Chương 15: Phiên ngoại 1: Nói chuyện Trung Thu

Dưới ánh trăng chiếu rọi, hồ nước lấp lánh ánh sáng lung linh.

Thổ địa dắt mấy bầu rượu, hớt hải leo lên dốc núi đã leo mấy trăm năm. Hồ Mãn Hoa nằm lặng thinh trong vòng tay của núi non, điềm tĩnh thu mình. Không bao lâu sau khi nhập thu, hoa đỏ ven hồ Mãn Hoa đã rụng gần hết, từng đóa từng đóa lững lờ trên mặt hồ, dần dần phai màu.

Bên bờ hồ, một bóng dáng màu lam đang nằm nửa người, không biết là ngủ hay thức.

Thổ địa đi qua, gọi một tiếng lấy lòng: “Đại nhân.”

“Ừm.”

Đối phương tùy tiện đáp, giọng nhẹ như lông hồng, lão đoán rằng hẳn là hiện tại tâm tình y không tệ, liền lớn gan tiến đến gần hơn một chút: “Đại nhân, ngài không để tâm tiểu nhân đến bồi ngài chứ?”

Vô Chấp nhắm mắt, ngồi dậy một cách uể oải: “Nếu ta nói là để ý, ngươi có thể không đến ồn ta à?”

Thổ địa cười vài tiếng.

Y liếc lão một cái: “Lại đây đi.”

Thổ địa lập tức chạy qua cứ như thể chỉ sợ y sẽ hối hận mất, vội vội vàng vàng bày ra rượu và đồ nhắm mà mình mang đến, đấy đều là người ta cúng dường cho lão, lão cố ý để dành lại.

“Đại nhân, ” lão vừa châm rượu cho y vừa cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt y: “hôm nay là Trung Thu đấy ạ.”

Vô Chấp thở dài một hơi: “Ta biết. Ngươi đến tìm ta ấy mà, không phải Trung Thu, thì là Tất Niên, còn có thời điểm nào khác sao?”

Thổ địa khổ sở: “Đại nhân lời này ngài nói không đúng a! Ta thường xuyên đến tìm ngài, là ngài không muốn gặp ta a.”

“Ồ, ” Vô Chấp giương mắt lên: “lỗi của ta?”

“Không không không, lỗi của ta.”

Vô Chấp nhìn lão, một cụ già nhỏ con ấm ức khúm núm, không khỏi bật cười.”Ta biết hôm nay là Trung Thu, Tứ Mạc có đến nói.”

“A, sơn thần đại nhân.”

Sơn thần Tứ Mạc và Vô Chấp hồi giờ không hợp nhau, thổ thần có thể mường tượng được cảnh tượng đó “nóng” chừng nào.

Địa vị của sơn thần luôn vô cùng cao quý, bởi vì trong núi hung hiểm khó lường, nên trước nay bách tính đều không dám tùy tiện vào núi, ở khá nhiều vùng, sơn thần được con người sùng kính và cũng khiến họ sợ hãi, chỉ có điều mấy quả núi quanh thôn Tú Đào, nói cao không cao nói hiểm không hiểm, do vậy khói lửa của con người ở gần đó càng lúc càng nhiều, rừng núi cũng không bị e sợ cho lắm, cho nên làm sơn thần nơi đây, có lẽ, cũng là cái chức vị mà chẳng ai thèm.

Vì thế một sơn thần sa sút và một hồ thần sa sút, cảnh ngộ không mấy khác biệt, vốn nên giả vờ như thân tình, tiếc là tiếc ở chỗ tính cách Vô Chấp quá tệ, Tứ Mạc cũng chẳng phải một nhân vật tốt tính gì cho cam, hai người mỗi lần gặp mặt thì đã định sẵn phải tan rã trong không vui.

“Ách… Tứ Mạc đại nhân đến làm gì?”

Vô Chấp thản nhiên đáp: “Đến tìm ta oán trách.”

Thổ địa nghi hoặc: “Oán trách chuyện gì?”

“Oán trách ta trở về làm chi, ” nói đến đây thì y cười lên: “ngươi nói Khương Thu kia cũng có bản lĩnh quá đấy chứ, nếu sớm biết hắn đã thuận buồm xuôi gió, ta cần gì phải phí nhiều công sức như thế?”

Đến đây thì thổ địa đã hiểu, “Ừm” một tiếng, không nói nữa.

Những năm Khương Thu ở lại hồ Mãn Hoa, thân là sơn thần, Tứ Mạc cảm thấy khá có hứng thú nên cũng từng đến xem thử.

Đó là chuyện rất nhiều năm về trước. Chiều ngày đó, màu hoàng hôn bao phủ đầu núi, bỗng nhiên ven hồ có lục quang lóe lên, Khương Thu ngủ gà ngủ gật trên mặt hồ không chú ý tới dị trạng quanh mình, vẫn ngủ rất say.

Tính cách của Tứ Mạc và Vô Chấp khá giống nhau, đều cao ngạo, xấu miệng. Quả nhiên y vừa nhìn thấy Khương Thu ngủ như vậy thì nhíu mày ngay, đi tới trên mặt hồ đá hắn hai cước, thật sự đá cho hắn tỉnh dậy.

Khương Tái Phùng nghi hoặc nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, bày ra khuôn mặt ngu ngơ của kẻ vừa tỉnh ngủ.

Tứ Mạc nhìn bộ mặt đần thối của hắn, trong bụng tự dưng nổi lửa. Y nhíu mày trừng hắn: “Đồ hạ đẳng nhà ngươi không nhận ra ta là ai?”

Quả thực Khương Tái Phùng nhận không ra y là ai, thế nhưng ngữ điệu nói chuyện quen thuộc của y khiến hắn nhịn không được phụt cười.

Tứ Mạc híp mắt: “Ngươi cười cái gì?”

“Không có không có, ” Khương Tái Phùng ho vài tiếng, đứng dậy, ấp tay nói: “tiểu nhân đãng trí, ách, thực sự không nhận ra ngài là ai, xin đại nhân chỉ dạy.”

Tứ Mạc quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Thủy quỷ ngươi nhãn lực tệ như vậy, chả lẽ không nhận ra khí tức của ta? Uổng công ngươi ngày đêm ở trong hồ này.”

Khương Tái Phùng trợn to mắt: “Ấy… lẽ nào ngài là hồ thần mới đến?”

Tứ Mạc tức giận rồi: “… Ta là sơn thần.”

“Ô… À à!” Khương Tái Phùng lập tức bày ra khuôn mặt ton hót: “Đúng rồi đúng rồi! Chính là cái khí tức này đây mà! Ai nha ta nhớ lại rồi! Sơn thần mà… Vậy nhất định ngài lớn hơn hồ thần rất nhiều! Ngài xem cặp mắt này của ta thật sự là hỏng rồi!”

“Không sai.” Mấy câu ca tụng của Khương Tái Phùng vậy mà rất hữu dụng đối với Tứ Mạc.

Nhưng mà Khương Tái Phùng vẫn đang rất mù mờ: “Vậy… dám hỏi sơn thần đại nhân ngài đến là vì…?”

Ở phương diện này thì Tứ Mạc phóng khoáng hơn Vô Chấp nhiều, thế là y vui vẻ nói: “Ta đến là để sỉ nhục ngươi!”

Khương Tái Phùng nhìn bộ dạng y cười hết sức vui vẻ, im lặng chốc lát rồi nói ngay: “Hẳn là, vậy thỉnh sơn thần đại nhân mau mau sỉ nhục ta đi.”

“…” Tứ Mạc nhíu mày: “Sao ta thấy hình như ngươi có chút không thành khẩn?”

“Trời đất chứng giám, Vô Chấp đại nhân đã rời khỏi cũng có thể làm chứng, ta là một thanh niên chính trực, thành thực, thành khẩn nhường nào!”

“Ta cảm thấy lời này của ngươi có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời nghĩ không ra.”

“Đại nhân ngài đừng lãng phí thời gian tính toán mấy chuyện vặt đó nữa, nhanh sỉ nhục ta đi.” Hắn đứng thẳng lưng.

Tứ Mạc trầm ngâm chốc lát: “Ngươi như vậy làm cho ta đột nhiên không biết phải nói cái gì đây, thôi lần sau ta đến.”

Khương Tái Phùng cúi mình vẫy tay một cách nịnh nọt: “Tiếc quá chừng, vậy thỉnh đại nhân ngài nhất định phải đến nữa.”

Tứ Mạc vừa đi, thổ địa liền tới, lão chỉ kịp nhìn thấy lục quang lóe lên rồi vụt qua, nhưng dù vậy, thân là một thổ thần xứng chức, lão cũng nhận ra được hào quang lúc nãy là Tứ Mạc đại nhân đại danh đỉnh đỉnh.

Lão hiếu kỳ hỏi: “Tứ Mạc đại nhân đến? Hắn đến làm gì vậy?”

Tứ Mạc vừa đi, Khương Tái Phùng lập tức quay về trên mặt nước mà lười biếng, đầy mặt mỏi mệt: “Ta cũng đang muốn biết hắn đến làm cái gì đây, ây da ta uống rượu cả ngày, đứng cũng đứng không thẳng được hắn còn đến dày vò ta như thế.”

Thổ địa nghiêm mặt: “Ngươi xem cái bộ dạng kém cỏi này của ngươi, Khương Tái Phùng mà ta biết trước đây không phải là một kẻ như vậy!”

Khương Tái Phùng chán nản xua tay: “Ông biết tên Khương Tái Phùng nào thì cứ đi tìm tên đó là được.”

“Ngươi thực là!” Thổ địa kéo hắn: “Đứng dậy đứng dậy, bị các vị đại nhân ở thiên đình nhìn thấy cái bộ dạng này của ngươi thì không được đâu. Thực chất ngươi đã sớm được xem như là một nửa hồ thần rồi, hồ thần say không còn biết gì thế này còn ra thể thống gì?”

Khương Tái Phùng bị lão kéo đến ngồi trên mặt hồ, lại ngắc nga ngắc ngứ cười, ho vài tiếng mới nói được ra tiếng.

“Được rồi chứ, ta làm quỷ cũng làm rất tốt a.”

“Không tiền đồ! Không thể thống! Không chí khí! Nam nhi phải có tứ phương chi chí, ngươi xem cái bộ dạng ngu ngốc của ngươi đi!”

“… Được rồi mà cha, đừng mắng nữa.”

“Ai là cha ngươi! Ta không có thứ con trai không tiền đồ này!” Thổ địa tức giận lắm.

Khương Tái Phùng lếch thếch đi lại bờ hồ, lại ngã vào trên tảng đá: “Ông nói cái bộ dạng lẩm bà lẩm bẩm này của ông, không giống cha ta sao?”

“… Ngươi xem ngươi đồ con cái bất hiếu, nói cha ngươi như vậy đấy.”

Khương Tái Phùng nhắm mắt nghĩ một hồi, đột nhiên dùng sức xua tay: “Được rồi, thật ra ấy, ta cũng quên mất cha ta có tính lẩm bà lẩm bẩm hay không rồi.”

Hắn nói: “Ông nói xem, một người quan trọng đến như thế, một người nhớ nhung đến chừng ấy, thế nào mà nói nhớ không ra thì đã nhớ không ra rồi chứ.” Khương Tái Phùng đột nhiên hứng thú bừng bừng đứng phắt dậy: “Ông cảm thấy cha ta sẽ trông như thế nào?”

Thổ địa nghiêm mặt: “Sao ta biết.”

“Ôi ông chán thật đấy, đùa chơi với ta cũng không được. Không thì ông nói đi, ông còn nhớ được cha mình trông như thế nào không?”

“Ta thế nhưng chết sớm hơn ngươi đến mấy trăm năm a, làm sao mà nhớ cho được!” Lão nhìn bộ mặt chán nản của Khương Tái Phùng, đột nhiên lại vô cùng hoài niệm, nói: “Nhưng mà ta nhớ được bà vợ nhà ta.”

“Ông nhớ được?”

“Đẹp như thiên tiên.”

“Không phải tưởng tượng ra đấy chứ?”

“Nói bậy!” Lão trừng mắt mắng hắn xong, lại hiền hậu nhìn hồ nước dưới chân: “Ta và bà ấy là thanh mai trúc mã, thuở còn xuân thì, trong làng không một cô nương nào sánh nổi bà ấy! Ngày ta cưới về, ây da thực là mở mày mở mặt vô cùng!”

Khương Tái Phùng bắc chân lên vừa nghe vừa gật đầu: “Ta cũng có một thanh mai trúc mã, nhưng tình cảm của chúng ta không được tốt lắm.”

Thổ địa nhìn nơi xa: “… Được rồi, kỳ thật hồi trẻ, tình cảm của chúng ta cũng không được tốt lắm.”

“Phải chứ, thanh mai trúc mã chính là phải tranh cãi mà lớn lên.”

“Nhưng sau khi thành thân, ta lại không để bà ấy chịu lấy một chút khổ.”

Khương Tái Phùng liếc mắt nhìn lão: “Thật không đấy?”

“… Được rồi, bởi vì nghèo, có hơi khổ chút.” Lão cúi đầu, nhìn hai bàn tay nhăn nheo của mình: “Sau đó thì sao, chúng ta đều già rồi, đều không còn trẻ tuổi nữa, bà nhà ta cũng không còn đẹp như thời xuân thì, ta suốt ngày chê bà ấy là bà già vừa vàng vọt vừa nhăn nheo, ghét bà ấy cả ngày cứ lầm bầm lẩm bẩm.”

“Nhưng rồi sau đó thì sao, cái ngày mà bà nhà ta đi, ta nắm lấy tay bà ấy, ây da, vừa nhăn vừa ráp… Cũng chẳng biết vì sao, ta lại cảm thấy bà vợ già nhà ta vẫn là cô nương đẹp nhất làng năm ấy, đẹp vô cùng.”

Khi đó lão nói với vợ: “Bà lại gả cho ta đi, nhất định ta sẽ đối tốt với bà hơn cả cái tên Vương Tiểu Ngũ thôn đông kia.”

Vợ lão cười lão: “Ta khổ hơn phân nửa đời với ông, ông còn có mặt mũi bảo ta gả cho ông.”

“Đời sau sẽ không khổ nữa.”

Nhìn thấy cái vẻ vô lại quen thuộc của lão, bà cười yếu ớt: “… Ông đấy.”

Ngày xưa lão xin bà đừng gả cho nhà họ Vương, bà về đến nhà, vừa khóc lóc vừa làm nũng năn nỉ cha đừng có đồng ý thân sự bên nhà họ Vương.

Giờ đây lão muốn bà kiếp sau lại gả cho lão, thế thì dù cho bà có phải cầu xin Diêm vương, cũng nhất định phải giữ lại chén canh Mạnh Bà ấy.

Thổ địa hồi thần, chớp chớp mắt vẫy ống tay áo: “Ta phải đi rồi, không ở đây nói nhảm với ngươi nữa.”

“Ấy, chuyện vẫn chưa kể xong mà?”

Lão quay lưng đi, thôi cười mà lau lau nước mắt: “Nào còn có chuyện a, sau này ta làm thổ thần, kiếp sau đâu ra.”

“Vậy sao ông lại làm thổ thần?”

“… Ranh con, nói nhiều với ngươi như thế làm cái gì! Ngươi lại nghe không hiểu!”

“Sao ta lại nghe không hiểu? Ta cũng có người ta thích mà.”

Thổ địa quay đầu hằm hằm nhìn hắn: “Ta không muốn nghe đâu nhé, chắc chắn ngươi sắp nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo.”

Khương Tái Phùng cười lên: “Người trong lòng ta ấy, chắc chắn là xinh đẹp hơn thê tử của ông nhiều lắm nhiều lắm.”

Thổ địa nhìn trời: “Nếu như là vị kia, đó là đương nhiên. Nhưng ta vẫn không muốn nghe, ngươi câm miệng cho ta.”

Khương Tái Phùng lại cười nghiêng ngả.

Sau khi thổ địa đi khỏi, lại qua hai ngày, Tứ Mạc đến.

Lần này đi theo sau Tứ Mạc là một đám động vật nhỏ trong núi, nào là sóc, thỏ, nai, chúng quanh quanh quẩn quẩn xung quanh bờ hồ không qua được, chỉ có mấy con chim nhỏ bay theo Tứ Mạc qua mặt hồ tới giữa hồ.

Khương Tái Phùng nhìn từ đằng xa mà tròn mắt há mồm, mãi đến lúc Tứ Mạc bay đến trước mặt, hắn mới cung kính hành lễ.

Tứ Mạc nói: “Tạm thời ta không muốn sỉ nhục ngươi.”

“Dạ dạ, vậy ngài muốn làm gì?”

Tứ Mạc lật bàn tay, lập tức hai cái chén cạn trồi lên mặt hồ, bên trên lấp lánh tia sáng như là nước. Khương Tái Phùng uống một ngụm, mới phát hiện không phải rượu, là nước suối ngọt lành.

Tựa hồ Tứ Mạc nhìn thấu suy nghĩ của hắn, liếc hắn một cái, khoanh chân ngồi trên mặt hồ: “Ta không uống rượu.”

Khương Tái Phùng cười híp mắt: “Cái này uống ngon hơn rượu.”

“Chắc là ta ở trong núi nhàm chán, mặc dù ngươi là lựa chọn sau bét, nhưng cũng có thể miễn cưỡng thông qua.” Ngón tay y nhẹ nhàng khẩy một cái, hai cái chén nhỏ trước mặt lại chứa đầy nước suối. Y nói: “Ta nghe nói tên quỷ Vô Chấp không về nữa, sống ở thiên đình khá là tiêu dao.”

“Vậy chẳng phải tốt lắm sao?”

“Vậy à? Mặc dù ta đã lâu không ra khỏi sơn lâm, nhưng chuyện lớn nhỏ trong ngọn núi này các con ta đều kể cho ta hết.” Khương Tái Phùng nhìn đám động vật lớn nhỏ đằng sau y, đoán là những đứa con kia của y. Tứ Mạc nói tiếp: “Chuyện thủy quỷ ở Mãn Hoa hồ, ta nghe được không ít. Trước khi Vô Chấp ở đây, ta ghét Mãn Hoa hồ dơ bẩn nên không muốn đến, sau này Vô Chấp đi rồi, ta mới nghĩ bụng đến đây xem xem rốt cuộc thủy quỷ nọ mặt mũi ra làm sao… Chỉ có điều, ta thường thường quên một cái thì là bẵng đi mấy chục năm, rốt cuộc hôm đó mới nhớ tới chuyện này… Vậy mà nhìn ngươi thật sự chẳng có gì đặc biệt, làm ta thất vọng ghê gớm.”

Khương Tái Phùng có hơi bị đả kích. Hắn sờ sờ mặt mình: “Không phải chứ đại nhân, trông ta đâu có tệ?”

Tứ Mạc nhìn hắn cười nhạt một tiếng.

“Được rồi, so với đại nhân ngài thì ta đây kém nhiều lắm, nhưng mà này là điều kiện bẩm sinh, so không nổi. Thế nhưng năm ấy ta cũng là một mỹ nam tử khó kiếm trong cả mười thôn đấy!”

“Cho nên mới nói nhân loại các ngươi không có mắt nhìn, như vậy mà cũng có thể xưng là mỹ nam tử.”

Khương Tái Phùng không hề bị y đả kích: “Đại nhân ngài không cần nói nữa, ta rất biết tự hài lòng với chính mình.”

Tứ Mạc nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy hắn khá thú vị, nét mặt cũng bắt đầu có ý cười. “Trước đây ta vẫn luôn nghi ngờ, sao lại có thủy quỷ có thể qua lại với loại hồ thần như Vô Chấp, nhưng nhìn cái bộ dở dở ương ương này của ngươi thì hiểu rồi.”

Khương Tái Phùng kinh ngạc lắm: “Dở dở ương ương? Ở đâu?”

“Chả lẽ ngươi đường hoàng đứng đắn?”

“Lẽ nào ta vừa mới đối đãi đại nhân ngài không đứng đắn?” Khương Tái Phùng làm ra vẻ kinh hoảng.

“…” Tứ Mạc lại mơ hồ, hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng y nói không ra.

Khương Tái Phùng cười lên: “Vậy đại nhân, thủy quỷ không đứng đắn có thể xin thêm chút cam tuyền uống không ạ?”

Tứ Mạc nhíu mày, tay giơ lên và hai cái chén lại chứa đầy nước suối: “Vô Chấp có gì tốt, khiến ngươi cam nguyện đợi hắn ta ở cái hồ không tương lai này.”

Khương Tái Phùng nghe y nói thế thì nhướng mày: “Ta rất hiếu kỳ bọn trẻ nhà ngài đã kể cho ngài như thế nào.”

“Chả lẽ không phải như vậy? Ta nghe nói ngươi cưỡng… Vô Chấp bên bờ hồ… tóm lại là mấy chuyện hạ lưu dơ bẩn, sau này ngươi không muốn đầu thai, chính là vì tham luyến Vô Chấp… Đại khái chính là một ít chuyện hạ cấp như thế.”

“…” Khương Tái Phùng im lặng uống nước.

Tứ Mạc hơi bực mình: “Sao ngươi im re vậy, chả lẽ các con ta còn biết lừa ta sao!”

“… Hẳn là chúng không lừa ngài, chỉ là thêm mắm thêm muối chút thôi.”

Mặt Tứ Mạc đầy độ lượng thấu hiểu: “Bọn trẻ con thường thổi phồng mọi chuyện lên chút chút.”

Khương Tái Phùng tiếp tục im lặng uống nước.

“Nếu như hắn mãi mãi không trở về, ngươi định cứ thế chờ hắn?”

“… Thật ra thì, làm thủy quỷ cũng không phải chuyện khó chịu vậy đâu. Chẳng phải còn có sơn thần đại nhân các ngài sợ ta buồn chán đến đây chơi với ta sao?”

“Ta không phải là nghĩ cho ngươi mà đến đây.”

Khương Tái Phùng bật cười: “Ta biết chứ, ngài đến là để sỉ nhục ta, chỉ là nhất thời nghĩ không ra nên sỉ nhục chuyện gì.”

Tứ Mạc hừ lạnh hai tiếng, cúi đầu khua khua mặt hồ, đột nhiên nói: “… Ta nghe nói ngươi tên Khương Thu.”

“Phải.”

“Ngươi biết chuyện trước đây của Mãn Hoa hồ không?”

“Ách, chuyện tế người ạ?”

“Ừ.” Tứ Mạc đứng dậy, khép khép ống tay áo: “Dưới đáy hồ có gì?”

Khương Tái Phùng sửng sốt: “Xương trắng, xương trắng chất đống.” Mặt hắn đầy vẻ lấy lòng: “Sơn thần đại nhân có hứng thú xuống dưới quan khán?”

Tứ Mạc chế nhạo: “Ta thế nhưng là sơn thần cao quý, sao có thể giống hồ thần và thủy quỷ các ngươi cùng nhau xuống nước. Chỉ là ta nghe nói, có thời gian ngươi thường xuống nước vớt lên một vài món đồ.”

“Ấy cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi.”

Tứ Mạc mím môi mỉm cười: “Vậy ngươi có nhìn thấy một viên linh châu màu xanh?”

“Linh châu màu xanh?”

“Vậy là không nhìn thấy rồi.” Tứ Mạc nhìn sang bên: “Cũng phải, dù cho còn, cũng chưa chắc vẫn là xanh bích.”

Khương Tái Phùng thấy y xoay người toan đi, không kềm được lại hỏi một câu: “Đó là đồ của ngài à?”

Tứ Mạc hơi ngoảnh đầu, Khương Tái Phùng chỉ kịp thấy y khẽ mỉm cười lắc đầu, ngay sau đó bóng dáng y dần dần mờ đi, biến vào không trung.

Khương Tái Phùng đi tới ven hồ, khẽ vuốt ve nai con theo Tứ Mạc đến: “Ây, mày nói, tại sao những đại nhân kia đều thích nói chuyện phân nửa vậy?”

Sau khi Tứ Mạc đi rất lâu, Khương Tái Phùng mới bỗng nhiên nhớ tới ánh trăng ngày đó, nhớ tới đây là Trung Thu mà hắn từng nói cùng Vô Chấp, Trung Thu nên có đoàn viên, nên không có cô đơn.

Sau này Tứ Mạc không đến nữa, từng có một quãng thời gian Khương Tái Phùng để bụng chuyện mà y nói, xuống đáy hồ dò xét vài lần, nhưng không hề nhìn thấy viên châu đó, dần dần dà dà, chuyện cũng từ từ bị hắn quên lãng theo thời gian vô tận.

Hắn từng hỏi thổ địa chuyện Tứ Mạc, thổ địa chỉ cười một cái, nói nhất định là Tứ Mạc đại nhân lại đi ngủ ở đâu rồi, hoặc là lạc ở nơi nào đó trong núi, có lẽ mấy trăm năm sau, lão nhân gia tỉnh, nhất thời nổi hứng, lại sẽ đến bờ hồ, chia một ít cam tuyền hảo hạng cho thủy quỷ bị bỏ quên trên hồ này uống, lại cùng hắn chuyện trò đôi câu, rồi lại hỏi hắn, có nhìn thấy viên linh châu có lẽ không còn là xanh bích dưới đáy hồ này không.



Ngày đó Tứ Mạc nhất thời nổi hứng, lại tìm đến, nhưng nào ngờ người bên bờ hồ đã chẳng phải Khương Thu.

Y nghiêm mặt hỏi Vô Chấp trở về làm gì, bảo mất hứng, rồi mang sắc mặt khó coi bước đi. Nhưng lúc sắp đi, lại quay ngược về cự nự hỏi: “Thủy quỷ kia có tìm được vật ta hỏi hắn không?”

Vô Chấp chớp mi: “Vật gì?”

Mặt Tứ Mạc cứng đờ, bờ vai xuôi xuống: “Vậy là không có rồi. Chắc hắn cũng không để chuyện đó trong lòng.” Y kín đáo nhìn Vô Chấp một cái: “Ta không rõ, hai ngươi thay nhau đợi chờ như vậy, có thể đợi được cái gì, mà vì sao phải làm như thế?”

Vô Chấp vỗ nhẹ mặt hồ, khó được mỉm cười nói với Tứ Mạc: “Tứ Mạc, nếu như ngươi có thể hiểu rõ, thì đã chẳng ngơ ngơ ngác ngác đến đi trong núi rừng, ngủ tỉnh ngủ tỉnh, thời gian mấy ngàn năm tựa như một giấc mộng Nam Kha.”

Nét mặt Tứ Mạc bỗng chốc u mê: “Ngươi biết ta đang tìm cái gì?”

“Chính ngươi biết sao?”

Tứ Mạc lắc lắc đầu: “… Ta quên.” Rồi xoay người rời đi.

Thổ địa nghe thấy, dè dặt hỏi: “Rốt cuộc viên linh châu mà Tứ Mạc đại nhân muốn tìm là thứ gì?”

Vô Chấp lắc đầu: “Cái hắn muốn tìm sao chỉ là hạt châu tàn đó mà thôi.”

Hắn muốn tìm chính là kẻ nghìn năm trước bởi vì gánh chịu quá nhiều oan hồn mà lựa chọn tự mình đoạn thần, thần linh trên mặt hồ này.

Một kẻ đứng trên mặt hồ rơi xuống nước mắt khổ đau, thương xót, bên miệng lại gặm cắn thịt tươi, uống máu tươi… Kẻ khiến hắn trăm ngàn năm nhớ mãi không quên, nhưng lại thường xuyên quên mất đến tột cùng bản thân đang tìm kiếm thứ gì.

Tứ Mạc, nếu như ngươi có thể hiểu rõ loại cảm tình này, mấy ngàn năm trước ngươi đã không đứng bên bờ hồ nhìn người đó chết đi. Ngươi sẽ vươn tay ra với hắn, ngươi sẽ cùng hắn đồng quy vu tận.

Nhưng ngươi không có, ngươi cảm thấy u mê, ngươi không cách nào hiểu được loại tình cảm đó, thế là ngươi mắt lạnh bàng quan.

Thế là ngươi vẫn như cũ khi điên khi tỉnh, vĩnh viễn không hiểu bản thân đang tìm kiếm cái gì, để rồi cứ qua mấy trăm năm, ngươi lại thấy mình ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại ở đâu đó trong rừng núi. Và ngươi lại lần nữa quên mất tướng mạo người đó, lại lần nữa tìm kiếm người đó.

Vô Chấp vuốt lên mép chén rượu khẽ thở dài: “Thật ra thì, ta nói hắn không hiểu, chính mình lại từng cảm nhận rõ ràng bao giờ.”

Có lẽ chỉ là y muốn báo đáp nụ cười đơn thuần ngây thơ ấy, thương xót đứa nhỏ từng tủi thân nói với y rằng mình nhớ nhà.

Hoặc cũng chỉ là vì câu nói “Lần này đổi ta tiễn ngươi” của hắn, câu hồ thần và thủy quỷ bên Mãn Hoa hồ, đời đời kiếp kiếp vĩnh vĩnh viễn viễn.

Chỉ vì sự tin tưởng và tình yêu thuần tịnh của hắn, y sẽ vẫn mãi chờ đợi.

Đợi một đứa nhỏ ngốc vô cùng, vì y mà cam nguyện ở bên bờ hồ trăm ngàn năm, người duy nhất quan tâm y có cô đơn hay không.

Đó là Trung Thu rất lâu trước đây rồi.

Khi đó trăng tròn vành vạnh, bầu trời đầy sao Mai.

Khi đó hồ thần vẫn là hồ thần, thủy quỷ vẫn là thủy quỷ. Họ nâng chén cộng ẩm, họ cùng nhau đi qua đến mấy kiếp phàm nhân.

Bên bờ hồ tĩnh lặng chưa nở đầy hoa tươi ấy, bọn họ xem hồ nước là nơi nương tựa, nói chuyện Trung Thu.

Nói về Trung Thu. Trung Thu không bao giờ cô đơn.