Giò heo hầm của Tô Đường bị đẩy về một cách vô tình.
Tống Hoành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: "Nàng vẫn nên giữ lại mà tự ăn đi."
Tô Đường cầm giò heo hầm bị đẩy trở về, lắc lắc đầu, cảm thấy Hoàng Thượng thật sự là khó dỗ.
***
Bố Tô quả nhiên là bị kẹt xe, Tô Đường về đến nhà, gọi điện thoại cho bố Tô thì ông vẫn còn đang trên đường, bảo cô cùng mẹ ăn cơm trước không cần chờ ông.
Tô Đường cắn đũa lo nghĩ, nói với mẹ Tô: "Mẹ, chân con thành ra thế này, mấy ngày tới chắc không cần phải đi học nhỉ?"
Mẹ Tô đang gặm giò heo mà Tô Đường mang về, nghe cô nói vậy cầm một chiếc đũa gõ đầu cô: "Chân con bị thương chứ không phải đầu, đừng cho là mẹ không biết con muốn trốn học."
". . . . . . Mẹ…." Tô Đường ôm lấy đầu, "Chỉ là mỗi ngày bố đều bị kẹt xe, con đây làm sao bây giờ?"
Mẹ Tô: "Mẹ đang xem xét mua cho con một cái nạn, ngày mai là có rồi, con mang theo mà dùng."
Tô Đường: ". . . . . ."
***
Tô Đường đành phải mang nạn đi học.
Thầy chủ nhiệm nhìn thấy còn cố ý khen ngợi Tô Đường, nói bạn học Tô Đường thân tàn nhưng chí kiên, dù chống gậy cũng muốn kiên trì đến trường, các bạn trong lớp thường xuyên trốn học phải học tập theo cô.
Mấy ngày nay có một cuộc thi, học sinh trong một lớp được chia ra, mỗi người phân đến một phòng thi khác nhau, Tô Đường được phân tới phòng thi của lớp 9, cô đặt gậy của mình bên cạnh bàn học, có người đi ngang qua bên cạnh bàn cô, đυ.ng ngã gậy của Tô Đường.
"Đồ để thế này à, phòng học này là của nhà cậu hả, có biết là chắn đường người khác hay không, thật là!" Người đυ.ng phải gậy của Tô Đường chính là Viên Linh Linh, cô nhìn cây gậy nằm dưới đất xem thường, oán giận nói.
"Thực xin lỗi." Tô Đường cúi người nhặt gậy lên, thấp giọng nói.
"Hứ." Viên Linh Linh oán giận rời đi.
Hướng Manh Manh dựng thẳng ngón giữa về phía Viên Linh Linh: "Ác độc."
Bắt đầu cuộc thi, môn thi thứ nhất là ngữ văn, bài thi trắng như tuyết được chuyền xuống dưới, sau khi Tô Đường cầm lấy bài thi nhìn tổng thể từ trên xuống dưới, cảm thấy đề thi cũng được, cô sẽ không đặt nổi bút giống như lúc thi toán học.
Giáo viên giám thị qua lại lui tới trong phòng, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xem bài của học sinh. Tô Đường nghiêm túc làm bài, cánh tay đột nhiên bị cái gì huých vào một chút cũng không chú ý.
Giám thị đột nhiên đứng ở bên người Tô Đường.
Tô Đường vẫn múa bút thành văn như cũ.
Giám thị ngồi xổm xuống bên người Tô Đường, nhặt lên một tờ giấy, mở ra nhìn nhìn, sau đó gõ gõ bàn của Tô Đường.
"Em này."
"Dạ?" Tô Đường ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc.
Giám thị đem tờ giấy trải ra ở trước mặt Tô Đường, mặt trên chi chít đều là cổ văn và bài thơ trong phạm vi cuộc thi lần này.
Tô Đường trừng lớn mắt, lắc đầu: "Cái này… cái này không phải của em."
Ngữ khí của giám thị không tốt: "Nhặt được ngay tại chỗ của em." Giám thị rút bài thi từ trong tay Tô Đường ra, "Em không cần làm bài nữa, đi ra ngoài."
Hốc mắt Tô Đường đỏ lên: "Em thật sự không có."
Giám thị nhìn thoáng qua mấy học sinh trong phòng thi đang quay xuống xem có chuyện gì, thúc giục nói: "Nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng người khác làm bài."
Tô Đường không còn cách nào khác, cầm gậy, khập khiễng ra khỏi phòng học.
Cô không thể đứng ở bên ngoài hành lang phòng học, chỉ có thể đi tới chỗ cầu thang, phòng học thực sự im lặng, Tô Đường đứng dựa vào tường, một mình bắt đầu lau nước mắt.
Môn ngữ văn cô có thể đạt được ít điểm, bây giờ còn bị hủy bỏ thành tích. Ngày gì mà khổ sở như vậy.
Giữa cầu thang có người đi tới, ánh mắt dừng ở trên người Tô Đường vài giây, Tô Đường nhìn đến người đi ngang qua: "Hoàng… Hoàng Thượng."
Tống Hoành và Tô Đường không thi chung một phòng, nhíu mày hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"
Tô Đường nghe xong gục đầu xuống, không nói lời nào.
Tống Hoành chú ý thấy nước mắt trên người Tô Đường, ngữ khí nghiêm túc: "Sao lại thế này? Có người bắt nạt nàng?"
Tô Đường: "Hoàng Thượng người mau trở về làm bài, đừng trì hoãn thời gian."
"Ta thật sự không có việc gì, người mau trở về đi."
Tống Hoành nửa tin nửa ngờ rời đi.
Sau khi thi xong buổi sáng có thể nghỉ ăn trưa, trên đường Tống Hoành đυ.ng phải Hướng Manh Manh thi cùng phòng với Tô Đường, cố ý gọi cô lại hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Còn có thể có chuyện gì?" Nhắc đến chuyện này Hướng Manh Manh thực sự tức giận, "Không biết tên tiện nhân nào, lén lút đem phao vứt xuống dưới bàn Tô Đường, giám thì nghĩ là của cậu ấy, không cho cậu ấy làm bài nữa."
Tống Hoành nghe xong, lập tức đổi hướng, quay trở lại phòng học lớp 9.
Chân Tô Đường bị thương, mấy ngày nay vẫn là Hướng Manh Manh mang cơm từ căn tin về giúp cô, lúc này một mình ngồi ở chỗ ngồi ngẩn người.
Tống Hoành mặt mày bình tĩnh đi qua, giữ chặt một bên cổ tay của Tô Đường: "Đi, theo ta đi tìm giám thị."
Tô Đường hoảng sợ, đứng dậy: "Hoàng Thượng sao người lại đến đây?"
Tống Hoành: "Theo ta đến tìm giám thị điều tra cho rõ, xem tờ giấy kia rốt cuộc là của ai."
Tô Đường nhận ra Tống Hoành đang nói chuyện lúc sáng cô bị oan, lôi tay cổ tay mình đang bị Tống Hoành bắt lấy: "Không, không cần Hoàng Thượng."
Tống Hoành nhíu mày: "Vì sao không cần? Đi theo trẫm."
Tô Đường đỏ mặt: "Đi thì ta cũng không thể làm lại bài được, dù sao cũng đã không có thành tích, bây giờ đi cũng vô dụng."
"Thôi bỏ đi."
Tống Hoành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nàng bị oan uổng như vậy liền từ bỏ? Rốt cuộc là nhát gan hay là ngu ngốc đây? Nhẫn nhục chịu đựng đến mức như vậy?"
Tô Đường bị Tống Hoành mắng, thất bại cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Tống Hoành thấy Tô Đường cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn vô hại, cổ họng vừa động, lại nhịn lại không nói ra.
Hai người dường như sửng sốt thật lâu sau, Tống Hoành cuối cùng nhướng mi hỏi: "Nàng ở trong cung cũng như vậy sao?"
"Hả?" Tô Đường khó hiểu ngẩng đầu.
Tống Hoành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, nghĩ đến thân ảnh luôn lui trong góc tối ở buổi yến tiệc trước kia trong hậu cung, giận dữ nói: "Bị oan uổng cũng không nói lời nào, bị ức hϊếp cũng không nói."
"Nàng rốt cuộc có phải là nữ nhân của Tô gia không? Sao lại dễ dàng bị ức hϊếp như vậy?"
Tô Đường bị hắn nói mà hổ thẹn, cúi đầu, ngập ngừng nói: "Xin lỗi."
Tống Hoành rất muốn gõ lên đầu Tô Đường: "Nàng còn nói xin lỗi làm cái gì?"
Tô Đường ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tống Hoành, cắn môi, vẫn là nói: "Bởi vì trước kia cho dù ta nói, Hoàng Thượng cũng sẽ không tin ta."
Tống Hoành sửng sốt.
Tô Đường thở dài.
Thật ra không phải trước nay Tô Đường đều có cảm giác không tồn tại trong cung. Ba năm trước Tống Hoành vừa đăng cơ, tuyển rất nhiều tú nữ vào cung, khi Tống Hoành còn là thái tử Tô Đường là người đi cùng hắn, địa vị cao, gia thế tốt, trở thành tấm bia mà những phi tần hằm hằm nhắm đến.
Tô Đường nhớ rõ mình đã từng nếm trải mấy lần bị ngáng chân, bị người vu vu oan là cô ỷ vào gia thế lừng lẫy mà không tuân theo cung quy, cũng có người thậm chí nói đứa nhỏ trong bụng mình bị sẩy là do Tô quý phi hãm hại.
Các phi tần đó đều đem chứng cứ ra, giằng co khóc lóc như mưa, Tô Đường vốn đơn thuần, từ nhỏ đến lớn ngay cả trong nhà cãi nhau cũng chưa từng chứng kiến, huống chi những người này tâm tư hiểm ác lục đυ.c với nhau, chỉ có thể luống cuống chân tay theo sát Tống Hoành giải thích "Ta không có".
Tống Hoành mới vừa đăng cơ, luôn phải bận rộn giải quyết chính sự, nào có thời gian quản những việc nhỏ đó ở hậu cung, nghe xong hai bên phân trần, phát hiện Tô Đường nói không nên lời vì vậy phạt cô mấy lần, lần Vinh phi tần nói cô hãm hại thai nhi của Hoàng Thượng, hại cô ta sanh non là lần Tống Hoành tức giận nhất, lúc ấy Tô Đường quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn Tống Hoành sắp bị dọa khóc, sau đó Tống Hoành vẫn e ngại mặt mũi Tô gia, giáng chức cô, phạt cô ba tháng không được ra ngoài.
Mỗi lần đều là Tô Đường bị hại, không chỉ không biết đấu đá lẫn nhau trong cung, lúc xảy ra chuyện Hoàng Thượng cũng không che chở cô, mọi người mới hậu tri hậu giác phát hiện thì ra nữ nhân này của Tô gia này kỳ thật một chút sức uy hϊếp cũng không có, chậm rãi bắt đầu đi đấu với người khác.
Chức vị quý phi của Tô Đường được thăng lại sau khi Tống Hoành thấy cô bị cấm chừng cũng đã an phận. Cấm chừng tức là trong lúc đó sẽ nhận được quần áo thấp hơn quy định, còn bị người ở phủ nội vụ cắt xén, có vài ngày một chút đồ mặn cũng không có.
Thứ duy nhất đáng mừng đó là sau khi bị cấm chừng, nữ nhân trong hậu cung sẽ không đấu đá với cô nữa, Tống Hoành cũng không đến, Tô Đường có thể sống yên ổn qua ngày.
Tống Hoành nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Tô Đường, đột nhiên nhớ lại, trước kia, hình như hắn quả thật không thích Tô Đường, có tranh cãi trong hậu cung, thật sự là người đầu tiên hắn lựa chọn tin tưởng cũng không phải là Tô Đường.
Tống Hoành giật giật môi: "Ta. . . . . ."
Tô Đường ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Hoàng Thượng sao lại đột nhiên không xưng "Trẫm" nữa?
Ánh mắt Tống Hoành đột nhiên phức tạp, một hồi lâu mới hạ quyết tâm, nắm nắm tay, nói: "Việc hôm nay nàng muốn bỏ qua, trẫm theo nàng, nhưng về sau, bất luận là ở trong cung hay ở đây, ai dám khi dễ nàng, vu oan cho nàng, nàng phải nói cho trẫm, trẫm ra tay giúp nàng."
Tô Đường nghe xong giật giật cái mũi.
Nói thì hay, trước kia lúc còn ở nhà, đại ca, nhị ca thường xuyên nói với cô như vậy, nhưng những lời này lại từ miệng Tống Hoành nói ra, Tô Đường cảm thấy có chút cổ quái.
Tô Đường thật cẩn thận nhìn Tống Hoành một cái.
Đây vẫn là Hoàng Thượng sao? Không phải là đại ngốc Tống Hoành đã trở lại đấy chứ?
Tống Hoành bị phản ứng khó hiểu của Tô Đường làm cho nhức đầu, hắn sống nhiều năm như vậy chưa từng có cảm giác khó chịu giống như bây giờ, vì thế đột nhiên bắt lấy bả vai Tô Đường, vội vàng hỏi: "Đã lâu như vậy, nàng chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu ra sao? Nàng còn không cảm nhận được cái gì sao?"
Tô Đường bị hoảng sợ, lắp bắp nói: "Hiểu. . . . . . hiểu cái gì, cảm nhận cái gì?"
Biểu cảm của Tống Hoành hết sức nghiêm túc.
Tô Đường cảm thấy không khí giữa hai người vô cùng khác lạ, muốn nói cái gì đó để giảm bớt xấu hổ, vì thế cười gượng: "Hì hì, Hoàng Thượng, bộ dạng nghiêm túc của người, thật sự giống như đang dáng màn hình điện thoại nha."
Nếu đổi lại là trước đây, Tống Hoành nhất định sẽ gõ đầu Tô Đường như đập hạt dẻ, nhưng bây giờ, hình như hắn không nghe thấy lời Tô Đường nói, vẫn cứ nhìn chằm chằm Tô Đường như trước.
Tô Đường lùi bước: "Hoàng Thượng. . . . . ."
Nội tâm Tống Hoành giãy dụa thật lâu, nhìn thấy bộ dạng cả người không được tự nhiên của Tô Đường, rốt cuộc cắn răng một cái, nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Đường: "Trẫm thích nàng."
Tô Đường: ". . . . . ."
Tống Hoành lấy hết dũng khí ở đời này, bỏ hết tất cả tự tôn của một bậc đế vương nói ra mấy chữ đó, nhận được phản ứng của Tô Đường là giương cái miệng nhỏ nhắn, sau đó trừng mắt nhìn.
"Nghe rõ rồi chứ? Còn muốn trẫm lặp lại lần nữa?" Trán Tống Hoành nổi lên gân xanh, cắn răng hỏi.
Tô Đường lắc đầu, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, nơm nớp lo sợ nói: "Hoàng Thượng, người… người đừng làm ta sợ được không?"
Tống Hoành nhíu mày: "Sao trẫm phải dọa nàng?"
"Lời trẫm nói đều là thật, nàng chẳng lẽ không cảm nhận được gì sao? Hả?" Tống Hoành tức giận, cầm lấy cánh tay nhỏ bé của Tô Đường đặt lên ngực hắn, "Chẳng lẽ nàng đối với trẫm không có một chút cảm giác nào sao? Nàng tốt xấu gì cũng là phi thϊếp của trẫm, chẳng lẽ nàng chưa từng có cảm giác nam nữ nào với trẫm?"
Tô Đường nghe Tống Hoành nói, bị ép buộc cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ dưới tay, muốn khóc.
Đứng ra giúp cô, còn tỏ tình với cô.
Hoàng Thượng gần đây sao lại nổi điên thành cái dạng này rồi.