"Trẫm khi còn bé từng tới biên quan, còn ở lại quân doanh mấy ngày nữa, có gặp mặt thứ trưởng tỷ kia của nàng, nàng ấy hiện tại thế nào? Đã gả chưa?"
"Trẫm còn nhớ rõ nàng ấy khi còn bé chính là một khỉ bùn con thêm Mẫu Dạ Xoa, a đúng, còn là một tai họa tinh. Dáng dấp cũng khó coi, gầy như cây gậy trúc, lại còn đen, đầu bù tóc rối như đội cái ổ gà trên đầu, trẫm lúc ấy liền nghĩ, thô sử nha đầu trong cung còn có thể diện hơn."
Cao Tấn bắn liên thanh công kích Tạ Khuynh sau bình phong, mỗi một câu phê bình, thân thể Tạ Khuynh liền thẳng thêm một chút, cách bình phong Cao Tấn tựa hồ cũng có thể nhìn ra được nàng bị tức đến phát run, dáng vẻ đang kiệt lực khống chế.
Nín cười, Cao Tấn cố ý lên giọng hỏi:
"Ái phi, nàng có nghe thấy trẫm nói chuyện không, sao không lên tiếng?"
[ lên tiếng thì ngươi sẽ phải chết! ]
[ ta mẹ nó còn chưa nói ngươi khi còn bé yếu giống con gà con đâu. ]
[ nếu không phải ta từ trong đầm lầy cứu ngươi ra, bây giờ cỏ trên mộ ngươi cao qua đầu người rồi đó! ]
[ tiểu tử thối hỗn đản! ]
"Ái phi a. Nếu nàng không ra, trẫm chỉ có thể đi vào tìm." Cao Tấn nín cười nói.
Nhìn thân thể sau bình phong cố gắng hít sâu mấy hơi, quay người đi ra, dáng vẻ bất thiện.
Chỉ thấy nàng gồng mình đi tới trước mặt Cao Tấn, từ trên cao nhìn hắn chằm chằm.
Cao Tấn không nhúc nhích, để để nàng tùy ý nhìn, tỉ mỉ chờ đợi hành động kế tiếp của nàng, chỉ thấy khí thế lẫm liệt quanh thân Tạ Khuynh bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp úp sấp trên người Cao Tấn, dùng nắm đấm nho nhỏ vỗ lên người hắn:
"Bệ hạ đáng ghét ~~ "
"Thần thϊếp không biết người cùng vị tỷ tỷ kia còn có một đoạn ký ức như vậy, đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn nhớ kỹ kiểu tóc cùng hình dạng đặc thù của tỷ ấy."
Tạ Khuynh điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, truy vấn thẳng mặt Cao Tấn:
"Nếu như lúc trước lại cho Bệ hạ một cơ hội lựa chọn, người có phải hay không liền không chọn thần thϊếp?"
"So với thần thϊếp, người có phải hay không càng thêm thích tỷ tỷ?"
Dù là Cao Tấn chuẩn bị kỹ càng, vẫn bị tố chất tâm lý vượt qua người thường này của Tạ Khuynh làm chấn động.
Mà sau một chớp mắt hắn ngây người, Tạ Khuynh lần nữa dùng nắm đấm nhỏ đập nhè nhẹ vào ngực hắn:
"Bệ hạ, người do dự!"
"Người vậy mà do dự!"
"Trong lòng người rốt cuộc xem thần thϊếp là cái gì! Xem là cái gì!!!"
Bởi vì Tạ Khuynh diễn quá chân thật, đến mức Cao Tấn quay cuồng trong mơ hồ.
"Ách, cái kia. . . ưʍ."
Bị nàng nháo một màn như thế, Cao Tấn có chút chần chờ, nhưng ai biết hắn vừa mở miệng liền bị Tạ Khuynh bịt chặt:
"Không cần nói, thần thϊếp không muốn nghe."
Tạ Khuynh xuất hết tất cả vốn liếng, hi vọng dùng trà ngôn trà ngữ đến ứng đối trận xung kích bất thình lình này.
[ miễn bàn, có đôi khi không thèm nói đạo lý cũng là một loại bản lĩnh. ]
[ cẩu hoàng đế là trực tiếp ngốc sao? ]
[ chiến thuật hữu hiệu! ]
Cao Tấn chớp mắt hai cái, kéo tay Tạ Khuynh xuống khỏi miệng, sau khi ấp ủ một phen cảm xúc, nói:
"Ái phi hiểu lầm. Trẫm chỉ là muốn hỏi một chút, thứ trưởng tỷ của nàng đã có gia đình chưa, nếu là chưa, nể mặt nàng cùng Tạ tướng quân, trẫm có thể làm chủ ban thưởng cho cuộc hôn nhân gì đó."
Tạ Khuynh lập tức bị một đạo sấm sét bổ trúng đầu, giống như sấm sét giữa trời quang, cả âm thanh cũng nhịn không được run rẩy lên:
"Ban thưởng. . . Tứ hôn?"
Cao Tấn gật đầu: "Không sai, tứ hôn! Quý phi cảm thấy thế nào?"
Tạ Khuynh: . . .
[ ta cảm thấy ngươi nếu rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nên đi dạo hậu cung. ]
[ cùng hậu phi của ngươi liên lạc một chút tình cảm, để các nàng sinh cho ngươi mấy tên nhi tử béo đùa giỡn một chút. ]
[ ngươi là Hoàng đế, không phải bà mối a! Điên mất. Tứ muội muội ngươi hôn! ]
(Câu này nghe nó hơi cấn cấn nhỉ, muội muội = cailoz => Tứ hôn cailoz.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
"Quý phi?" Cao Tấn thúc giục một tiếng.
Tạ Khuynh lấy lại tinh thần: "A, thần thϊếp đây."
"Nàng cảm thấy thế nào? Chỉ cần Quý phi gật đầu, ngày mai trẫm liền kêu Lễ bộ đem tư liệu các thanh niên tài tuấn trong kinh đến, Quý phi có thể chọn cho tỷ tỷ mình một mối hôn sự thật tốt." Cao Tấn tốt bụng đột xuất nói.
Tạ Khuynh bó tay toàn tập:
"Bệ hạ là nói đùa a?"
Cao Tấn mỉm cười, vốn là nói đùa, nhưng ngươi mắng trẫm, trẫm cảm thấy không vui nha.
"Không phải nói đùa. Chỉ cần Quý phi đồng ý, trẫm lập tức an bài."
Tạ Khuynh quả quyết lắc đầu: "Ta không đồng ý."
"Vì sao?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh bối rối nói ra: "Bởi vì. . . Tỷ tỷ của ta, nàng. . . Lòng có mối tương tư."
Cái này đến phiên Cao Tấn kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"
Tạ Khuynh lặp lại: "Ta nói tỷ tỷ của ta nàng lòng có mối tương tư, không cần Bệ hạ gả."
Cao Tấn cười lạnh hỏi: "Phải không? Nàng ấy tương tư ai vậy?"
"Tương....a...thì nàng có người để tương tư thôi, sao thần thϊếp biết được." Tạ Khuynh nói.
Cao Tấn nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, lắc đầu nói:
"Chỉ một cái tên cũng không có sao? Trẫm không tin!"
"Có! Có tên chứ, ha ha." Tạ Khuynh quyết tâm liều mạng, để đỡ phải cành mẹ đẻ cành con, nàng báo một cái tên cho Cao Tấn:
"Là,... là người mà phụ thân ta vừa nhắc với Bệ hạ đó. Vị quân sư tuổi trẻ tài cao đó, Tô, Tô Lâm Kỳ."
[ lão Tô, thời khắc mấu chốt đành dựa vào ngươi! ]
[ về sau có cơ hội mời ngươi uống rượu quý nhất, đùa hoa nương đẹp nhất! ]
Cao Tấn nghe được cái tên này cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn vốn đoán được Tạ Khuynh sẽ tùy tiện kéo người nào đó ra làm tấm mộc.
"Hắn?" Cao Tấn nhìn bộ dáng nàng sốt ruột lắp bắp cảm thấy rất thú vị, vì vậy tiếp tục ép hỏi:
"Nhưng mới vừa rồi tướng quân nói vị quân sư kia thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, hắn cùng tỷ tỷ nàng có khả năng sao?"
[ hắn cái rắm thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. ]
[ nói hắn phong lưu còn làm bẩn hai chữ phong lưu. ]
[ nếu hắn còn là người, thì đã không đoạt nụ hôn đầu của lão tử lúc lão tử mới mười bốn tuổi, còn hại lão tử tương tư hắn non nửa năm. ]
[ nếu không phải về sau tận mắt thấy hắn cùng Hoa nương nào đó thông đồng, nói không chừng đến bây giờ lão tử vẫn còn lún sâu vào vũng bùn.]
[ hắn thanh tâm quả dục? Phi! ]
Sấm sét giữa trời quang từ trên đầu Tạ Khuynh chuyển dời tới trên đầu Cao Tấn.
Ầm ầm đùng đùng một trận, trong đầu Cao Tấn chỉ nhớ kỹ câu kia: Nụ hôn đầu tiên. . . Bị đoạt. . . Hại tương tư.
"Bệ hạ, đừng để ý tới hai người họ có khả năng hay không, tóm lại tỷ tỷ của ta không cần tứ hôn, xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi." Tạ Khuynh chốt hạ một câu.
Nhưng mà nàng nói xong một hồi lâu, Cao Tấn đằng kia vẫn không có bất kỳ phản hồi gì.
Chỉ thấy Cao Tấn cau mày, mặt như hàn sương, phảng phất như khí ấp xung quanh đều thấp xuống.
Tạ Khuynh không rõ ràng cho lắm, thấy Cao Tấn sững sờ mặt vô biểu tình, nàng dứt khoát đưa tay quơ quơ trước mặt hắn vài cái, nhưng Cao Tấn vẫn như cũ không nhúc nhích, ngay lúc nàng hoài nghi Cao Tấn bị trúng tà, Cao Tấn bỗng nhiên nắm chặt cổ tay nàng.
"Bệ hạ. . ." Tạ Khuynh gọi hắn.
Cao Tấn buông cổ tay nàng ra, lạnh giọng lãnh ý nói:
"Không còn sớm, ngủ đi."
Nói xong, không đợi Tạ Khuynh đáp lại, Cao Tấn nằm vào bên trong giường, đưa lưng về phía Tạ Khuynh thϊếp đi.
[ cứ như vậy ngủ? ]
[ tứ hôn hay không ngươi nói chính xác một câu đi a. ]
[ bất quá, xem dáng vẻ hắn, hẳn là không ban đi. ]
Tạ Khuynh xuống giường thổi tắt nến, một lần nữa bò lên giường.
Đêm khuya nhiều sương, lại còn có chút ít lạnh.
Người Cao Tấn lại nóng, nóng như cái lò, Tạ Khuynh trộm nhích tới gần, định giống như còn trong cung giả vờ mười phần tự nhiên đem cái chân lạnh buốt của mình đυ.ng vào người Cao Tấn, cọ cọ nhiệt độ.
Ai biết hôm nay chân của nàng vừa đυ.ng được bắp chân Cao Tấn, chân của hắn liền dời đi, mà Tạ Khuynh nhắm mắt đuổi theo, hắn vẫn như cũ lấy ra, thẳng đến sát giường, không thể nhích thêm nữa, hắn mới đột nhiên ngồi dậy, đem chăn ấn xuống ngăn ở giữa một đường, lạnh lùng bỏ xuống một câu:
"Không thể vượt rào."
Chăn rất lớn, cho dù ở giữa bị ấn xuống một đường, hai người cũng có thể đắp kín toàn thân, sẽ không lạnh, chỉ là cái cách làm này có chút. . .
[ hành động gì đó, cẩu hoàng đế diễn Lương Chúc hả? ]
[ ngươi là Chúc Anh Đài nữ giả nam trang, bất đắc dĩ phải cùng nam nhân ngủ chung giường sao? ]
[ còn bày đặt làm cái gì Sở hà Hán giới. ]
[ chẳng qua là lão tử lười nhúc nhích, bằng không đừng nói một cái chăn, cho dù ngươi mặc một cái quần xì bằng thép cũng vô dụng! ]
Tạ Khuynh trong đầu nghĩ loạn thất bát tao, rất nhanh liền lâm vào trong mộng.
Chỉ là không biết có phải bị lạ giường hay không mà nàng luôn cảm thấy ngủ không được yên ổn.
Trên người giống như bị thứ gì đè ép, nói nặng cũng không nặng, mà nói nhẹ cũng không nhẹ, mơ mơ màng màng trong giấc mộng, giống như nàng đang ăn thịt xương, sau đó có con chó đến đoạt trên miệng nàng, vừa liếʍ vừa gặm, làm mặt Tạ Khuynh toàn nước bọt, ẩm ướt chèm nhèm.
Sáng ngày thứ hai, Tạ Khuynh bị Phúc Như đánh thức.
Lúc nàng tỉnh lại, giường trong đã không có người.
Tạ Khuynh thuận miệng hỏi một câu: "Bệ hạ đâu?"
Phúc Như một bên treo màn một bên trả lời:
"Bệ hạ từ rất sớm đã đi diễn võ trường, lúc từ gian phòng bước ra, trời đều không có chút sáng, xem ra, Bệ hạ hẳn là ngủ không ngon."
Tạ Khuynh vuốt vuốt cổ, đồng cảm như mình cũng bị:
"Ta cũng cảm thấy ta ngủ không ngon. Cái giường này quả nhiên không có dễ chịu như cái ở Ngưng Huy cung."
Sau khi nói xong, Tạ Khuynh liền không nhịn được cảm khái, trước kia ở trong quân doanh, tùy tiện kiếm miếng rơm rạ đắp lên cũng có thể ngủ, nhưng vào ở trong cung hơn một năm, bây giờ chỉ đổi cái giường, còn là một cái giường tốt, thế mà cũng không thích ứng được.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó, chắc là đạo lý này!
Từ trên giường đứng lên, Tạ Khuynh rửa mặt một phen, hôm nay là ngày sinh nhật chính của tướng quân phu nhân, Tạ Khuynh cùng Cao Tấn làm áp trục khách quý mời riêng, không cần ra trận quá sớm.
Ăn điểm tâm xong, còn có thể tiếp tục ngủ nướng, xấp xỉ gần trưa thay quần áo khác đi dự tiệc là được.
Tướng quân phu nhân cũng đã sớm an bài đầu bếp, dâng cho Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đồ ăn sáng cực kỳ phong phú.
Tạ Khuynh nhìn đầy bàn đồ ngon, nước bọt chảy ròng ròng, nhưng nàng biết những món này kỳ thật đều là chuẩn bị cho Cao Tấn, Cao Tấn không đến, Tạ Khuynh ngồi xuống ăn một mình cũng không tốt, liền gọi Phúc Như Đông Hải đi diễn võ trường tìm Cao Tấn trở về dùng đồ ăn sáng.
Ai biết hai người mới vừa đi tới cửa ra vào nhà thủy tạ, liền gặp Cao Tấn luyện võ xong hồi viện.
Tạ Khuynh đang ghé vào nhìn ngắm một đĩa bánh ngọt hình con thỏ, trông thấy Cao Tấn, vui vẻ ra mặt nhảy dựng lên nghênh đón, nhưng mà Cao Tấn dùng sắc mặt âm trầm đáp lại nàng.
[ hắn tại sao lại tức giận? ]
[ xem ra tối hôm qua thật sự không có ngủ ngon. ]
[ nhưng ngươi ngủ không ngon cũng không thể trách ta nha, ta cũng đâu ép ngươi về cùng ta. ]
[ hôm nay là ngày sinh nhật chính của tướng quân phu nhân, tân khách tụ tập, ngươi bày cái sắc mặt thế này người khác sẽ nghĩ thế nào? ]
[ thật là, còn bắt ta đi dỗ. ]
"Bệ hạ, thần thϊếp. . ."
Tạ Khuynh khuôn mặt tươi cười tiến tới chỗ Cao Tấn đang lau mặt, vừa mới mở miệng, Cao Tấn liền đem khăn lau mặt ném cho cung tỳ phục vụ, lạnh lùng ngạo nghễ liếc mắt nhìn Tạ Khuynh một cái, liền vô tình rời đi, trực tiếp ngồi vào bàn đồ ăn sáng.
[ không xong. ]
[ cẩu hoàng đế có thể thành thục một chút hay không? ]
Tạ Khuynh âm thầm oán trách, đối với cơn giận ngang ngược của Cao Tấn không biết làm sao, nàng nghĩ thế nào cũng không thông, người này hôm qua cảm xúc còn rất bình thường, sao chỉ ngủ một buổi tối, liền thành không bình thường đây?
Cao Tấn im ắng dùng đồ ăn sáng, lúc gắp thức ăn quay người liếc qua Tạ Khuynh mặt mũi tràn đầy nghi ngờ, âm thầm hừ lạnh.