Chương 22: Thị tẩm

Lam Yến suy nghĩ một chút, trừ việc mình là người xuyên việt không thể nói ra, còn lại nàng cũng không có gì cần giấu. Vì vậy, Lam Yến liền kể hết mọi chuyện về Ô Tô Lam Yến cho Tứ gia.

“Hồi Tứ gia, nô tỳ xuất thân từ gia đình thuộc Chính Hoàng Kỳ bao y. Gia phụ tên húy Ô Tô Hạ An, làm việc ở hoàng trang. Nô tỳ còn có ngạch nương cùng hai huynh trưởng, hai đệ đệ và một muội muội. Khi ở nhà, nô tỳ thường giúp ngạch nương chăm sóc các đệ đệ muội muội. Gia đình nô tỳ tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn no mặc ấm.

Nô tỳ vào cung năm Khang Hi thứ 40 khi mới 12 tuổi. Sau ba tháng học quy củ tại nội vụ phủ, nô tỳ được Lý ma ma chọn đi Vĩnh Hòa Cung làm tam đẳng tiểu cung nữ. Sau đó, khi một nhị đẳng cung nữ bên cạnh Đức phi nương nương ra cung, nô tỳ và một cung nữ khác tên Lam Điệp được đề bạt lên nhị đẳng cung nữ lúc 14 tuổi.

Nửa năm sau khi lên nhị đẳng cung nữ, do Lam Điệp mạo phạm chủ tử, nô tỳ vì thân thiết với Lam Điệp nên bị liên lụy, biếm thành thô sử cung nữ ở Vĩnh Hòa Cung. Nô tỳ làm việc quét dọn, lau chùi cửa sổ ở Vĩnh Hòa Cung. Cho đến tháng 11 năm ngoái, Đức phi nương nương ban ân cho nô tỳ và An cô nương cho phúc tấn. Phúc tấn liền đưa chúng nô tỳ theo ra cung đến Tứ bối lặc phủ.

Tứ gia, nô tỳ ở trong cung luôn tuân thủ quy củ, không phạm tội. Sau khi đến bối lặc phủ, nô tỳ cũng rất ít ra cửa, không gây chuyện sinh sự. Thật sự.

Lam Yến bày ra vẻ mặt chân thành, mong Tứ gia tin tưởng. Nàng vốn là người nhát gan, lại không có lòng dạ hiểm độc.

Tứ gia: “Ngươi thật thà thật.”

Lam Yến: “Những việc này của nô tỳ chỉ cần tra là có thể biết được, không có gì cần giấu giếm.”

Tứ gia không lạnh lùng như Lam Yến tưởng tượng. Khi nói chuyện với nàng, tuy ngữ khí không ôn nhu nhưng cũng không lạnh băng, miễn cưỡng xem như ôn hòa. Nhờ vậy, Lam Yến cũng không lo lắng và căng thẳng như trước. Càng nói chuyện, nàng càng cảm thấy thoải mái, bèn thành thật kể lại thân thế và trải nghiệm của mình. Duy nhất điều nàng ghi nhớ là tuyệt đối không đề cập đến chuyện xuyên qua.

Lam Yến biết Tứ gia tuy hỏi nàng, nhưng nàng tin rằng Tứ gia nhất định đã sớm tra rõ ràng mọi chi tiết về thân thế và trải nghiệm của nàng và An thị thϊếp. Do đó, không có gì cần giấu giếm.

Càng giấu giếm càng khiến người ta nghi ngờ. Cho dù chưa làm gì khuất tất, việc che giấu cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ rằng có điều gì khuất tất.

Nàng tuy nhát gan và không có nhiều tâm cơ, nhưng không phải ngốc.

Tứ gia đột nhiên nhìn Lam Yến và nói: "Người khác đều để ý đến xuất thân của mình, không muốn người khác biết về quá khứ bất kham của mình. Ngươi ở Vĩnh Hòa Cung làm thô sử cung nữ, là loại cung nhân thấp nhất trong cung. Ngươi không ngại sao? Không cảm thấy khó chịu, không sợ bị người xem thường và cười nhạo sao?"

Đã từng trải qua những điều khó chịu như vậy, làm sao có thể nở nụ cười thuần túy và hạnh phúc như vậy?

Tứ gia vẫn luôn nhớ rõ nụ cười đó, nụ cười trong sáng và hạnh phúc đó.

Lam Yến: "Nô tỳ nói ngài có thể không tin. Nô tỳ thật sự không quan tâm, cũng không sợ bị người cười nhạo hay khinh thường. Những điều đó đều là những gì nô tỳ đã trải qua, là quá khứ không thể xóa nhòa, là những gì đã tồn tại. Cho dù nô tỳ không thừa nhận, những điều đó cũng sẽ không thay đổi. Cho dù nô tỳ không thừa nhận, người khác cũng sẽ biết và nói ra."

"Nếu không thể thay đổi, sao không thản nhiên đối mặt? Nô tỳ ở trong cung từng nghe cung nhân nói qua một câu: "Chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác." Nô tỳ cảm thấy lời này nói rất đúng. Đối với chuyện quá khứ, chỉ cần nô tỳ không thèm để ý, người khác để ý cũng chẳng liên quan gì đến nô tỳ."

Không thèm để ý là được sao? Tứ gia nghe lời này trố mắt nhìn, nguyên lai là như vậy.

Thấy Lam Yến không thèm để ý, nhẹ nhàng thoải mái, Tứ gia đột nhiên cảm thấy Lam Yến nói có lý.

Tứ gia gật đầu: "Ngươi xem ra cũng khá thấu đáo."

Lam Yến: "Nô tỳ nhát gan cũng không thông minh. Khi nô tỳ vào cung làm việc, A mã và ngạch nương thực lo lắng. Nhưng nô tỳ là trưởng nữ trong nhà, muội muội còn nhỏ, nên nô tỳ cần thiết phải vào cung làm việc. Khi nô tỳ vào cung, a mã và ngạch nương dặn dò nô tỳ phải an phận thủ thường, làm việc cẩn thận, chờ đến tuổi rồi sẽ được ra cung."

"A mã và ngạch nương còn nói, chờ nô tỳ ra cung sẽ tìm cho nô tỳ một nhà tốt để gả đi. Bất quá nô tỳ nghĩ, đến lúc nô tỳ ra cung cũng đã già rồi, e rằng cũng chẳng gả được ai. A mã và ngạch nương liền dặn dò các huynh đệ của nô tỳ, hứa rằng sau này sẽ chu cấp cho nô tỳ phí dưỡng lão. Tuy nhiên, ngạch nương cũng dặn dò nô tỳ phải làm việc cẩn thận, hầu hạ chủ tử chu đáo, tranh thủ được ân điển của chủ tử để sớm ngày ra cung."

Lam Yến: "Nô tỳ ở Vĩnh Hòa Cung làm việc cũng chỉ mong được sớm ra cung. Nô tỳ không ngờ rằng nguyện vọng của mình lại thành hiện thực. Nô tỳ thế nhưng thật sự được ra cung sớm."

"Ngươi muốn gả chồng?" Tứ gia mặt đen. Đã vào phủ của hắn rồi mà còn nghĩ đến chuyện gả cho người khác.

Lam Yến không nhìn Tứ gia nên không phát hiện ra vẻ mặt của hắn.

Nàng vốn không nghĩ đến chuyện gả cho người Mãn Thanh, chỉ muốn sớm ra cung để hưởng thụ cuộc sống tự do.

Lam Yến nghĩ vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn là nói: "Nô tỳ ở trong cung làm việc cũng không có ý tưởng khác, chỉ nghĩ làm việc cẩn thận. Lại không nghĩ rằng Đức phi nương nương sẽ chọn nô tỳ đến bối lặc phủ để hầu hạ ngài. Nô tỳ nghĩ, đại khái là nô tỳ có phúc khí."

Tứ gia: "Nếu biết được hầu hạ gia là phúc khí của ngươi, vậy đêm nay ngươi phải hầu hạ gia cho tốt. Hầu hạ tốt, gia bảo đảm ngươi sẽ luôn có phúc khí."