Tống Hoành sắp tức chết rồi, nhìn thấy đội ngũ xếp hàng chỉnh tề kia mà huyệt Thái Dương không ngừng giật giật.
Sau đó hắn tìm được Tô Đường, chất vấn một hồi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Nàng có quen biết người ta hay không, người ta nói giúp nàng trực nhật nàng liền đồng ý? Nàng dễ nói chuyện như vậy?"
Tô Đường không biết Tống Hoành vì cái gì mà phản ứng mạnh như vậy, bỗng nhiên hỏi lại: "Không phải vậy sao?"
Tô Đường cảm thấy mình không làm sai cái gì, người ta nhiệt tình muốn giúp nàng như vậy, cô cũng ngại cự tuyệt.
Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau lại khiến người ta cảm động biết bao nhiêu.
Tống Hoành hết chỗ nói, tay chống nạnh: "Tô Đường, nàng rốt cuộc là thật không biết hay là giả vờ không biết?"
"Ta không biết người đang nói cái gì." Tô Đường cũng có chút bực mình, giống như một con cún con bị chọc ghẹo trừng mắt nhìn Tống Hoành, sau đó xoay người rời đi.
Tống Hoành nhìn bóng dáng Tô Đường, trong lòng dâng lên phiền muộn.
***
Trong một quán trà sữa bên cạnh trường học, Hướng Manh Manh cùng Tô Đường ngồi song song trên ghế, mỗi người ôm một ly trà sữa trân châu cỡ lớn nguyên vị, vừa nói chuyện phiếm vừa uống.
Tô Đường đem chuyện vừa rồi kể lại cho Hướng Manh Manh, sau đó căm giận bất bình nói: "Cậu nói xem cậu ta có phải là có bệnh gì rồi không, cái gì cũng phải nhúng một chân vào, quản nhiều chuyện quá."
Hướng Manh Manh chậm rãi nhai trân châu, cuối cùng mới nói: "Ngốc à, tớ cũng có chút đồng cảm với Tống Hoành."
"Tại sao? Cậu không đứng về phía tớ sao?" Tô Đường nghe xong đột nhiên xoay người, phồng má, vô cùng bất mãn vì bạn tốt phản bội.
Hướng Manh Manh liếc cô một cái, lắc lắc đầu nói: "Hắn đang ghen đó, đồ ngốc."
Tô Đường hoảng sợ: "Ghen cái gì?"
Hướng Manh Manh chậm rì rì xoay người, dùng ngón trỏ chọc lên trán Tô Đường: "Cậu ấy nha, về sau không được đồng ý để nam sinh khác nịnh bợ. Trừ phi cậu có ý với người ta."
Tô Đường ôm cái trán kêu đau, sau đó mở to hai mắt nói: "Có ý cái gì?"
"Cậu cho là người ta không không lại đi giúp cậu sao hả, " Hướng Manh Manh bất đắc dĩ thật sự, "Xã hội bây giờ vô cùng thực tế, người ta nếu cứ giúp cậu, cậu có cái gì có thể hồi báo? Lấy thân báo đáp đó, hiểu không?"
Tô Đường nhíu mi: "Nhưng mà, nhưng mà cậu ta cũng không thể như vậy. . . . . ."
Tô Đường ôm trà sữa, nghĩ đến Tống Hoành, không khỏi bĩu môi: "Hắn khi dễ tớ, lúc nào cũng khi dễ tớ."
Hướng Manh Manh: "Tống Hoành khi dễ cậu?"
Tô Đường ủy khuất gật đầu: "Ừ!"
Hướng Manh Manh: "Tớ không tin, hắn khi dễ cậu khi nào?" Vì dỗ cho Tô Đường vui còn lén lút làm thái giám, mỗi ngày bị đồ ngốc không hiểu phong tình này chọc cho giận sôi lên, làm sao có thể cam lòng khi dễ cô.
"Chính là. . . . . ." Tô Đường chuẩn bị sắp xếp từ ngữ, vừa nghĩ phát hiện hành vi tội lỗi của Tống Hoành quả thực là chặt hết tre làm sách cũng không ghi hết.
Từ nhỏ lần đầu tiên cô tiến cung đυ.ng phải Tống Hoành, nhìn hắn nhiều một cái, đã bị hắn lấy lí do không tuân theo cung quy phạt quỳ một canh giờ, bắt đầu từ đó, đời này Tống Hoành không làm được chuyện gì tốt với cô.
Đêm tân hôn khó chịu biến thành ác mộng, sau đó đem cô vứt sang một bên lạnh nhạt ba năm chẳng quan tâm, biến một thiếu nữ thành thiếu phụ trong thâm cung, trước kia lúc hậu cung đấu đá nhau, cô bị hãm hại, chưa từng một lần tin cô, rồi lại còn buộc tội gia gia, kiềm hãm quyền lực của ca ca, cả nhà Tô gia trung thành với triều đình lại xem như là gian thần.
Những chuyện đó là đại sự, còn có bao nhiêu việc nhỏ nhiều không kể xiết. Tỷ như nói cứ bóp nắn mặt cô, bắt cô phải lăn từ Dưỡng Nguyên điện ra ngoài, thả diều khi trời không một chút gió, lợi dụng cô diễn trò ở trước mặt ca ca, lừa cô có thể gặp gia gia kết quả lại đùa giỡn cô, hơn nửa đêm xông vào khuê phòng cô làm tên biếи ŧɦái, vâng vâng, Tô Đường không thèm nghĩ nữa, càng nghĩ càng giận.
Hướng Manh Manh thấy Tô Đường đang nghĩ gì đó, hô hấp càng lúc càng nhanh, mặt càng ngày càng hồng, bộ dạng cứ như huyết áp tăng, môi bĩu cong đến nỗi còn để vừa một bình nước tương.
Hướng Manh Manh đưa tay ra vuốt vuốt lưng Tô Đường: "Ngốc à, đừng tức giận, đừng tức giận a, rốt cuộc là Tống Hoành đã làm gì cậu?"
"Tống Hoành. . . . . ." Tô Đường đang muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện những việc này đều phát sinh ở thế giới kia, Hướng Manh Manh chắc chắn sẽ không tin, nói không chừng còn tưởng rằng cô điên rồi, vì thế ngực nổi lên hàng vạn hàng nghìn đóm lửa giận, tất cả đều hóa thành một câu hung tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Hắn véo mặt tớ!"
Hướng Manh Manh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Tô Đường tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, trong hốc mắt thậm chí ẩn ẩn nước mắt trong suốt: "Tớ sẽ không bị hắn khi dễ nữa, tớ với hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi."
Hai người bọn họ cũng đã "ly hôn", cho nên hai người đã không còn quan hệ gì nữa.
Hướng Manh Manh đau đầu đỡ trán, tưởng là thâm cừu đại hận gì, kết quả là "Đại hận véo mặt".
Tô Đường rõ ràng không phải là người hẹp hòi như vậy nha.
Tô Đường đột nhiên cầm lấy cánh tay Hướng Manh Manh, càng không ngừng lắc: "Manh Manh, giúp tớ được không."
Cánh tay Hướng Manh Manh sắp bị cô lắc đến gãy, lập tức rút ra: "Giúp cậu cái gì?"
Tô Đường phồng má, quyết tâm: "Tớ cũng muốn bắt nạt hắn."
Nhưng mà cô đánh không lại Tống Hoành, mắng chửi người cô cũng không biết, có lúc muốn có khí phách một chút lại sợ sau khi trở về Tống Hoành sẽ lấy cường quyền trấn áp, Tô Đường đột nhiên cảm thấy trước kia mình sống không cần quá chịu đựng như vậy.
Dường như rất kỳ quái, từ sau lần lên sân khấu đó, Tô Đường liền cảm thấy mình có chút không giống với trước. Cụ thể không giống như thế nào, cô lại không trả lời được.
Hướng Manh Manh cắn ống hút nhìn Tô Đường: "Cậu quyết định chưa? Chỉ vì cậu ta véo mặt cậu?"
Tô Đường gật đầu: "Ừ!"
Hướng Manh Manh thở dài một hơi: "Nói thật, nếu cậu thật sự muốn khi dễ Tống Hoành, quả thật rất đơn giản."
"Thật… thật vậy sao?" Tô Đường kinh hỉ nói, "Không thể nào!"
Hướng Manh Manh nhìn vẻ mặt chờ mong của Tô Đường, lại thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói thầm nói:
"Ai bảo cậu ta thích cậu chứ."
***
Bài thi toán học tuần trước được phát xuống.
Tống Hoành tiến bộ rất lớn, điểm tuyệt đối là 150, hắn thi được 90 điểm, vừa đạt điểm chuẩn.
Tống Hoành coi như rất hài lòng với sự tiến bộ của mình lần này, dù sao hắn cơ hồ cũng thiếu kiến thức cơ bản.
Giáo viên toán học đưa ra bài tập là sửa lại những bài đã làm sai, Tống Hoành đã sửa xong những bài mình làm sai ở trên lớp học, liền muốn đi xem Tô Đường sửa thế nào rồi. Tô Đường học rất vất vả, phần lớn những bài giáo viên giảng trên lớp cô đều không theo kịp, Tống Hoành biết dựa theo tình hình hiện tại của Tô Đường về sau là nhất định không thể đậu đại học, hắn thực sự sốt ruột.
Viên Linh Linh ngồi ở phía trước Tống Hoành đột nhiên mang theo bài thi xoay lại: "Tống Hoành, bài này tớ không biết, cậu có thể giảng cho tớ được không. Nhờ cậu đấy."
Nếu là yêu cầu khác, Tống Hoành nhất định sẽ không để ý, nhưng nhờ hắn giảng bài, Tống Hoành cũng không hẹp hòi như vậy, đành phải ngồi ở chỗ ngồi, hỏi: "Câu nào?"
Viên Linh Linh vui sướиɠ nở nụ cười: "Câu này."
Tô Đường nằm sấp trên bàn, nhìn thấy đầu bên kia phòng học hai người Viên Linh Linh và Tống Hoành ghét sát đầu vào nhau.
Tô Đường lặng lẽ khinh thường.
Lại không liên quan đến cô, không cần tức giận.
Tống Hoành rất vất vả mới giảng xong bài cho Viên Linh Linh, sau đó đi đến trước mặt Tô Đường, bài thi của Tô Đường để trên bàn, hắn thuận tay cầm lên xem, những bài làm sai đều đã được sửa xong rồi, từng bước đều được viết cận thận, ngay ngắn phía trên.
Tống Hoành nhíu nhíu mi: "Tự nàng sửa?"
Tô Đường chun chóp mũi: "Đương nhiên không phải rồi, Cố Diệc Dữ sửa cho ta."
Tống Hoành đem bài thi của Tô Đường trả lại cho cô, nhìn thoáng qua chỗ của Cố Diệc Dữ, tiểu tử này bây giờ đã đi ra ngoài, chỗ ngồi trống không.
Tống Hoành tựa hồ có chút không hờn không giận: "Về sau không cần để hắn giảng cho nàng nữa, ta giảng cho nàng."
"Ta có thể giảng cho nàng hiểu được." Tống Hoành chân thành nói. Thành tích Tống Hoành tiến bộ nhanh như vậy, càng có nguyên nhân để hắn dạy cho Tô Đường.
Tô Đường nói lầm bầm một tiếng, nhìn Tống Hoành trả lời: "Ta không cần."
Tống Hoành dường như không nghĩ tới Tô Đường sẽ cự tuyệt rõ ràng như vậy, nghe xong sửng sốt.
Tô Đường tiếp tục nói: "Thành tích của Cố Diệc Dữ tốt hơn so với người, ta muốn cậu ta giảng cho mình."
"Người vẫn nên cố gắng học cho tốt đi, người chỉ mới đạt điểm tiêu chuẩn, Cố Diệc Dữ thi được điểm tuyệt đối nha."
"Những bài lần trước người giảng cho ta đều sai hết rồi, thầy giáo căn bản không giảng như vậy."
Tống Hoành kinh ngạc, mười ngón tay thon dài dưới cổ tay áo nắm lại thành quyền: "Đường Đường."
Tô Đường đột nhiên trở nên đáng thương: "Lại làm sao vậy, nhưng lời ta nói toàn là thật nha."
. . . . . .
"Bỏ đi." Qua một hồi, Tống Hoành đột nhiên buông nắm tay, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Bóng dáng cô đơn.
Tô Đường thấy Tống Hoành đi rồi, lập tức dùng bút đâm đam Hướng Manh Manh phía trước: "Này, Manh Manh, là như vậy sao?"
Nãy giờ Hướng Manh Manh vẫn lặng lẽ lắng tai nghe hai người đối thoại, xoay người lại: "Không tệ!"
Tô Đường nhíu nhíu mày: "Thật vậy sao? Như vậy cũng tính là khi dễ?"
Hướng Manh Manh chưởng một chưởng trên trán Tô Đường: "Thứ cậu ta véo là mặt, còn thứ cậu bóp chính là tim."