Lam Yến: "Đi hoa viên? Không, ta không đi."
Lục Nha: "Cô nương, người không thể cứ mãi ở trong phòng như vậy đươc."
Lam Yến: "Hoa viên là nơi nhiều chuyện. Trong tháng này, đã xảy ra vài chuyện ở hoa viên. Ngay cả Võ cách cách cũng bị Lý trắc phúc tấn phạt, ta dám đi sao?"
"Ta chỉ là thị thϊếp, có vị trí thấp nhất trong hậu viện này. Khi gặp chủ tử trong hậu viện, ta phải hành lễ, và khi gặp phúc tấn cùng trắc phúc tấn, ta phải né tránh. Mấy ngày nay thời tiết ấm áp, trắc phúc tấn thường xuyên dẫn nhị cách cách cùng Tam a ca đến hoa viên ngắm hoa. Nếu gặp trắc phúc tấn ở hoa viên, ta e rằng đầu gối của ta sẽ bị quỳ phế đi."
Lý trắc phúc tấn thích nhất là tìm cớ phạt người, thích thì cho người khác phạt quỳ 2 canh giờ. 2 tháng này An thị thϊếp, Võ cách cách, Cảnh cách cách đều bị Lý trắc phúc tấn quạt qua, An thị thϊếp còn bị quỳ đến 2 lần.
Lam Yến vì ít ra ngoài nên tránh được một kiếp nạn.
Nàng không phải người thích chịu ngược đãi, nên không muốn đi ra ngoài tìm muộn phiền.
Không chỉ Lý trắc phúc tấn ương ngạnh, mà cung nữ trong Xuân Trạch Viện của Lý trắc phúc tấn cũng là những kẻ hung hãn. Hiện tại, ngay cả cung nữ trong viện Lý trắc phúc tấn, nàng cũng không muốn đắc tội.
Lục Nha: "Cô nương, người vào phủ cũng gần nửa năm rồi, đến giờ vẫn chưa được thị tẩm. Hạ nhân trong phủ sau lưng đều đồn rằng Bối Lặc gia không thích người và An cô nương, nên mới không cho các người thị tẩm."
"Người vẫn chưa được thị tẩm, nên phòng bếp và các nơi khác đã bắt đầu chậm trễ chúng ta. Không chỉ tiền tiêu vặt tháng này đưa đến chậm, mà quần áo và dụng cụ của người cũng kém hơn trước một ít."
Lam Yến nghe vậy, sửng sốt: "Cũng bắt đầu rồi sao?"
Nàng ở trong cung cũng đã quen với việc phủng cao dẫm thấp. Khi đến phủ Tứ bối lặc, nghe nói tứ phúc tấn quản lý nghiêm minh, quy củ trong phủ nghiêm cẩn, nàng còn tưởng rằng sẽ không giống như trong cung.
Không ngờ rằng trong phủ Tứ bối lặc cũng không tránh được việc này. Mới bao lâu mà hạ nhân trong phủ đã bắt đầu đối xử với nàng với thái độ phủng cao dẫm thấp.
Lục Nha: "Đúng vậy, cô nương."
"Cô nương, tuy nói quy củ trong phủ Bối lặc rất nghiêm, nhưng việc dẫm thấp phủng cao vẫn luôn tồn tại. Nô tỳ không biết tâm tư của người thế nào, chỉ muốn nói với người rằng nếu vẫn luôn không được thị tẩm, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ rất khó khăn.
Nô tỳ còn chẳng sao, chỉ là một hạ nhân, chịu khổ chịu tội cũng không sao. Nhưng hiện tại cô nương là nửa cái chủ tử trong phủ này, là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ không đành lòng nhìn người chịu khổ chịu tội.
Cô nương, coi như nô tỳ cầu xin người, hãy đi ra ngoài đi dạo đi. Cho dù là đi ngắm hoa hay thư giãn, cũng đừng suốt ngày ở trong phòng, sẽ buồn ra bệnh mất."
Lục Nha khuyên Lam Yến như ruột gan, Lam Yến nhìn Lục Nha, cuối cùng cũng mềm lòng.
Lam Yến: "Thôi, ta nghe lời ngươi, đi ra ngoài một chút."
"Dạ, nô tỳ đỡ người."
Lục Nha nghe Lam Yến đồng ý đi ra ngoài, vui mừng khôn xiết.
Chủ tớ hai người khóa cửa rồi đi ra ngoài.
Lam Yến vì Lục Nha, thấy Lục Nha một lòng vì mình, nghĩ đến việc Lục Nha vì nàng không được sủng mà bị người khác khi dễ, nên Lam Yến mềm lòng.
Ở trong cung lâu rồi, nàng biết nếu chủ tử không được sủng, người đầu tiên chịu nhục chính là nô tỳ bên cạnh chủ tử.
Nàng không được sủng, người đầu tiên chịu nhục và bị làm khó dễ chính là Lục Nha, cung nữ duy nhất của nàng hiện tại.
Lục Nha là cung nữ đầu tiên của Lam Yến, mấy tháng qua hầu hạ nàng tận tâm tận lực. Là chủ tử, dù sao cũng phải che chở cho nô tỳ của mình. Nếu không bảo vệ được cung nữ bên cạnh, sau này sẽ không còn nô tỳ nào muốn hầu hạ nàng.
Nhưng nếu Lam Yến không được sủng ái, thì cũng không thể bảo vệ được Lục Nha. Muốn che chở cho Lục Nha, nàng nhất định phải được sủng ái.
Ban đầu Lam Yến không nóng nảy chuyện thị tẩm, cũng không thèm để ý được sủng ái, nhưng hôm nay Lục Nha nói đã bừng tỉnh giả bộ ngủ của nàng.
Đây là hậu viện của Hoàng tử, không phải nơi mà nàng cho rằng không được sủng ái cũng có thể bình yên tồn tại.
Hậu viện của Hoàng tử và hậu cung của Hoàng đế có nhiều điểm tương đồng. Thê thϊếp của Hoàng tử cũng giống như phi tần trong hậu cung, nếu không được sủng ái, cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Những phi tần không được sủng ái thường bị người khác khi dễ, hãm hại, thậm chí bị oan ức mà chết. Có phi tần vì đói, vì lạnh mà chết, có phi tần bị bệnh mà không được chữa trị, dẫn đến tử vong.
Lam Yến đã nghe kể về nhiều trường hợp như vậy trong hơn một năm ở hậu cung.
Ban đầu, nàng tưởng rằng mình có thể sống bình yên trong phủ Tứ gia như một "tiểu trong suốt". Nàng chỉ muốn sống an ổn, nhưng giờ đây nàng mới nhận ra suy nghĩ trước đây của mình thật đơn thuần và ngây thơ.
Nàng muốn làm "tiểu trong suốt", chỉ cần cầu sống, nhưng điều đó cũng cần có người khác đồng ý.
Hối Phương cư là nơi hẻo lánh nhất trong phủ Bối lặc, nhưng thực ra nó lại thông với một góc của hoa viên. Từ Hối Phương cư đi ra là đến hoa viên.
Lam Yến: "Đi đến chỗ hẻo lánh một chút, miễn cho gặp người khác."
Lục Nha đỡ Lam Yến muốn dẫn nàng đi ra trung tâm hoa viên, Lam Yến không muốn.
Lục Nha: "Cô nương, những nơi hẻo lánh đó không có người đi, Bối Lặc gia cũng sẽ không đến những nơi đó." Lục Nha ngầm ý nói rằng nếu Lam Yến đi đến những nơi đó cũng sẽ không gặp được Bối Lặc gia.
Lam Yến vừa nghe Lục Nha nói lập tức quát lớn: "Câm mồm! Bối Lặc gia thích đi nơi nào, há là ngươi có thể biết được? Ngươi có tư cách gì để nói chuyện này? Nhìn trộm hành tung của Bối Lặc gia là tội lớn, cẩn thận bị người khác nghe thấy, bắt ngươi đi trị tội."
Lục Nha nghe Lam Yến nói, sợ hãi, vội vàng dập đầu xin lỗi.
Lục Nha: "Cô nương bớt giận, nô tỳ không dám nữa."
Lam Yến: "Về sau ngươi nói chuyện cẩn thận, đừng ở đây nói năng bừa bãi."
"Chúng ta đi đến chỗ hẻo lánh, không ai quấy rầy, chúng ta cũng có thể ngắm hoa cho thoải mái."
Lam Yến đỡ tay Lục Nha tiếp tục đi về phía hẻo lánh.
Lục Nha: "Cô nương, chúng ta không chỉ đến đây để ngắm hoa. Nếu không gặp được Bối Lặc gia, Bối Lặc gia không nhớ đến người, làm sao người được thị tẩm?"
Lam Yến: "Ta chỉ muốn đến đây ngắm hoa."
"Cô nương, người lại không được thị tẩm, tháng sau tiền tiêu vặt của nô tỳ cũng không biết có thể nhận được hay không..."
Lam Yến và Lục Nha đi xa dần, tiếng nói của Lục Nha vẫn mơ hồ vọng lại.
Hai người không biết rằng, ngay tại nơi họ vừa nói chuyện, sau núi giả, Tứ gia và Tô Bồi Thịnh đang đứng đó.
Tứ gia và Tô Bồi Thịnh đã nghe hết tất cả những gì Lam Yến và Lục Nha nói.
Sau khi nhìn Lam Yến và Lục Nha đi xa, Tứ gia hỏi Tô Bồi Thịnh: "Là ai?" Rõ ràng Tứ gia không nhớ Lam Yến.
Tô Bồi Thịnh: "Gia, trong hậu viện chỉ có hai vị cô nương không được thị tẩm, là Ô Tô cô nương và An cô nương được Đức phi nương nương ban cho vào tháng 11 năm ngoái. Nô tài không nhìn rõ mặt, không biết là An cô nương hay Ô Tô cô nương."
"Gia, hay để nô tài qua xem thử?"
Tô Bồi Thịnh cảm nhận được Tứ gia có hứng thú với Lam Yến, nên cẩn thận hỏi.
Việc Tứ gia ra ngoài tản bộ chỉ có Tô Bồi Thịnh biết.
Tứ gia thích ra chỗ hẻo lánh này tản bộ, vừa đi vừa suy nghĩ. Việc này ngoài Tô Bồi Thịnh ra cũng không ai biết.
Tô Bồi Thịnh nghe Tứ gia hỏi, tưởng rằng Tứ gia có hứng thú với Lam Yến, cho rằng Lam Yến muốn xoay người được sủng ái.
Nhưng Tứ gia chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Không cần. Đi thôi."