Chương 71: Có chuyện lớn

Tô Đường mơ một giấc mơ rất dài.

Nàng mơ thấy mình ngồi trên chiếc xích đu ở trong sân Thục Kì cung, Phúc Căn ở phía sau đẩy cho nàng, càng đẩy càng cao, thiếu chút nữa bay lên đến trời, lúc này Tống Hoành đột nhiên đến, Lí Đức Toàn thanh giọng truyền "Hoàng Thượng giá lâm.", Tô Đường phải dừng lại hành lễ với Tống Hoành, nhưng xích đu còn đang ở rất cao, một chốc không thể dừng được, rồi nàng thấy Tống Hoành phụng phịu, càng đến càng gần, nói nàng không tuân theo quy củ, nàng cố gắng muốn dừng xích đu lại, nhưng nàng càng cố, xích đu ngược lại đưa càng lúc càng cao.

Tiếp theo quang cảnh đột nhiên thay đổi, sân Thục Kì cung biến thành phòng học lớp 9, Tô Đường nghe một hồi chuông, các bạn học đều đứng lên rời đi, giáo viên giám thị bắt đầu thu bài thi, Tô Đường nhìn xuống mặt bàn trước mặt mình, phiếu điền đáp án trống rỗng.

Tô Đường sợ tới mức hồn phi phách tán, cầm bút lên bắt đầu tô, mắt thấy giáo viên giám thị đã sắp tới chỗ mình, Tô Đường lo lắng không thôi, động tác trên tay quá vội làm cho phiếu đáp án bị rách, nàng muốn che chỗ thủng đó lại, kết quả chỗ thủng càng lúc càng lớn. . . . . .

Tô Đường bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Nàng mờ mịt ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện mình lại đang ngủ trong một căn phòng xa lạ, trong phòng bày biện vô cùng tinh xảo thanh lịch, nhưng chung quanh có chút cổ quái, thì ra là do bốn phía của căn phòng này đều là tường, không hề có cửa sổ, trên bàn thắp đèn, ở trong phòng không thể biết được bây giờ là ban ngày hay ban đêm.

Tô Đường xoa xoa đầu mình.

Sao nàng lại ngủ thϊếp đi? Sao nàng lại đến nơi này?

Cũng không nhớ rõ.

Tô Đường vừa định xuống giường, đột nhiên thấy trên tường đối diện biến ra một cánh cửa giống như ảo thuật, có người mang theo đồ vật gì đó tiến vào.

Tô Đường nhìn người đi tới, giật mình không thôi: "Cố Diệc Dữ?"

Cố Diệc Dữ của thời cổ đại.

Cố Diệc Dữ cầm trong tay hộp cơm đặt lên trên bàn, sau đó mỉm cười nhìn về phía Tô Đường: "Đường Nhi, nàng tỉnh rồi?"

Tô Đường nhìn thấy người quen, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng lên đi đến trước người Cố Diệc Dữ: "Sao ngươi cũng ở đây, ngươi có biết nơi này là chỗ nào không, sao ta lại ở nơi này, ta phải về nhà." Gia gia cùng ca ca tìm không thấy nàng nhất định sẽ rất lo lắng.

Cố Diệc Dữ cũng chỉ cứ mỉm cười, mở hộp cơm ra, đem tất cả đồ ăn đặt lên trên bàn: "Đường Nhi nhất định là đã đói bụng, ăn một chút đồ trước đi."

Đồ ăn tinh xảo lại trông vô cùng ngon miệng, nhưng Tô Đường làm gì còn tâm tư ăn cái gì, tiếp tục kiên trì nói: "Ta không ăn, ta phải về nhà."

Cố Diệc Dữ cũng không nói chuyện, chậm rãi ngồi xuống, sau đó rót một chén rượu đẩy tới trước mặt Tô Đường.

Tô Đường không uống rượu Cố Diệc Dữ đưa qua, lập tức đi đến chỗ hắn vừa bước vào, sờ soạng ở trên tường, muốn tìm cánh cửa kia.

Tô Đường tìm nửa ngày cũng không tìm được, đành phải quay lại trước người Cố Diệc Dữ: "Cái kia, ngươi mở cửa ra có được không?"

Cố Diệc Dữ bưng một ly rượu, ngẩng đầu, nhìn ánh mắt buồn bã của Tô Đường: "Nàng muốn rời xa ta như vậy, nàng. . . . . . chán ghét ta như vậy sao?"

Tô Đường nghe hắn nói, mơ mơ hồ hồ: "Ta… ta không có chán ghét ngươi."

Cố Diệc Dữ ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, đột nhiên có chút ủy khuất nhìn Tô Đường: "Vậy vì sao nàng vừa tỉnh liền muốn đi, vừa tỉnh liền muốn rời khỏi ta?"

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tô Đường phát hiện mình không thể nói rõ với hắn, bất đắc dĩ nói: "Ta vốn đâu có sống với ngươi, Cố Diệc Dữ, ngươi mau thả ta đi được không, mọi người ở nhà ta nhất định đang rất lo lắng."

Cố Diệc Dữ đứng lên, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường: "Đường Nhi, đừng rời xa ta."

Tô Đường không khỏi lùi ra sau một chút, trong lòng dâng lên dự cảm xấu: "Là… là ngươi nhốt ta ở nơi này?"

Cố Diệc Dữ gắt gao đuổi theo anh mắt Tô Đường: "Đường Nhi…"

Tô Đường chất vấn nói: "Có phải là ngươi không?"

Cố Diệc Dữ không trả lời, đột nhiên bắt lấy cổ tay Tô Đường: "Đường Nhi chúng ta ở bên nhau, mỗi ngày đều ở bên nhau, nàng ngoan ngoãn không cần chạy trốn, chờ ta chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta bái đường thành thân."

Hắn giống như nói cho Tô Đường nghe, mà cũng như lẩm nhẩm một mình: "Nàng không biết ta thích nàng bao nhiêu, ta vừa gặp đã thích nàng."

Tô Đường nghe xong trong đầu “uỳnh” một tiếng, không thể tin được lắc đầu.

Cố Diệc Dữ điên rồi, hắn điên rồi!

Tô Đường xoay cổ tay bị Cố Diệc Dữ nắm lấy, Cố Diệc Dữ nhận thấy sự kháng cự và mâu thuẫn trong mắt Tô Đường, đột nhiên trở nên buồn bực, lời nói cũng trở nên kích động: "Vì sao? Đường Nhi, vì sao nàng không thích ta? Người nàng thích là ai? Là Tống Hoành sao?"

Cố Diệc Dữ từng bước một tới gần Tô Đường, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Nàng thích hắn cái gì, thích hắn làm nhục nàng, đùa bỡn nàng, cợt nhả nàng sao?"

Tô Đường bị ép lui từng bước về phía sau, nghe thấy những lời này, cúi đầu, nghiến chặt răng, một câu cũng không nói.

Cuối cùng Tô Đường đυ.ng vào tường phía sau lưng, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Dữ, hốc mắt đỏ lên, khóc nức nở nói: "Ngươi mau thả ta đi, ngươi không cần như vậy, ca ca ta rất nhanh sẽ tìm tới."

Cố Diệc Dữ si ngốc cười một tiếng, lắc đầu nói: "Không đâu, nàng không thích ta cũng không sao, ta chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là tốt rồi, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không tìm thấy nàng, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết nàng ở nơi này của ta."

"Nàng biết không?" Hắn cúi đầu nhìn Tô Đường, giọng nói lại đột nhiên mềm mại, thậm chí mang theo ý cầu xin, "Từ nhỏ thầy thuốc đã nói sức khỏe của ta không tốt, nuôi không lớn, ta bị nhốt trong căn phòng tối tăm, không ra khỏi cưa, mỗi ngày uống một chén rồi lại một chén thuốc đắng nghét, ta nghe tiếng đám trẻ cười đùa bên ngoài, ta xin cha, xin mẹ ta, ta muốn được ra ngoài như bọn chúng, để biết cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người."

"Thật vất vả mới có một lần, cuối cùng cũng có ánh mặt trời xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào trên người ta, ta đưa tay muốn bắt lấy nó, ta liều mạng muốn giữ nó lại, nhưng nó chỉ ở lại một chút trong lòng bàn tay rồi biến mất không thấy nữa, khi đó ta khóc rất lâu, nghĩ như vậy không bằng cho ta chết đi." Cố Diệc Dữ nhớ lại khi còn bé, ánh mắt sâu thẳm, "Nhưng ta vẫn chưa chết, ta sợ chết, Đường Nhi, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng không biết ta kích động bao nhiêu đâu, ta biết nàng chính là ánh sáng của ta, ta muốn đem nàng nắm trong lòng bàn tay ta, ta sẽ không để nàng biến mất."

Trong lòng Tô Đường phức tạp, một lần nữa quan sát Cố Diệc Dữ. Rõ ràng vẫn là một thiếu niên, mày lại luôn nhíu lại, có lẽ là bởi vì từ nhỏ rất ít khi ra khỏi cửa, làn da hắn cực trắng, so với nữ tử còn trắng hơn vài phần, lúc này thoạt nhìn giống như không có một tia huyết sắc.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã ốm yếu, khiến cho mặt mũi hắn cho dù bây giờ trông rất tuấn tú, nhưng lại u ám, cố chấp đến đáng sợ.

Tô Đường không muốn làm tổn thương hắn, cúi đầu nói: "Vậy ngươi cũng không thể đem ta nhốt ở nơi đây được."

Cố Diệc Dữ đột nhiên lại trở nên nôn nóng: "Vậy ta có thể làm sao bây giờ? Muốn ta trơ mắt nhìn nàng yêu Tống Hoành, trơ mắt nhìn nàng gả cho Tống Hoành sao? Hả?"

Ngữ khí của hắn vô cùng nóng nảy, Tô Đường bị dọa đến run lên, bất lực không biết làm gì, nháy mắt nước mắt đã tràn đầy vành mắt: "Không cần như vậy, Cố Diệc Dữ, ngươi không nên như vậy."

Cố Diệc Dữ không đáp lời, đưa tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Tô Đường, Tô Đường nghiêng đầu né tránh, Cố Diệc Dữ nhìn cánh tay thất bại của mình, cười khổ một tiếng, đứng lên, đi ra ngoài.

Tô Đường bị hắn giam lỏng bên trong.

Nàng không biết thời gian, không biết đây là đâu, chỉ biết nơi này đại khái là một mật thất, cách một khoảng thời gian Cố Diệc Dữ sẽ đúng giờ trở về đưa cơm cho nàng, Tô Đường nhớ kỹ Cố Diệc Dữ đã đưa đến cho nàng năm sáu bữa cơm, đại khái cũng đã qua hai ngày.

Tô Đường bị nhốt ở bên trong đến nổi kêu trời không biết kêu đất chẳng hay, lo lắng gia gia cùng ca ca bây giờ nhất định gấp đến độ nguy, chắc chắn đang lục tung khắp nơi để tìm nàng.

Tô Đường nhớ gia gia cùng ca ca, lại nhớ đến còn có một người, Tống Hoành, lúc này hắn thế nào?

Tống Hoành bây giờ đang làm gì? Có biết nàng biến mất rồi hay không?

Tô Đường suy nghĩ trong chốc lát, trở mình, đang muốn ngủ, cánh cửa mật thất đột nhiên lại bị mở ra.

Tô Đường nhíu mắt, nhìn thấy Cố Diệc Dữ đột nhiên xuất hiện, hắn đứng ngược sáng, bóng hắn đang tiến về phía nàng, càng lúc càng cao lớn.

Không phải vừa mang cơm đến cho nàng không bao lâu sao? Tô Đường nhìn bóng Cố Diệc Dữ nhíu nhíu mày, dự cảm không tốt, thụt lui vào trong giường.

***

Dưỡng Nguyên điện, thái giám cung nữ đi qua đi lại, liên tục hai ngày đèn đuốc sáng trưng.

Tống Hoành ngồi trên long ỷ, trên cằm đã lúng phúng râu, thần sắc có chút tiều tụy, đáy mắt hiện rõ tơ máu, cau mày, lại nghe người của hộ vệ bẩm báo hôm nay lại không thu hoạch được tin tức gì của Tô Đường.

"Một đám phế vật!" Tống Hoành cầm tấu chương trong tay ném ra ngoài.

Lí Đức Toàn dẫn một đám tiểu thái giám ở một bên, sợ tới mức thở cũng không dám thở ra.

Hộ vệ đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm.

Tống Hoành đứng lên, đi qua đi lại, tự hỏi Tô Đường rốt cuộc có thể đi đâu.

Tô Đường giống như bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên không thấy đâu, trở tay không kịp, làm cho người ta lòng nóng như lửa đốt.

Ngay từ đầu Tống Hoành hoài nghi là người của Tô gia cố ý đem Tô Đường giấu đi để trốn hắn, kết quả nhìn thấy người Tô gia cũng đều gấp đến độ đứng ngồi không yên, Tô tranh lo lắng đến độ bạc cả tóc, Tô Tồn, Tô Từ cũng không hơn không kém, tìm muội muội khắp nơi.

Nhưng Tô Đường lại không có lý do gì đi đâu mất, cho nên khả năng lớn nhất chính là bị bắt cóc.

Người bắt cóc Tô Đường chắc chắn không phải vì tiền, bởi vì trên đời này chỉ sợ không có bọn cướp nào có lá gan lớn dám bắt cóc tiểu thư Tô gia, cho nên mục đích của hắn, hẳn là chính là muốn cho bọn họ vĩnh viễn không tìm được Tô Đường.

Tống Hoành nghĩ đến điều này, không khỏi rùng mình.

Lí Đức Toàn đánh bạo bước lại: "Hoàng Thượng, đã hai ngày người không chợp mắt, lão nô biết Hoàng Thượng sốt ruột, nhưng sức khỏe của Hoàng Thượng cũng rất quan trọng, người của Kim hộ vệ cũng đã đi tìm rồi."

Trong lòng Tống Hoành cứ suy nghĩ, sắp xếm xem ai có thể là người bắt cóc Tô Đường, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Không phải hắn không nghi ngờ người kia, nhưng hộ vệ đã báo lại nói người nọ gần đây đều ở nhà, ngay cả cơm canh cũng mang về phòng ăn.

Tống Hoành lệnh cho thái giám mở cửa sổ, nhìn bóng đêm ở ngoài cửa sổ, ngực chua chát không thôi.

Đường Đường, rốt cuộc nàng đi đâu vậy? Nàng nói cho ta biết được không?

Nếu Tô Đường có thể nói cho hắn thì tốt rồi.

Tống Hoành nghĩ như vậy, đột nhiên, đống hỗn độn trong đầu giống như bổ ra một tia chớp, nhất thời chiếu sáng con đường phía trước.

Sao hắn lại không nghĩ tới điểm này, hắn và Tô Đường có lúc sẽ ở thế giới trong mộng gặp nhau, nếu tối nay có thể vào mộng kai, kia hắn có thể gặp Tô Đường hỏi rõ ràng nàng rốt cuộc đã đi nơi nào!

"Lí Đức Toàn, trẫm muốn đi ngủ!"

Tống Hoành nằm ở trên giường, ôm trong tay lá bùa lão đạo sĩ đã vẽ trước kia, trong lòng khẩn cầu nhất định phải đi vào giấc mộng, nhất định phải đi vào giấc mộng, nhưng càng muốn ngủ lại càng không ngủ được, hắn trằn trọc non nửa canh giờ, mới rốt cuộc không chịu được mệt mỏi nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tống Hoành vừa tỉnh, Dưỡng Nguyên điện màu vàng rực rỡ biến thành một gian gác nhỏ hẹp, hắn nằm trên chiếc giường nhỏ như hộp diêm.

Tống Hoành mừng rỡ như điên.

Hắn nhớ hôm nay là cuối tuần, vì thế vừa thay quần áo liền xuống lầu, chạy vội đến dưới lầu nhà Tô Đường.

Tống Hoành gọi điện thoại cho Tô Đường, đợi một lúc lâu, điện thoại mới kết nối.

Tiếng khóc thê thảm của Tô Đường lập tức truyền vào ống nghe: "Hoàng Thượng, ta nên làm cái gì bây giờ hu hu hu. . . . . ."

Tống Hoành nghe được giọng Tô Đường, thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn cho rằng nàng sợ hãi sau khi bị bắt cóc, vì thế vừa an ủi Tô Đường trong điện thoại vừa từng bước đi lên lầu, "Không sao Đường Đường, không sao rồi."

"Không." Tô Đường vừa khóc vừa lắc đầu, "Có chuyện lớn, có chuyện lớn."

Nàng bây giờ thật sự sắp hỏng rồi.

Cố Diệc Dữ ở cổ đại muốn cưỡng bức nàng, Tô Đường giãy dụa thét chói tai liều chết không theo, phản kháng đến một nửa, đột nhiên đầu óc mơ hồ, cả người mềm nhuyễn hôn mê bất tỉnh, sau đó một hồi đã bị điện thoại của Tống Hoành đánh thức.

Cố Diệc Dữ đang tức giận, cùng với thân thể ngất xỉu sẽ không biết phản kháng của mình, Tô Đường tưởng tượng đến sự thật này, khóc đến nổi hai mắt đều sưng lên, liều mạng đập đầu vào tường muốn trở về, thề sống thề chết bảo vệ trong sạch.