Thẩm Khanh nằm không cảm thấy những người tháng thế này có chút lãng phí, đâu là truyện cung đấu cơ mà, bên trong hậu cung thì vai ác kẻ nào cũng điên cả, nàng có một gương mặt khiến người người căm hận thế này, tinh tế suy nghĩ một chút sau này không chừng còn phải giả vờ đáng thương thế này thế kia nữa.
Nghĩ thế thì nàng bỗng cảm thấy hơi sốt ruột.
Lúc này cung nữ Xuân Hoa lại nhỏ giọng thúc giục này: "Tiểu chủ, nhanh lên đi, chúng ta ở gian này, sau khi dọn dẹp xong còn phải đến bái kiến Hoàng Hậu nương nương, không thể đến trễ được."
Thẩm Khanh chậm rì rì lên tiếng: "Đã biết."
Nhưng trong nội tâm của nàng lại oán niệm thêm một lần.
Lần nhập cung này, chẳng có cách nào ngoài giả vờ đáng thương cả, ai mượn phân vị của nàng thấp nhất làm chi.
"Hoàng Hậu nương nương nhân hậu, chờ tiểu chủ bái kiến người xong là có thể thị tẩm rồi." Xuân Hoa nhìn gương mặt xinh đẹp của Thẩm Khanh, thầm nghĩ cũng có tương lai đấy.
Thẩm Khanh nghe thấy lời này thì không khỏi run run khóe miệng.
Nhắc đến thị tẩm là lại phát giận.
Nàng xuyên thì cũng xuyên rồi, ấy thế mà chẳng quyền, chẳng bàn tay vàng, cả thân phận cũng không, còn phải dựa vào sự đáng thương mà hầu hạ dưới thân nam nhân, nghĩ lại là giận không thôi.
Sau khi rửa mặt chải đầu, thay quần áo thật tốt, Thẩm Khanh liền xuất phát đến cung của Hoàng Hậu.
Thân phận của nàng thấp, hiển nhiên chỉ có thể đi bộ mà thôi, nàng có hai cung nữ, một là Xuân Hoa, một người khác là Thu Lộ. Xuân Hoa đi theo bồi nàng, Thu Lộ thì ở lại trong cửa, trên đường đi thỉnh an thì bỗng gặp một đoàn người đi đến.
"Nha, tiểu chủ nhanh quỳ xuống một bên, đó là ngự liễn của Hoàng Thượng/"
Thẩm Khanh cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Bên trên ngự liễn, Hiên Viên Linh tùy ý liếc mắt một cái, nhìn thấy bên đường có người đang quỳ.
Bộ dáng của Thẩm Khanh rất tốt, tuy cũng là quỳ nhưng lại chằng giống người khác, mỏng manh yêu kiều, dáng người cũng dễ hút hồn người nhìn khiến cho Hiên Viên Linh bừng tỉnh, dường như nhớ đến hậu cung của mình cũng có người như thế. Hắn nhớ lúc tuyển tú, là hắn chọn người kia, bộ dáng của nàng vô cùng xuất chúng, tuy rằng trước nay hắn không phải hôn quân sa đắm sắc trần, nhưng không thể không nói, hắn khó mà kiềm lòng với nhan sắc này.
Nhưng mà Hiên Viên Linh cảm thấy chẳng sao cả, hắn là hoàng đế, nhưng cũng là nam nhân, thích thứ mới mẻ yêu cái đẹp, ngẫu nhiên yêu thích chút nhan sắc cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục.
Phượng Nghi Điện của Hoàng Hậu, quả nhiên Thẩm Khanh là người đến sớm nhất, lúc sau mới có phi tần khác lục tục đi đến.
Thẩm Khanh không cần nhìn cũng biết những vị kia phân vị đều cao hơn nàng, nàng đứng cuối hàng, hôm nay cũng chính là ngày mà tân nhân nhập cung đến thỉnh an Hoàng Hậu, nàng không cần quỳ xuống hành lễ với từng người, nhưng mà nhìn thấy một người, nàng cũng chỉ có thể nhanh chóng hành lễ cho người ta mà thôi.