Kỳ thực Lam Yến cũng không thích biến đầu mình thành giá trưng bày châu báu, cho nên mặc kệ Lục Nha khuyên thế nào nàng cũng không thay đổi ý định.

Lam Yến thay quần áo trang điểm xong ra ngoài, tiếng ồn ào từ phòng An thị thϊếp vẫn không ngừng truyền đến, An thị thϊếp vẫn chưa trang điểm xong. Nhưng nàng cũng gặp được Uông thị; Uông thị cũng đang trang điểm tỉ mỉ.

Sau khi chào hỏi nhau, Lam Yến là người đầu tiên đến chính viện.

So với các nơi khác, Hối Phương cư là nơi xa nhất so với chính viện và tiền viện. Lam Yến tưởng rằng mình đến không sớm, nhưng đến chính viện mới phát hiện ra mình là người đầu tiên đến.

Nghĩ đến An thị thϊếp vẫn đang tỉ mỉ trang điểm, Lam Yến liền hiểu ra tại sao những người khác vẫn chưa đến.

Lam Yến chỉ là thị thϊếp cô nương, không có tư cách ngồi trong chính đường chính viện, nàng chỉ có thể đứng.

Khoảng ba mươi phút sau khi Lam Yến đến chính viện, Uông thị và Y thị cũng đến, một lúc sau Lý thị, Quách thị và Tô thị cũng đến, tiếp theo là Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách, sau đó là Trương cách cách, tiếp theo là An thị thϊếp, Tống cách cách và Võ cách cách đến trước sau, cuối cùng Lý trắc phúc tấn mới khoan thai đến muộn.

Tất cả mọi người đều trang điểm tỉ mỉ, mặc quần áo mới và trang sức. Trong số các thϊếp thất, xinh đẹp nhất vẫn là Lý trắc phúc tấn, Võ cách cách và An thị thϊếp. Lý trắc phúc tấn có vị phân cao, quần áo và trang sức đều tốt hơn những người khác, búi tóc cài đầy châu ngọc. Võ cách cách kém hơn Lý trắc phúc tấn một chút, nhưng tốt hơn An thị thϊếp; cũng là đầy đầu châu ngọc, diễm lệ vô song. Cuối cùng là An thị thϊếp, tuy quần áo và trang sức không bằng Lý trắc phúc tấn và Võ cách cách, nhưng nàng có lợi thế về tuổi trẻ, cũng đầy đầu châu ngọc, kiều diễm vô cùng.

Vào thời nhà Thanh, kiểu tóc phổ biến cho phụ nữ là búi tóc một chữ hoặc hai chữ, chưa phát triển đến mức búi tóc cao hoặc cài diêm châu cánh. Kiểu tóc cũng không cầu kỳ như trong phim ảnh.