Chương 47

Mọi người nhìn về phương hướng tên bắn, chỉ thấy bên trong cửa sổ tầng hai của tửu lâu, đứng bắn tên, chính là túc Thành vương phủ Lục Hàn, Lục Hàn xách theo mũi tên, từ tầng lầu thứ hai nhảy xuống, nhưng lại không có một chút xốc xếch. Y chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Hòa Linh, đứng ở phía trước bên phải của Hòa Linh, vị trí của y, đối diện với Tạ Du Vân, mà võ quan đã không còn thở.

Tạ Du Vân biến sắc, rất nhanh sau đó liền khôi phục bình thường, y nhìn cung tên trên tay Lục Hàn, còn chưa chờ y nói chuyện, Lục Hàn đánh đòn phủ đầu, "Sở tiểu thư thật đúng là nói không sai, người ta còn chưa đi, phủ Thừa Tướng các người đã không thể chờ đợi được, hay, thật là hay!"

Tạ Du Vân bình tĩnh, nói: "Chuyện lần này, là lỗi phủ Thừa Tướng chúng ta, ta sẽ rút hết người, khiến Sở tiểu thư sợ hãi, ngày khác Tạ mỗ nhất định tới cửa xin lỗi."

Hòa Linh dửng dưng nói: "Vẫn là không cần, không có chuyện gì mà ân cần như thế, thì không phải gian sảo tức là đạo chích! Ta xem vẫn là không cần rồi."

Bị Hòa Linh chận miệng như vậy, Tạ Du Vân chợt nghĩ tới giấc mộng kia, ở trong mộng, nàng lạnh lùng nhìn y, mặt đầy nước mắt, nói: ta Sở Hòa Linh cùng Tạ phủ, không đội trời chung! Y thậm chí đang.com suy nghĩ, vậy có phải y từng có kiếp trước hay không, hay là y ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng.

Tạ Du Vân nhìn Hòa Linh ngẩn người, Lục Hàn thấy, trong lòng không biết tại sao sinh ra chút buồn bực, y cười lạnh: "Huynh xem, người ta đã không cần. Ta thấy cũng đúng, Sở tiểu thư lo lắng cũng không phải không có lý, nếu như không phải là ta động thủ nhanh, sợ là Sở tiểu thư hiện tại đã hương tiêu ngọc vẫn." Nghĩ đến nàng thiếu chút nữa chết, y quay đầu lại, giọng nói nghiêm nghị: "Nàng có phải ngốc hay không! Đang êm đẹp chọc chó điên làm gì! Nàng cho rằng mọi việc đều mình làm đều thuận lợi sao! Cũng không phải mỗi lần vận số đều may mắn như vậy! Hơn nữa, cứ tùy tiện đắc tội với người khác như vậy, lần sau không có ta, bị người ta tính toán thì làm sao!"

Giọng nói hết sức tức giận.

Hòa Linh trong đầu vẽ vòng tròn, y tức giận cái gì chứ? Chẳng lẽ cho là cứu mình mà có thể diễu võ dương oai hay sao? Phải biết rằng, nàng lúc đầu đã đề phòng người kia rồi! Dù hắn đâm tới, nàng cũng có thể tránh thoát. Nàng không phải con cừu nhỏ được không! Mặc dù võ lực không cao, nhưng nàng tự nhận là mình phản ứng nhanh, hơn nữa thuốc mê của nàng đã cải tiến, chỉ cần nàng vung khăn lên, hiện tại sẽ có nhiều người ngất xỉu, nàng chỉ là chưa có hành động thôi. Lúc nãy, nàng đã nhìn thấy Lục Hàn đứng ở bên cửa sổ trong quán rượu! Nàng sao lại không để ý tới tánh mạng của mình chứ? Về phần nói nếu nàng rời đi, Tạ Thừa Tướng cũng sẽ không làm khó dễ gì nàng, kinh nghiệm đối địch lâu đã cho nàng hiểu rõ con người Tạ Thừa Tướng này, chỉ cần nàng quang minh chánh đại đứng ở phía đối lập của ông ta, Tạ Thừa Tướng thế nào cũng sẽ không động đến nàng, đôi khi, muốn được tiếng hiền lương, cũng phải bỏ ra chút gì. Giống như, không thể trực tiếp bóp chết người đáng ghét.

"Ta nhìn thấy huynh." Hòa Linh nhàn nhạt nói.

"Nhìn thấy ta cũng không được như vậy, nếu là ta động thủ chậm thì sao. Nàng bị người hại chết thì phải làm thế nào!" Nghĩ tới đây, Lục Hàn quả nhiên là cảm thấy kinh hãi. Tiểu cô nương thú vị như vậy chết rồi, y sẽ khó chịu. Lục Hàn nghĩ như vậy, dặn dò nói: "Một lát ta đưa nàng về nhà. Nàng trước tiên trở về trên cỗ kiệu."

Tạ Du Vân tiến lên một bước, nghiêm túc: "Sở tiểu thư, nếu là do chúng ta để cho nàng bị kinh sợ, nên do ta đưa nàng về mới đúng. Không cần làm phiền Lục công tử chứ?"

"Nếu như do Tạ phủ các ngươi tới đưa, sợ là Sở tiểu thư có thể bình yên trở về nhà hay khoog còn là vấn đề đó? Có điều Tạ công tử, nhìn dáng vẻ của huynh, hình như huynh ở Tạ phủ cũng không có uy nghiêm gì. Nếu không phải vậy, võ quan nhà các người sao lại dám không nghe lời của huynh trực tiếp gϊếŧ người! Chẳng lẽ, Sở tiểu thư nói đúng điều gì sao?"

Tạ Du Vân biến sắc, không sai, tiểu thϊếp mất tích của Tạ phủ, thật sự chính là Lương Tú nghiên. Y không nghĩ, Lương Tú nghiên thế nhưng lại chạy mất, mà phụ thân hai ngày này thì lại đi công vụ vùng khác, y không có biện pháp nào an bài người tìm kiếm khắp nơi, cũng không ngờ xảy ra chuyện này, thật ra thì mới vừa rồi y vẫn luôn đứng ở đây, chỉ là ở chỗ tối mà thôi. Lúc ấy quá mức hốt hoảng, hiện tại ngẫm nghĩ lại, hành động phong tỏa đường phố tìm người như vậy đúng là không thể được. Cũng rất dễ khiến cho người ta bắt được tiếng xấu, ngược lại là y thất sách. Nhưng y hiện tại vạn phần lo lắng, bởi vì Lương Tú nghiên cứu Tô thần y đi, mặc dù không biết nàng tại sao làm như vậy, thế nhưng y lại có nhiều phiền não. Nếu như không phải ngày đó luống cuống nói ra chuyện tình Tô thần y, Lương Tú nghiên không thể nào biết chuyện này, nhưng bây giờ nàng biết, hơn nữa đã cứu người đi. Tạ Du Vân hiểu, chuyện này, là y làm sai.

Y không hiểu, Lương Tú nghiên làm như vậy vì cái gì. Nhưng lúc này, y biết, điều tra đã không còn có ý nghĩa gì, bọn họ tranh chấp lần này, nếu như Lương Tú nghiên và Tô thần y ở gần đây, cũng đã sớm trốn thoát. Mang tiếng xấu lần này, y hơn hết nên đưa Sở Hòa Linh về.

"Chính là vì muốn chứng minh mình, ta mới kiên trì muốn đưa Sở tiểu thư trở về, nếu không, sợ là mọi người sẽ cảm thấy, Tạ gia chúng ta là tiểu nhân âm hiểm, nếu chỉ nói mình ta thì không sao cả, nhưng là danh tiếng của gia phụ, không được váy bẩn."

Hai người cứ đứng ở giữa đường như vậy, nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, hai người đều là nhân trung long phượng, ai cũng chẳng ngờ, lần đầu giằng co, bởi vì một chuyện nhỏ nhoi. Mà mọi người còn không nghĩ tới, cuộc sống về sau cũng không phải hiếm thấy cảnh này! Mà nguyên nhân, cũng chỉ vì một Sở Hòa Linh!

"Nếu như không muốn Tạ Thừa tướng tài đức sáng suốt bị người bêu xấu, vậy thì trông chừng chó nhà mình cho tốt, đừng để nó cắn người, rồi quay đầu nói xin lỗi coi như xong. Đây là ý gì, nếu như hiện tại một mũi tên của ta bắn chết ngươi, có phải nói ta không phải cố ý không cẩn thận là được rồi hay không?" Lục Hàn cười lạnh nhìn Tạ Du Vân, một bước cũng không chịu nhường. Mặt mày đều là khıêυ khí©h.

Tạ Du Vân khẽ cau mày, cứ như vậy nhìn Lục Hàn, hai người vốn là không có quan hệ gì, nhưng bây giờ xem ra, hai người này không có quan hệ cũng không có gì ngoài dự đoán, căn bản là không thể! Hòa Linh ngó người này, diendanlqd.com rồi lại ngó người kia, cảm thấy thật buồn cười quá, bọn họ đang nghĩ gì vậy? Coi nàng như tượng à!

Hòa Linh cười lạnh: "Tạ công tử, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi, phủ Thừa Tướng các người, ta không với tới nổi. Về phần Lục công tử, thật đúng là đa tạ một mũi tên của ngài giải quyết con chó điên kia. Đa tạ ngài, nhưng cũng không cần đưa ta về. Dù sao hiện tại khắp kinh thành đều nhìn thấy, ta đắc tội phủ Thừa Tướng, ngày nào đó ta chết, vậy chính là do phủ Thừa Tướng làm rồi, không cần suy nghĩ đến những người khác."

Tạ Du Vân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết nên nói gì, y chỉ không hiểu, Sở Hòa Linh vì sao căm thù phủ Thừa Tướng bọn họ như vậy, vì sao căm thù y như vậy. Mặc dù nàng chưa bao giờ nói tới, nhưng mỗi lần nàng nhìn y đều là ghét bỏ, y có thể cảm nhận được.

"Chúng ta bất luận kẻ nào, cũng sẽ không hại nàng!" Tạ Du Vân nghiêm túc. Y nhìn Hòa Linh, Hòa Linh mặc một thân Hồng Y, cực kì xinh đẹp, cảm giác như đã từng nhìn thấy Hòa Linh trong trí nhớ, như là nói cho mọi người nghe, phủ Thừa Tướng sẽ không làm chuyện như vậy, y cứ như vậy nhìn Hòa Linh, từng chữ từng câu, nghiêm túc nói: "Ta sẽ bảo hộ nàng một đời chu toàn."

Hòa Linh đột nhiên liền cười khanh khách, cười đủ rồi, nàng khẽ lắc đầu: "Ay da, Tạ công tử, ta thật sự không biết, ngài có lòng thế này. Bảo hộ ta một đời chu toàn? Ngươi nói lời này, thậy tràn đầy tình cảm nha! Kinh thành này bao nhiêu tiểu thư ái mộ ngài, ngài nói như vậy, không phải sẽ khiến tất cả mọi người hận ta sao? Đúng vậy đó, đến lúc đó phủ Thừa Tướng các người không cần động thủ, những thứ người ái mộ ngươi, tự nhiên sẽ diệt trừ ta, ai bảo ngươi thâm tình khẩn thiết nói ra lời như vậy! Chà chà! Tâm cơ quá nhiều!"

Mọi người bị lời nói của Tạ Du Vân và Sở Hòa Linh làm cho kích động, bọn họ không còn có thể phân biệt, ai nói là thật, ai nói là giả. Nhìn hai người này, dáng vẻ đều rất nghiêm túc.

Tạ Du Vân nắm chặt nắm tay: "Ta nói lời này không phải vì thích nàng. Càng không phải có âm mưu gì với nàng!"

Hòa Linh vỗ ngực: "Như vậy tốt quá, hù chết ta, nếu như huynh thích ta...ta tối nay phải tự đi mua một cỗ quan tài cho mình rồi."

"Nàng!" Tạ Du Vân bị chọc tức phát run.

Lục Hàn nhìn Hòa Linh như vậy, hơi nhướng mày, Hòa Linh nhằm vào Tạ Du Vân như vậy, cũng khiến cho y không thích, giống như, giống như Chuông Nhỏ cực kỳ chú ý Tạ Du Vân vậy, y ngang ngược tiến lên, kéo cổ tay Hòa Linh lại, "Ta đưa nàng!...... Á......"

Y cảm thấy đau nhói liền buông lỏng tay ra, Hòa Linh mỉm cười nhìn về phía y, "Huynh còn dám động tay động chân, ta liền không tha cho huynh."

Lục Hàn: "......" Một tiểu cô nương, mang trong người châm nhỏ như vậy bằng cách nào. Trên người nàng đến tột cùng còn có bao nhiêu đồ, nghĩ đến toàn thân mê hương, y hơi híp mắt lại, nói nhỏ: "Nếu như ta không động tay, ngươi cũng sẽ không xảy ra chuyện, đúng không?"

Hòa Linh sẳng giọng: "Huynh nói gì vậy, huynh ra tay, không phải rất Anh Minh Thần Võ sao!"

Lục hàn lỗ mũi phun ra khí.

Chỉ một lúc thôi mà Tạ Du Vân và Lục Hàn đều bị Hòa Linh chọc tức đến ngã ngửa. Hòa Linh còn chưa nhận ra tình hình bây giờ thế nào! Nàng cảm thấy mình thật là một cô nương tốt, ngươi xem, cô nương tốt không phiền toái người khác.

"Ta đi trước, các ngươi cứ từ từ trò chuyện!"

Mọi người: ha ha, ha ha ha, ha ha ha a!

Lục Hàn tức giận đến buồn cười: "Thì ra nãy giờ là ta nói đều là nói nhảm."

Hòa Linh nghiêm túc: "Tạ công tử cứ tiếp tục tìm tiểu thϊếp, huynh cứ tiếp tục xem náo nhiệt, ta tiếp tục về nhà. Chúng ta xem như việc ai nấy làm. A đúng rồi, đừng tìm ta diễn dáng vẻ quý công tử u buồn, cũng đừng cùng ta diễn mẫu quý công tử bá đạo tuấn lãng, ta trước giờ có bệnh, không hứng thú cùng các người diễn trò. Tạm biệt! Không đúng, đừng gặp thì tốt hơn! Nếu không không biết chừng lại có ai không cẩn thận bị chết."

Hòa Linh"Đồng cảm" liếc mắt nhìn võ quan đang nằm trên đất, nhịp chân, tấm tắc nói: "Cái chết của hắn thật ngu xuẩn. Cho nên ta nói, người thật có thể bởi vì ngu xuẩn mà chết."

Nói xong, xoay người rời đi, nàng hừ: "Con thỏ lớn chết......"

Lục Hàn nâng trán, tại sao lại bắt đầu hát bài con thỏ rồi...... Ngày khác, y bắt 100 con thỏ đưa đến nhà nàng, để cho nàng hát! Hát hát hát! Hòa Linh chậm rãi bước lên cỗ kiệu, Xảo Âm Xảo Nguyệt ở phía sau cùng bước lên, kiệu Sở phủ rất nhanh rời khỏi, bên này còn chưa kịp phản ứng, người bên kia đã đi rồi.

Mà lúc này, Xảo Âm và Xảo Nguyệt sắc mặt đều trắng, các nàng nhìn trên kiệu một nữ tử trẻ tuổi hơi thở mong manh máu me khắp người cùng với một ông lão đã hôn mê, run rẩy hỏi: "Tiểu, tiểu thư, đây chính là bọn họ, bọn họ tìm người sao?"

Hòa Linh: "Lương Tú nghiên?"

Cô gái kinh ngạc nhìn nàng, ngay sau đó miễn cưỡng cười, như muốn ngất xỉu, nàng ngập ngừng khóe miệng, miễn cưỡng: "Mai...... Mai...... Giao người cho Mai......"

Hòa Linh nhíu mày: "Mai Cửu!"

Cô gái kinh ngạc, ngay sau đó gật đầu, "Mai Cửu! Ta...ta......" Trực tiếp xỉu, Hòa Linh thăm dò hơi thở của nàng ấy, "Người ngất xỉu rồi."

"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây. May mà mới vừa rồi không có lục soát, nếu không thì......" Nghĩ tới đây, Xảo Âm Xảo Nguyệt sợ đến toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Hòa Linh nói: "Bọn họ nhân lúc chúng ta mới vừa cãi vả đã trốn vào."

Suy nghĩ một chút, Hòa Linh nói: "Đi, chúng ta đến chỗ cữu cữu." Lúc này, nàng tin tưởng cữu cữu hơn là tin tưởng bất kì người nào ở Sở phủ.

Hòa Linh phân phó kiệu phu đưa nàng đến viện của Lan Đại Phú ở kinh thành, viện của ông cũng không lớn. Nghe nói Hòa Linh tới, Lan Đại Phú vội vàng ra cửa đợi, cỗ kiệu vào viện, Hòa Linh gật đầu, Xảo Âm đi xuống, khuôn mặt lúng túng: "Thỉnh an cữu lão gia."

Lan Đại Phú: "Ngoại sinh nữ không xuống sao?"

Xảo Âm vẻ mặt khó xử: "Tiểu thư mới vừa rồi ở trên đường cái cùng người của phủ Thừa Tướng náo loạn. Nàng, nàng tâm tình không được tốt, cáu kỉnh không chịu xuống."

Nhìn sắc mặt Xảo Âm, Lan Đại Phú dường như hiểu, "Ay da, Ngoại sinh nữ ngoan của ta! Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi...các ngươi đều đi ra ngoài, ta cùng ngoại sinh nữ nói chuyện."

Mấy người kiệu phu nhìn tình hình không tiện cho lắm, còn them chuyện vừa rồi, chỉ sợ Ngũ Tiểu Thư lại nháo lên, vội vàng vâng lời ra cửa, bọn họ đi ra ngoài, Lan Đại Phú vội vàng đi tới, Hòa Linh vén màng lên, dặn dò: "Ngay lập tức mang người ra ngoài, cháu thấy cái đệm dính máu, nhanh chóng xử lý thỏa đáng."

Lan Đại Phú giật mình: "Đây là ai?"

Hòa Linh: "Tiểu thϊếp của Tạ Thừa tướng."

"Lão đầu kia là?" Lan Đại Phú chỉ người còn lại, hỏi.

Hòa Linh chần chờ một chút, nói: "Nếu như cháu đoán không sai, đây là Tô thần y. Nhanh đi!"

Lan Đại Phú gần như há hốc miệng, khi nghe lời này, hành động liền nhanh hơn, nhìn Hòa Linh với ánh mắt tràn đầy kính sợ: "Ngoại sinh nữ à, cháu thậtsự chuyện gì cũng biết hết!"

Nói xong, một cái liền nhấc Tô thần y lên, như một làn khói vào cửa, ha ha, người keo kiệt có khi cũng tốt, cái nhà này, thế nhưng không có một người làm nào. Cho nên nói có lúc keo kiệt cũng là ưu thế. Lan Đại Phú con trai của Lan Vân mặc dù nhìn nho nhã yếu đuối nhưng sức lực đặc biệt lớn, mấy người động tác mau lẹ, rất nhanh đã xử lý thỏa đáng.

Đem người giấu rất tốt, Hòa Linh nói: "Nếu như bình thường, sẽ không có người hoài nghi đến cháu, nhưng cũng không có nghĩa là không có người hoài nghi. Cho nên tạm thời giấu người ở chỗ của cữu cữu, nhất định phải thật cẩn thận. Cũng may, cữu cữu keo kiệt, vốn là không bình thường, cho nên người cứ tiếp tục như vậy là tốt, người không bình thường chính là bình thường."

Lan Đại Phú: "......"

"Bọn họ đều bị thương, nhưng tạm thời không thể tìm đại phu. Nếu không rất dễ dàng xảy ra vấn đề." Dừng lại một chút, Hòa Linh suy nghĩ: "Lương Tú Nghiên có lẽ võ nghệ không tệ, người phải cẩn thận."

Lan Đại Phú nghiêm túc: "Được, ta biết rồi! Ngoài ra ta chuẩn bị cho cháu một chút quà tặng, cháu mang theo trở về. Như vậy có thể che giấu tai mắt người, thứ hai có thể cho cháu sau này có thể làm dự phòng."

Hòa Linh mỉm cười: "Không, cháu tạm thời không đi. Gần tối người lại đưa cháu trở về. Người phải rất vất vả mới đưa được cháu về! Hơn nữa, như vậy cũng cho bọn họ thời gian gairi lao, chuyện cháu làm hôm nay, có lẽ đối với bọn họ là một chấn động rất lớn."

Lan Đại Phú: "Cháu đã làm gì?"

Hòa Linh hết sức vô tội nói: "Cháu cùng phủ Thừa Tướng gây chuyện. Võ quan của Phủ Thừa Tướng bị Lục Hàn một mũi tên bắn chết. Mà, y là vì cứu cháu. Về phần Tạ Du Vân, đại khái tâm tình không được tốt lắm đi, cháu móc méo Tạ gia muốn tạo phản, còn nói móc quan hệ của y và tiểu thϊếp của phụ thân y, chính là người mới xuất hiện kia."

Lan Đại Phú phịch một tiếng, ngã xuống, hồi lâu, rốt cuộc bò dậy, ông kính sợ nhìn Hòa Linh: "Ngoiaj sinh nữ à, cháu cháu cháu...cháu nghĩ thế nào vậy? Này là cháu công khai đắc tội Tạ Thừa Tướng đó!"

Hòa Linh xinh đẹp: "Ta muốn đắc tội thì sao chứ, cũng không có bằng chứng gì."

Lan Đại Phú: "Phủ Thừa Tướng...... Có vấn đề?"

Hòa Linh vỗ vỗ vai Lan Đại Phú, "Muốn sống được lâu, nên ít dính dấp tới những thứ tranh chaaso này trong triều đình. Nếu không chết thế nào cũng không biết!"

Lan Đại Phú gật đầu liên tục không ngừng. Mà lúc này, Sở tướng quân đã sắp đặp vỡ cái ly thứ năm rồi...