Sắc mặt Lan Tân Mai trong nháy mắt trắng bệch, điều này làm Diêu Cẩn minh bạch hơn, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì nguy cấp.
"Hoàng đế....muốn làm sạch triều đình!" Lan Tân Mai ghé sát lỗ tai Diêu Cẩn nói.
Diêu Cẩn con ngươi lập tức co rút lại, không dám tin mà nhìn Lan Tân Mai, đổi lại là đối phương thật mạnh gật đầu.
Hoàng đế Kình quốc hiện tại là Kình Thương, vừa mới kế vị hơn ba năm, khi lão hoàng đế băng hà để lại cho hắn bốn vị cựu thần phụ tá, phụ thân Diêu Cẩn Trấn võ hầu chính là một trong bốn vị đó.
Năm đó Kình Thương cánh chim chưa đủ lớn, vài vị cựu thần cơ hồ muốn quyền khuynh triều dã, thậm chí ngay cả hậu cung của Hoàng đế cũng muốn nhúng tay vào.
Nhưng bây giờ Kình Thương đã đủ lông đủ cánh, là lúc phải lấy lại thực quyền.
Diêu Cẩn trái tim bang bang đập, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Phụ thân nhiều năm thay hoàng đế chinh chiến như vậy, lại lập nhiều chiến công hiển hách, cũng không có tâm địa bất chính, hẳn là....không có việc gì đi?" Giọng nói của nàng vô cùng lo lắng.
Biểu tình của Lan Tân Mai ngưng lại một chút, do dự một chút vẫn quyết định nói cho nữ nhi.
"Hiểu rõ công cao hơn chủ, không thể giữ lại chứ?"
Trái tim Diêu Cẩn tựa như bị cái gì bóp nghẹn một chút, như có chút sét đánh bên tai.
Trong đầu không tự giác thoáng hiện hình ảnh phụ mẫu đối chính mình yêu thương, cùng với phụ thân tự mình vì Kình quốc nhiều năm ở bên ngoài đánh giặc, vết thương trên người nhiều vô số, Diêu Cẩn tự nhiên cảm thấy được, bản thân cần phải làm gì đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt nửa giờ đã hết, Lan Tân Mai lưu luyến không nỡ rời nhìn Diêu Cẩn, lần nữa dặn dò:
"A Cẩn, nhớ kĩ lời mẫu thân!"
Diêu Cẩn lôi kéo cánh tay Lan Tân Mai, sau đó cũng chân thành như vậy nói:
" Nửa tháng sau, không, một tuần sau mẫu thân người dù thế nào cũng phải tiến cung một chuyến, ta có đồ vật muốn đưa người."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diêu Cẩn, Lan Tân Mai cũng nghiêm túc gật đầu.
Tuy rằng nữ nhi cho tới nay cũng không thể dựa vào, nhưng nàng tin tưởng, Diêu Cẩn không phải là người không biết phân biệt trái phải.
Sau khi Lan Tân Mai rời đi, Diêu Cẩn ngẩn ngơ ngồi ở bên bàn.
Ngụy Tử vừa tiến vào nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của chủ tử, im lặng đứng cạnh không dám làm phiền.
Mà lúc này Diêu Cẩn đang xem xét hệ thống cửa hàng của mình, ba kiện đồ vật đều đã bán được rồi, tổng thu được ba lượng.
Cái gối đầu kia chính là ngọc thạch, nên giá bán tương đối cao.
Hơn nữa nàng lúc này còn phát hiện ra một việc nữa, phía dưới cùng của màn hình còn có một thanh hình chữ nhật không được đầy, thật giống như thanh kinh nghiệm của trò chơi.
Nó dài tầm hai mươi ô vuông nhỏ, sau khi ba vật phẩm bán đi thì lấp được ba ô vuông nhỏ, hóa ra cửa hàng này còn có thể thăng cấp.
Tiện tay nàng cho tiếp vào cửa hàng ba vật phẩm, Diêu Cẩn cuối cùng liếc qua giá của súng lục, sau đó đóng trang cửa hàng.
Muốn mua đồ ở trong thương thành không chỉ cần tiền bạc, còn cần có cấp bậc được mở khóa tương ứng,mà cấp bậc thấp nhất có thể mua được súng lục chính là ba bậc, giá tiền là sáu ngàn hai.
Cái này đối với "tân thủ" như Diêu Cần mà nói quả thật như sao trên trời, rất cao.
"Ngụy Tử, chúng ta đi Phượng Tê Cung" Diêu Cẩn đơn giản chỉn chu bản thân một chút.
"Nương nương, thân thể người vẫn còn chưa khỏe hẳn." Ngụy Tử lo lắng nói.
" Không sao cả." Diêu Cẩn lấy ra Phượng ấn rồi đi ra ngoài.
Nàng lần nay là muốn đi trả lại Phượng ấn.
Chẳng mấy chốc, tin tức vị quý phi vừa mới giải được độc muốn đi đến Phượng Tê Cung đã truyền khắp cả hậu cung, mọi người không khỏi suy đoán ý đồ của Diêu Cẩn.
Hoàng hậu Tô Lưu Kiều là kết tóc thê tử của Kình Thương, khi hắn còn là một hoàng tử nàng đã theo bên cạnh, từng hoài thai được hai đứa nhỏ, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không giữ lại được.
Từ đó về sau, thân thể Lưu Tô Kiều cũng suy yếu đi, hàng năm uống thuốc, muốn có con khó lại càng khó.
Mà Diêu Cẩn từ lúc tiến cung vẫn luôn đối vị trí Hoàng hậu mong ngóng, ở nàng nhìn thấy, Lưu Tô Kiều sớm muộn gì cũng tiến quan tài, mà sau này vị trí này cũng sớm muộn gì cũng thuộc về nàng.
Cho nên, thường ngày ỷ vào Hoàng thượng sủng ái mà không kiêng nể gì khinh thị hoàng hậu, mùng một mười lắm cũng chưa từng đến thỉnh an.
Thế nên, hôm nay chủ động đến cửa mới khiến cho mọi người chấn động lớn cỡ nào.
Hoàng hậu sớm đã nhận được tin tức, cho nên khi Diêu Cẩn tiến vào liền nhìn thấy được Tô Lưu Kiều đã ngồi đợi từ lâu.
"Thần thϊếp thỉnh an Hoàng hậu." Diêu Cẩn cung kính hành lễ, sau đó không đợi hoàng hậu nói liền trực tiếp đứng dậy.
Nàng đã chết mà sống lại đã muốn đủ kì quái, lại bỗng chốc thay đổi nhiều quá, không làm người ta nghi ngờ mới khó.
Ở nơi hoàng cung này, bị hoài nghi chính việc vô cùng nguy hiểm.
Lưu Tô Kiều cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là cười cười ôn nhu nói:
"Hôm nay muội muội như thế nào lại có thời gian lại đây?"
Không thể không nói, Lưu Tô Kiều rất có khí chất, hoàn toàn toát lên vẻ tiểu thư khuê các, ngôn hành cử chỉ cũng xứng với vị trí quốc mẫu này.
Cho dù biết rõ Diêu Cẩn đối chính mình bất kính, cũng không có lộ chút nào cảm xúc tức giận.
Diêu Cẩn điều chỉnh tốt biểu cảm của chính mình, sau đó lộ ra bộ dạng cao ngạo, từ trong ngực lấy ra một con dấu kích thước to nhỏ như mạt trượt.
"Ta hôm nay vừa từ chỗ chết thoát ra, thân mình tạm thời chưởng quản không được việc hậu cung, vẫn là nhờ tỷ tỷ tạm thời bảo quản một hồi, chờ thân thể ta tốt lên lại nhận trở về."
Lời nói của Diêu Cẩn chính là vô cùng đại nghịch bất đạo, lời nói tựa như Phượng ấn chính là đồ vật thuộc về nàng.
Đại cung nữ Liên Kiều đứng phía sau Hoàng hậu vừa nghe nhất thời không chịu được bất bình, mở miệng muốn trách cứ, nhưng Lưu Tô Kiều nâng tay chặn lại.
"Muội muội, ngươi cũng biết thân thể ta không tốt, không có tinh lực làm việc này."
"Kia làm sao bây giờ?" Diêu Cẩn nhìu mày, khóe miệng co rúm vài cái.
"Không bằng....ngươi tạm thơi làm cho Tư phi các nàng bảo quản?" Lưu Tô Kiều đưa ra ý kiến.
Lời nói vừa dứt, Diêu Cẩn trên mặt liền lộ ra không tình nguyện biểu cảm, cả hậu cung đều biết nàng cùng ba phi tần kia đấu đá vô cùng gay gắt, như thế nào có thể cam tâm tình nguyện đem Phượng ấn giao cho mấy người kia.
Lưu Tô Cẩn liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm tư của Diêu Cẩn, cười cười nói tiếp:
"Muội muội vẫn là chú ý thân mình nhiều chút, dù sao thân mình tốt thì mới cái gì cũng có, như ta bây giờ, trừ vị trí này, cái gì cũng đều không có."
Diêu Cẩn nghe xong quả nhiên dừng một chút, sau đó cầm lấy Phượng ấn đứng lên, chắp tay cho có lệ liền mang theo Ngụy Tử rời đi.
Đợi đến khi không nhìn thấy thân ảnh chủ tớ hai người, Liên Kiều mới tức giận nói:
" Nếu nàng muốn đem Phượng ấn trả lại, nương nương hà cớ gì lại đẩy đi chứ?"
"Quý phi tuổi còn nhỏ, cho nên hành sự mới không có chừng mực, hơn nữa nàng là người Hoàng thượng sủng ái, nàng cầm phượng ấn chính là ý muốn của Hoàng thượng." Lưu Tô Kiều cầm lấy chén trà, cười trả lời.
"Hoàng thượng sao có thể như vậy, rõ ràng nương nương mới là..." Lời Liên Kiều còn chưa nói xong, liền thấy ánh mắt nghiêm túc của Lưu Tô Kiều.
" Ngươi đi theo ta cũng gần mười năm, còn cần ta dạy cho ngươi cái gì có thể nói, cái gì không thể nói sao?" Lưu Tô Kiều tức giận.
Liên Kiều phịch một tiếng quỳ xuống, cúi rạp đầu xuống.
"Liên Kiều biết sai."
"Đi xuống chịu phạt quỳ hai giờ đi." Lưu Tô Kiều nhẹ nhàng phất phất tay, Liên Kiều vội vàng lui ra ngoài.