Trực giác của Tiêu Hề Hề cho biết câu hỏi này có đào hố, nàng buộc lòng phải đổi đề tài "Điện hạ đột nhiên tới thăm, là có chuyện gì cần dặn dò sao?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại "Nàng định để ta đứng đây nói chuyện à?"
"Hì hì, thần thϊếp không nghĩ Điện hạ sẽ đến, thần thϊếp kích động quá nên mới quên mất lễ nghi, là lỗi của thần thϊếp, mời Điện hạ ngồi."
Tiêu Hề Hề vừa nịnh nọt, vừa nghiêng người nhường đường.
Lạc Thanh Hàn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.
Hắn vừa bước vào phòng đã thấy nồi lẩu cay nồng sôi ùng ục.
Lạc Thanh Hàn đến quá bất ngờ, dù Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm đã cố gắng thu dọn nhưng vẫn không tìm được chỗ giấu nồi lẩu nên đành để nó giữa phòng.
Trong nồi lẩu bỏ rất nhiều ớt và hạt tiêu, trên bề mặt nổi lên một lớp dầu đỏ đặc quánh.
Mùi cay nồng lan tỏa khắp căn phòng.
Tiêu Hề Hề nhiệt tình mời gọi "Điện hạ chưa ăn tối nhỉ? Chi bằng ngồi xuống cùng ăn một miếng đi?"
Lạc Thanh Hàn không cảm xúc nhìn nàng.
"Nàng lấy cái nồi ở đâu vậy?"
Tiêu Hề Hề gãi gãi má, ánh mắt lay động không ngừng "Nồi ấy hả, là chậu đồng rửa mặt hàng ngày."
Lạc Thanh Hàn "......"
Thường công công "......"
Một đám cung nữ thái giám "......"
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Nàng dùng chậu rửa mặt nấu lẩu, còn muốn mời ta ăn chung?"
Tiêu Hề Hề vội nói "Cái chậu này rất sạch, Điện hạ cứ yên tâm ăn, sẽ không bị đau bụng đâu!"
Lạc Thanh Hàn không muốn ăn.
Hắn liếc nhìn mấy dĩa thức ăn bên cạnh, phát hiện thức ăn cũng khá phong phú, có trứng gà, thịt gà, củ sen thái sợi, cá, rau xanh, cải thảo và củ cải trắng thái sợi.
"Mấy thực phẩm này từ đâu có?"
Tiêu Hề Hề thận trọng hỏi "Có thể không nói không?"
Lạc Thanh Hàn tàn nhẫn từ chối "Không được."
Tiêu Hề Hề thở dài "Ài, gà và cá là do chúng thần nuôi, mỗi ngày có thể nhặt được vài quả trứng, củ sen, rau xanh, cải thảo và củ cải trắng cũng là do chúng thần trồng."
"... các người nuôi gà trồng rau ở Đông cung?"
Tuy nét mặt Lạc Thanh Hàn vẫn không có cảm xúc gì, nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra, lúc này hắn đang nghi ngờ nhân sinh.
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười cười "Hì hì, ngày thường rảnh rỗi nhàm chán, nên nuôi vài con gà vài con vịt, một ít rau ở hậu viện điện Thanh Ca."
Lạc Thanh Hàn không nói nữa.
Bầu không khí trong phòng chìm vào trầm mặc kỳ lạ.
Chỉ có nồi lầu không ngừng phát ra tiếng sôi ùng ục.
Hồi lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới lên tiếng, có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
"Người đâu, đến điện Thanh Ca xử lý hết đám gà vịt rau củ đó cho ta!"
Đông cung của hắn, quyết không thể để người khác biến thành trại nuôi gà!
Tiêu Hề Hề như bị sét đánh.
Nàng quỳ xuống đất một cái rầm, ôm đôi chân dài của Lạc Thanh Hàn khóc lóc cầu xin.
"Điện hạ, cầu xin người giơ cao đánh khẽ, buông tha cho số gà vịt rau củ đáng thương đó đi, chúng nó chỉ là trẻ con thôi mà!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn không có đứa con nào như vậy.
Hắn lạnh lùng nói "Buông tay."
Tiêu Hề Hề nức nở khóc "Đám gà vịt rau củ đó đều do thần thϊếp nuôi trồng, trên người chúng nó ngưng tụ vô số tâm huyết của thần thϊếp, nếu chúng nó không còn nữa, sau này thần thϊếp phải sống sao? Điện hạ, cầu xin người nể tình hôm nay thần thϊếp giúp người chặn kiếp nạn, buông tha cho đám gà vịt rau củ bé nhỏ ấy đi!"
Lạc Thanh Hàn hỏi "Làm sao nàng biết hôm nay ta sẽ gặp nạn?"
"Lúc trước thần thϊếp đã nói rồi đó, ấn đường của người có sắc đen, rõ ràng là có họa sát thân."
"Nàng biết xem tướng?"
"Biết đôi chút."
Lạc Thanh Hàn đánh giá nàng "Ta không biết Đại tiểu thư của phủ Trung Võ tướng quân còn biết xem tướng."
Chương 6: Thần thϊếp yêu người, bắn tim nè!
Đối mặt với dò thám của Thái tử, Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười.
"Thật không dám giấu, thần thϊếp vì mệnh cách của bản thân, từ nhỏ đã được đưa đến phái Huyền Môn. Thần thϊếp lớn lên ở phái Huyền Môn, còn bái trưởng môn Huyền Cơ Tử của phái Huyền Môn làm sư phụ, mãi đến một năm trước, thần thϊếp mới rời phái Huyền Môn trở về phủ tướng quân."
Lạc Thanh Hàn từng nghe nói về phái Huyền Môn.
Tương truyền Huyền Môn là một môn phái rất thần bí, môn đệ rất ít, nhưng người nào cũng có bản lĩnh.
Tiên hoàng mê muội việc luyện đơn, để có thể trường sinh đã từng lệnh cho người đi tìm người của phái Huyền Môn, nhưng tiếc là đến khi chết vẫn không được như ước nguyện.
Lạc Thanh Hàn vốn nghĩ phái Huyền Môn chỉ là một truyền thuyết, nhưng không ngờ hắn thật sự gặp được một người của phái Huyền Môn, mà người này còn là một nữ nhân trong hậu cung của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề một lúc lâu.
Tiêu Hề Hề hào phóng nói cho hắn biết, hoàn toàn không có ý định né tránh.
Nàng biết.
Tối nay nhất định phải xóa bỏ hiểu lầm trong lòng Lạc Thanh Hàn, nếu không, với tính cách đa nghi của hắn, chắc chắn sẽ chôn đi mầm mống tai họa này.
Thế nên nàng không che giấu, tiết lộ lai lịch của mình.
Nàng đang thể hiện thành ý của mình với Lạc Thanh Hàn.
Nàng muốn nói với hắn ---
Thϊếp và người, là một phe.
Hồi lâu sau mới nghe thấy Lạc Thanh Hàn trầm giọng lên tiếng.
"Ta dựa vào đâu tin nàng?"
Tiêu Hề Hề lấy một lệnh bài nhỏ không phải vàng cũng không phải sắt từ trong ngực ra.
"Điện hạ, đây là lệnh bài của người trong phái Huyền Môn chúng ta."
Lạc Thanh Hàn nhận lệnh bài, mặt trước khắc một chữ 'Huyền' theo thể chữ trong cổ tịch, mặt sau khắc tên Tiêu Hề Hề.
Lệnh bài này hình như không phải là giả, nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.
Nữ nhân ôm chân mình này, thật sự là người của phái Huyền Môn?
Phái Huyền Môn tuyển người không hạn chế gì hết sao?
Lạc Thanh Hàn nói "Nàng buông ta ra trước."
Tiêu Hề Hề nói "Vậy gà vịt rau củ ở hậu viện ..."
"Tạm thời giữ lại cho nàng."
Tiêu Hề Hề lập tức hết khóc lại cười, bật người dậy "Điện hạ, người đúng là người tốt! Thần thϊếp yêu người, bắn tim nè!"
Hai tay nàng ghép lại thành hình trái tim.
Lạc Thanh Hàn sững sờ trước lời tỏ tình trắng trợn của nàng.
Nữ nhân lấy lòng hắn có rất nhiều, nhưng chưa từng có nữ nhân nào thẳng thắn trắng trợn như Tiêu Hề Hề.
Hắn cau mày dạy dỗ "Là nữ nhi, nói gì mà yêu hay không yêu? Để người khác nghe được sẽ nói nàng không biết liêm sỉ."
Tiêu Hề Hề bỏ tay xuống, ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Sau này thần thϊếp sẽ không nói nữa."
Lạc Thanh Hàn trả lại lệnh bài cho nàng, nhẹ giọng nói "Tại sao lúc trước không nghe nàng nói đến chuyện của phái Huyền Môn?"
Tiêu Hề Hề rất vô tội nói "Vì Điện hạ chưa từng triệu kiến thần thϊếp mà, thần thϊếp không gặp được người, làm sao nói chuyện này với Điện hạ được."
Đông cung có rất nhiều nữ nhân, một vài người do tuyển tú, một vài người do trưởng bối ban cho, còn có một vài người do thân tín dâng tặng.
Lạc Thanh Hàn cho những nữ nhân đó danh phận, tôn vinh mà các nàng xứng đáng có được, nhưng rất ít khi triệu kiến các nàng.
Đến nỗi tới ngày hôm nay, hắn mới nhớ còn có một người như Tiêu lương đệ trong hậu cung của mình.
Nói đến cùng cũng là nghiệt mà hắn tạo ra.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Nếu nàng đã là người của phái Huyền Môn, tại sao còn nương thân vào ta? Không cảm thấy rất không phù hợp sao?"
"Không có đâu, thần thϊếp có thể trở thành người của Điện hạ, là vinh hạnh của thần thϊếp."
Tiêu Hề Hề nở một nụ cười rạng rỡ khi nói câu này.
Nụ cười đó làm Lạc Thanh Hàn ngây ngẩn một lúc.
Dù hắn không biết tại sao Tiêu Hề Hề lại nghĩ như vậy, nhưng hắn có thể thấy nàng đang nói thật.
Vốn Lạc Thanh Hàn đã chuẩn bị rất nhiều lời dò thám, nhưng lúc này không muốn nói nữa.