Chương 2.2 Gặp lại

Bản thân Thẩm Khanh lại rất bình tĩnh. Như vậy cũng tốt, chủ yếu là nàng cũng không muốn mình thành chim đầu đàn, cái tính cách không ham mê nữ sắc này của nam chính vừa hay hợp ý nàng.

Chỉ có một chút, Thẩm Khanh thật sự không cảm được.

Ngày đầu tiên ở Chiêu Hoa cung không phải đứng mốc meo thì là năm đến mốc meo, nàng thầm nghỉ có khi nào qua hai năm cả người nàng cũng mọc nấm luôn không.

Vẫn nên đi ra ngoài một chút vậy. Ở đây nơi duy nhất có thể đi là Ngự Hoa Viên, nói chung là chẳng thể đi hết mọi con đường trong cung được, nên Thẩm Khanh định đi Ngự Hoa Viên.

Kỳ thật nơi này cũng không có gì đẹp, nhưng mà so ra thì vẫn tốt hơn phong cảnh của Chiêu Hoa cung, cảnh trí trước mắt bày trí cũng khá tốt.

Nàng tìm một cái đình hóng mát rồi ngồi xuống xem cá dưới hồ, còn thuận tay dùng điểm tâm uy cá, lười đến hết chỗ nói, lúc uy cá còn mơ mảng ngủ gật, dựa vào lan can ngáp không thôi.

Lần thứ ba Hiên Viên Linh nhìn thế nàng thì nàng đang ngáp.

Khiến cho hắn nhớ đến con mèo trắng mà Thái Hậu nuôi, vô cùng lười biếng, vừa vào đông là suốt ngài nằm phơi nắng trên ngói lưu ly.

Xuân Hoa nhìn thấy Hiên Viên Linh đầu tiên, nàng ta cả kinh, lập tức quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng Thượng."

Thẩm Khanh tựa như bừng tỉnh quay đầu lại, nhất thời sợ đến quên hành lễ, nhưng mà nàng hồi phục tinh thần rất nhanh, vội vàng nhìn về phía Hiên Viên Linh, quỳ xuống nói: "Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."

Hiên Viên Linh đánh giá biểu tình kia của nàng.

Chuyện ngoài ý muốn?

Trước kia cũng không phải chưa từng có chuyện đến Ngự Hoa Viên ngẫu nhiên nhìn thấy phi tần.

Hắn không miễn lễ nên Thẩm Khanh chỉ có thể tiếp tục quỳ, trong lòng nàng chửi thầm mấy tiếng, nhưng trên mặt lại chẳng dám thể hiện thứ gì, chỉ là chờ một chốc lại cẩn thận ngẩng đầu, nhưng mà Hiên Viên Linh chẳng thèm chú ý đến nàng.

Thẩm Khanh lại cúi đầu, trong lòng mắng thêm chục câu nữa, nhưng nghĩ đến cái tính cách nóng giận thất thường của nam chính, nàng cảm thấy hay là thôi, không cần phỏng đoán tâm tư của hắn làm gì. Không chừng bây giờ hắn đang nghĩ chuyện gì đó, nếu không kêu đứng lên thì nàng cứ quỳ vậy.

Chứ có thể làm sao được đây? Thành thật một chút vẫn tốt hơn.

Sau đó nàng cứ quỳ ở đấy nghe Hiên Viên Linh dùng mớ điểm tâm kia của nàng uy cá.

Cứ uy cả buổi như thế, nàng âm thâm dịch dịch hai chân của mình, mẹ ơi, quỳ đến tê rần luôn rồi.

Hiên Viên Linh xoa xoa hai đầu ngón tay, nhìn thấy Thẩm Khanh đang lén dịch chân, dịch một chút, lại ngừng một chút, lại không dám có động tác gì lớn, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ cũng có chút vặn vẹo.