Đệ ngũ chươngKhương Tái Phùng nhoài người lên tảng đá quan sát tiểu cô nương ở gần bên.
“Tiểu nha đầu, ngươi mấy tuổi rồi? Sao chỉ thấy mỗi mình ngươi đến đây?”
Đôi mắt to của tiểu cô nương nhìn quanh bốn phía đầy vẻ kinh hoảng, mơ hồ cảm giác được bầu không khí có gì đó kỳ quái.
Khương Tái Phùng: “Ai, đừng sợ mà. Ca ca hỏi ngươi nói nào, ngươi họ gì tên gì vậy? Nhà ở đâu thế? Có người trong lòng hay chưa? Nếu như chưa, gả cho ca ca được không?”
Hai tay tiểu cô nương không ngừng run rẩy, đốt bừa cái dây nhang bái lạy lung tung, rồi bỏ chạy với viền mắt đẫm lệ.
“… Gả cho ta đáng sợ như thế sao?” Hắn tẻ nhạt đứng dậy, ngoảnh đầu thì nhìn thấy Vô Chấp đang ngồi ngây ra trên tảng đá. Hắn nghiêm túc
nhìn Vô Chấp: “Đại nhân, ta thấy sinh hoạt của ngươi cũng thật là buồn tẻ nhỉ.”
Vô Chấp liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ ta cũng giống ngươi?”
“Chẳng lẽ không giống?”
“Chỉ có phàm nhân mới cố chấp với những việc vặt vãnh mỗi ngày, nếu như ngươi đến tuổi ta rồi, sẽ chẳng còn để ý đến việc có buồn chán hay không nữa.”
“Ta không phải ý đó, đại nhân, kỳ thực nếu như có thể nói chuyện cùng ngài mỗi ngày, ta cũng sẽ không cảm thấy sinh hoạt buồn tẻ vô vị.”
Vô Chấp không có đáp lời.
Khương Tái Phùng tiếp tục nói với vẻ nghiêm túc: “Đại nhân, ngài nghe hiểu ý của ta không? Nếu như ngài sẵn lòng trò chuyện với ta nhiều hơn, đừng cứ luôn ngồi xuất thần, mỗi ngày của hai chúng ta đều sẽ thoải mái rất nhiều.”
Vô Chấp hồi thần, cười lạnh một tiếng: “Đối với ngữ như các ngươi, ta chỉ biết châm chọc, không biết nói chuyện phiếm.”
Khương Tái Phùng vẫn đầy mặt nghiêm túc: “Hay lắm! Đại nhân, ngài châm chọc ta đi!”
“…”
Vô Chấp cảm thấy, trước khi Khương Tái Phùng đến, mỗi ngày của y đều vẫn đầy thoải mái.
Lúc không muốn nói chuyện thì ngồi không, lúc muốn nói chuyện, cứ châm chọc những thủy quỷ kia xem như tiêu khiển, ngày trôi qua rất vui vẻ.
Chỉ là chẳng bao lâu sau, ngay cả lạc thú ngồi không của y cũng sắp sửa bị tước đoạt rồi.
Bởi vì Khương Tái Phùng rất ồn, ồn lắm, tỷ như hiện tại, dù cho ném hắn vào trong nước, hắn cũng sẽ thét eo éo chói tai, vẫn ồn ào vô cùng tận như cũ.
Thế là Vô Chấp bị bức hết cách, đành phải nói chuyện phiếm với hắn.
Y nhức đầu ấn ấn thái dương, phất ống tay áo: “Được rồi, ngươi nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì?”
Khương Tái Phùng vừa bị ném vào trong nước lại đã leo lên, hắn xoay người nằm ngửa trên mặt hồ, l*иg ngực hơi phập phồng, đôi mắt sáng sáng.
“Nói…” Tròng mắt đảo một vòng, hắn nhoẻn miệng cười: “Nói chuyện cha ta mẹ ta bây giờ đang làm gì đi.”
Hắn nhìn trăng, vầng trăng ấy hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần.
Cũng không đếm được chính xác là bao nhiêu ngày, có thể là mười ngày, có thể một tháng, có lẽ đã ba tháng trôi qua. Hắn không rõ, chỉ biết là mỗi lần mở mắt nhắm mắt thì sẽ nhìn thấy ban ngày ban đêm không ngừng giao nhau ở trước mắt, dần dần dà dà, ban ngày bao dài, đêm tối bao dài, hắn cũng không tính toán nữa.
E rằng có một ngày hắn cũng sẽ trở nên giống như Vô Chấp đã nói vậy, sẽ không quan tâm thời gian trôi qua như thế nào, vui không vui vẻ, buồn không buồn bã. Cứ như thế ngày qua ngày, một ngày lại một ngày trôi qua…
Khương Tái Phùng nhìn nơi trăng treo, nhẹ nhàng nói: “Chắc là giờ này cha và mẹ đã ngủ rồi.” Hắn dùng sức xoay người một cái, ngồi trên mặt hồ, nhìn về phía Vô Chấp đầy hưng phấn: “Đại nhân, ngươi nói xem có phải không? Bây giờ hẳn là họ đã ngủ rồi nhỉ?”
Vô Chấp liếc hắn một cái, không đáp lời.
“Đại nhân?” Khương Tái Phùng hoang mang nhìn Vô Chấp: “Sao ngài không nói lời nào vậy?”
Những lúc hoang mang, hay là mỗi khi cười, khuôn mặt văn nhã của Khương Tái Phùng sẽ lộ ra nét trẻ con mờ mờ vẫn chưa hoàn toàn trút hết. Hắn ngồi dưới ánh trăng, đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy đơn thuần đến thế bộc trực đến thế, nét trẻ con ấy khiến y không khỏi nhớ lại rằng con người trước mắt, cái người vừa mới chết không lâu này, cũng chỉ là một cậu bé mà thôi.
Vẫn chỉ là đứa con nít, miệng đầy cha mẹ, rõ ràng nhớ nhà lắm, nhưng vẫn liều mạng làm bộ không bi thương.
Vẫn chỉ như một đứa nhỏ mấy tuổi mà thôi.
“Ngươi nói ngươi bao tuổi rồi?” Vô Chấp đột nhiên mở miệng.
Khương Tái Phùng sửng sốt: “Mười tám.”
“Ừm, thành gia rồi sao?”
Khương Tái Phùng cười lên: “Vốn là sắp sửa cưới vợ trong năm nay, may mà vẫn chưa.”
Vô Chấp gật đầu.
Y nhắm mắt, vẫy tay với Khương Tái Phùng: “Được rồi, ngươi lại đây.”
Khương Tái Phùng đứng dậy, đi qua đó mà lòng đầy nghi hoặc.
Vô Chấp chuyển đến ngồi bên tảng đá, bàn tay vỗ nhẹ trên mặt đá bằng phẳng, một bàn cờ lập tức hiện ra. Y liếc Khương Tái Phùng một cái: “Biết chơi cờ chứ?”
Khương Tái Phùng cười hắc hắc: “Ta chơi cũng được lắm.” Vung tay áo, hắn kéo nhẹ vạt áo lên rồi ngồi ở một bên khác trên tảng đá.
Vô Chấp mỉm cười nhìn hắn: “Vậy sao?”
Trên bàn đá bày hai chén rượu, nước rượu lấp lánh ánh sáng của trăng.
Đêm hôm đó, gió mát chậm rãi đi về, khua mặt hồ lăn tăn từng trận, nhưng thổi không bay nửa mảnh tay áo của một thần một quỷ bên hồ.
Đêm hôm đó, thủy quỷ uống rượu chớm say, ngốc nghếch hỏi hồ thần rằng, trông coi hồ này đã nhiều năm như thế, có từng cảm thấy cô đơn bao giờ chưa. Hắn nói đại nhân, nếu như ngài cô đơn, sau này thì có Tái Phùng cùng ngài.
Hồ thần nhìn thủy quỷ ngã trên phiến đá, mặt đầy vẻ chế giễu, hồi lâu lại không nhịn được nhẹ nhàng thở dài.
Y nói Khương Tái Phùng, nếu như ngươi không chịu nổi cô đơn, thì tìm ai đó mà hại, rời khỏi nơi này đi.