Lời này của Hòa Linh như hung hăng đánh vào mặt, đều là nữ nhi như nhau, Hòa Linh bây giờ với vừa rồi khuyên giải hoàn toàn khác nhau. Đồng thời nàng làm vậy cũng coi như thức tỉnh Nhị phu nhân, đúng, không cần thiết làm ầm ĩ trước mặt như vậy, chỉ làm lão phu nhân càng thêm tức giận, ngược lại giống như vô lễ. Sở thị thương nhất, chẳng phải nhi tử hiện tại đang nằm trên giường đó sao! Nhị phu nhân nở một nụ cười lạnh lùng, dù sao mấy ngày nay bọn họ không thể rời khỏi, vậy thì đừng trách nàng không khách khí. Hòa Linh mặc kệ nhắc nhở công khai như vậy có thể làm cho người ta lên án, nàng cho tới bây giờ cũng không sợ người khác lên án, nếu như cảm thấy nàng nói sai, thì cứ việc tìm đến nàng! Nàng không sợ nhất chính là gây sự, đánh nhau cái gì, nàng giỏi nhất!
Lan thị vỗ vỗ tay Hòa Linh, nói: "Tốt lắm tốt lắm, con cũng nên ít nói vài câu, cái này không liên quan tới con, đi thôi!"
Tất cả mọi người nhanh rời khỏi, đại phu nhân nhìn bóng dáng của Lan thị và Hòa Linh, nói với Hòa Ngọc bên cạnh, “Ngũ muội muội này, quả nhiên là không đơn giản!"
Hòa Ngọc nói nhỏ: "Ngũ muội muội tuổi còn nhỏ, lại trúng độc, bị đả kích cũng là bình thường. Thật ra thì, nàng cũng là một cô nưng đáng thương." Hiện tại ở đây không có người khác, xung quanh cũng trống trải, nếu không Hòa Ngọc sẽ không ở bên ngoài mà nói đến chuyện này, "Chẳng qua con thấy, Lục hàn Lục công tử đó hình như rất thích nàng. Sợ là Ngũ muội muội cũng có tâm tư, người xem, chiếc lắc gắn chuông không phải nàng đã đeo vào trên chân sao!"
Đại phu nhân lộ ra một màn cười lạnh, "Thích? Ta ngược lại không cảm thấy vậy! Về phần nói nàng là cô nương đáng thương, càng không thuyết phục. Con từ nay về sau chớ trêu chọc nàng, chúng ta không sống yên đâu."
Hòa Ngọc gật đầu: "Con biết rõ. Ngũ muội muội tính tình trở nên có chút kì quái, trêu chọc nàng, sợ là chỉ rước lấy phiền toái. Người xem nàng với Tứ muội muội vốn dĩ quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ ngược lại hoàn toàn không quan tâm, kể từ khi nàng trúng độc, ít gặp Tứ muội muội rồi. Mới vừa rồi còn khiến muội muội mất mặt."
Đại phu nhân nhìn nữ nhi mình một cái, cảm thấy nữ nhi mình quả nhiên dạy dỗ rất tốt, có nhiều chuyện, sẽ không suy nghĩ nhiều, thật ra thì rất nhiều chuyện, đâu phải đơn giản như vậy! Bà căn dặn: "Tứ muội muội con, càng không phải người tốt. Nếu như ta là Nhị thẩm con, trực tiếp cho nàng một bạt tai rồi. Người nào cho phép nàng nói chuyện như vậy. Có điều, nếu như là nàng là nữ nhi của ta, sẽ không dạy dỗ thành như vậy. Thật sự là một Bạch Nhãn Lang. Các cô nương trong nhà này, ngoại trừ phòng lớn của ta, thật không có ai tốt. Con chớ dính dáng đến chuyện của họ, tránh cho để cho người khác nghĩ, con cũng như bọn họ đều không hiểu chuyện."
Hòa Ngọc khéo léo đáp, đại phu nhân tiếp tục nói: "Con cùng các biểu tỷ biểu muội đều là tiểu thư khuê tú mới đúng. Thời tiết cũng ấm, cũng nên tổ chức tụ hội cùng nhau, cũng là để cho họ biết năng lực của con."
Hòa Ngọc mỉm cười: "Con hiểu rồi, mẫu thân yên tâm."
Đại phu nhân rất hài lòng gật đầu. Bên này đại phu nhân dặn dò nữ nhi, bên kia, Tứ phu nhân cũng như thế, nàng nói với Hòa Tuyết không nên tiếp tục trêu chọc Hòa Linh, người khác không nhìn ra, Hòa Linh bây giờ căn bản không sợ rắc rối, nếu như trêu chọc nàng, chỉ làm chính mình tự ăn thua thiệt. Hòa Tuyết mặc dù không vui trong lòng, nhưng nàng nghe mẫu thân mình, ủy khuất đáp, không biết Hòa Linh làm thế nào lại khiến cho người ta sợ đến trình độ này. Thật ra thì xem ra Tứ phu nhân,.com đây không phải là sợ, mà là không muốn gặp phiền toái, chọc vào, đối với bọn họ là không tốt. Thanh danh Hòa Linh không tốt, nàng không quan tâm những chuyện đó, nhưng Hòa Tuyết vẫn phải lập gia đình! Hòa Tuyết nghe xong, cuối cùng rất nghiêm túc. Tứ phu nhân dặn dò Hòa Tuyết, muốn cùng đại phòng qua lại, người khác phải cẩn thận một chút, để ý nhiều, nữ hài tử nhà mình, chỉ khi gả đi mới có thể an tâm. Lời nói hai nơi, đại phòng bên này và Tứ Phòng đều tự có suy nghĩ riêng, Lan thị bên kia ngược lại cảm thấy khó hiểu, nàng thật sự không hiểu tại sao Hòa Linh lại ở trước mặt mọi gười nói như vậy, đây không phải là để người bắt bẻ sao! Điểm này khiến cho bà thế nào cũng không hiểu được.
Hòa Linh để cho Xảo Âmm cởϊ áσ choàng của mình ra, bây giờ trời đã ấm, trong phủ dùng áo khoác ngoài, cũng chỉ có mình nàng. Nàng vươn hai cánh tay, thong thả ung dung nói: "Mẫu thân chán ghét cô như vậy, để Nhị phu nhân đối phó bà ấy có gì mà không được!"
Lời nói tuy là như vậy, Lan thị điểm này hiểu, nhưng tóm lại không để người bắt bẻ.
Hòa Linh cười xinh đẹp làm sao, khuôn mặt trái đào nhỏ nhắn hất lên, không thể đẹp hơn, "Để người khác bắt bẻ sao? Bọn họ có chứng cớ gì là do con nói! Dĩ nhiên, nếu như họ thật dám nói, con cũng thật dám thừa nhận. Mẫu thân, người nên nhớ, con không phải đứa bé ba tuổi, nếu nói ra, con liền có biện pháp đối phó, hơn nữa con tin tưởng, bọn họ ai cũng không dám đến trước mặt tổ mẫu hay cô nói. Họ cũng giống như người, ước gì có người thay thế họ cho cô một bài học! Ai bảo cô đnags ghét như vậy! Một người nếu chọc nhiều người tức giận, chính là như vậy! Nữ nhân ở đâu cũng không thể dễ dàng tha thứ một tiểu cô tử trở về muốn nhét người vào trong phòng ca ca mình, có ác tâm hay không!"
Lan thị cảm khái nói: "Còn con cả ngày không khách khí với các nàng, đúng là chọc nhiều người tức giận!" Tại sao đứa nhỏ này không chịu hiểu! Lan thị khẽ thở dài một cái, bà không hy vọng Hòa Linh gây phiền toái.
Hòa Linh nhíu mày: "Nếu như con không có chút kiêu căng ương ngạnh, bảo vệ Trí Ninh thế nào, làm sao giúp Trí Ninh biết rõ đạo lý khoan dung!"
Trong giọng nói tràn đầy giễu cợt, nhưng Lan thị một chút cũng không nhận ra, nàng chỉ nghĩ Hòa Linh thật nghĩ như vậy, lập tức mặt mày tươi cười, "Con nói cũng đúng, có điều linh tỷ nhi, con cũng nên chiếu cố mình, con và Trí Ninh, môi hở răng lạnh, mẫu thân đối với hai con, đều như nhau!"
Hòa Linh mỉm cười: "Con biết rõ." Giọng nói không nhịn được, có lẽ nhìn thấy Hòa Linh có chút không nhịn, Lan thị suy nghĩ một chút, "Được rồi, con cũng nên nghỉ ngơi, ta đi về trước."
Cũng không quan tâm quá nhiều, Hòa Linh đã thành thói quen, nàng giễu cợt giương khóe miệng, gật đầu đáp trả. Nhìn Lan thị đi tới cửa, nàng đột nhiên mở miệng: "Mẫu thân."
Lan thị quay đầu lại, "Làm sao?"
"Mẫu thân nghe nói qua Tô thần y chưa?" Nàng nghiêng đầu hỏi, gương mặt tò mò. Xảo Âm bên cạnh cảm khái cực kỳ, các loại vẻ mặt tiểu thư, thật đúng là rất tự nhiên!
Lan thị gật đầu, không có gì do dự, "Ta từng nghe qua người này. Đúng rồi bệnh của con!" Lan thị vỗ đầu, "Người khác không trị hết, ông ta nói không chừng có thể nha!"
Hòa Linh gật đầu: "Đúng đó, lúc trước con nghe nói tới người này, nếu như chúng ta có thể tìm được Tô thần y, nói không chừng con có thể khỏi. Hơn nữa cũng có thể chận lại miệng mọi người từ từ."
Lan thị nghiêm túc, nàng vội vã: "Chuyện này, ta sẽ xử lý, con yên tâm."
Hòa Linh vui mừng, "Cám ơn mẫu thân."
Lan thị liếc nàng một cái, sẳng giọng: "Con đúng là tiểu oan gia, được rồi, nghỉ ngơi cho tốt."
Hòa Linh xưng vâng, thật ra thì thân thể Hòa Linh cơ bản đã không có gì đáng ngại, chỉ có thể nói, bởi vì trúng độc, quả thật so với người bình thường yếu hơn một chút. Nhưng như lời đồn đãi, rồi lại không có. Lúc Từ đại phu hạ độc, cần nối tiếp bỏ thuốc nhiều lần mới có thể làm cho nàng hoàn toàn suy kiệt mà chết. Kiếp trước thời điểm phát hiện được, thân thể của nàng còn kéo dài hơi tàn kiên trì nhiều năm như vậy. Kiếp này, nàng căn bản không có uống kỳ thuốc sau đó, lại luôn nghỉ ngơi, đương nhiên khỏe nhanh hơn. Chẳng qua là lúc đó Từ đại phu bị phát hiện, đổi đại phu lần nữa, mặc dù nhất thời kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nhưng vốn là dược vật mạn tính, sẽ có hậu di chứng gì đều chưa biết. Cho nên khi Từ đại phu chẩn đoán ddlequydon.com không sống quá lâu và không thể sinh con để cho cũng rất nhiều người tin là thật rồi. Thái y cũng không thể chắc chắn, 100% sẽ không xảy ra tình huống như thế. Chính vì vậy, mọi người nghĩ, Hòa Linh tình trạng thân thể không khỏe thật rồi. Mà Hòa Linh bây giờ coi là lợi dụng người khác biết Tô thần y mà đi tìm, tìm được khả năng không lớn, nhưng nàng phải làm như vậy.
"Tiểu thư phải giúp cữu lão gia tìm người?" Xảo Âm hỏi.
Hòa Linh gật đầu.
Xảo Âm lo lắng cau mày, "Nhưng Mai Cửu Công Tử là thiên hạ thủ phủ cũng không tìm được người, phu nhân chúng ta có thể tìm được sao?" Cảm giác chuyện không phải đơn giản như vậy.
Hòa Linh gật đầu, "Quả thật khó tìm, nhưng là khó tìm không có nghĩa là không thể tìm, có lẽ trời xui đất khiến đấy. Chúng ta không thể bỏ qua một tia hi vọng. Một khi tìm được, lợi thế của chúng ta rất lớn. Xảo Âm, ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ làm cái gì, không thể vì hi vọng không lớn liền không làm gì, chỉ cần có một tia hi vọng, đều phải kiên trì. Cũng không ai biết rốt cuộc sẽ như thế nào!"
Xảo Âm xưng vâng
"Tiểu thư." Xảo Nguyệt từ ngoài cửa bước vào, cầm thiệp trong tay, khẽ chào, "Tham kiến tiểu thư, tiểu thư, Lâm phủ Lâm tiểu thư đưa thϊếp mời cho người, bảo là muốn mời người đến nhà nàng chơi."
Hòa Linh nhận lấy thiệp trong tay Xảo Nguyệt, màu thiệp thϊếp vàng bên trên chữ nhỏ xinh đẹp, nhìn ra được, chính là Lâm Dĩnh Chi tự viết, Hòa Linh mở ra, thấy là ngày mai, nàng mỉm cười phân phó: "Trở ra nói với gã sai vặt, ta ngày mai sẽ đến đúng giờ."
Xảo Nguyệt vâng một tiếng, vội vàng ra cửa.
Xảo Âm cười: "Lâm tiểu thư quả nhiên là rất thích tiểu thư người! Có điều chỉ mới biết một ngày trước đã đưa thϊếp mời rồi, có chút quá mức vội vàng."
Hòa Linh gõ tấm thiệp, mỉm cười nhìn về phía Xảo Âm, hỏi "Ngươi thật sự cho rằng, đây là ý của Lâm Dĩnh Chi?"
"A?" Xảo Âm không hiểu.
Ngón tay Hòa Linh lướt qua tấm thiệp, không nói gì. Thanh danh của nàng không được tốt lắm, Lâm gia sẽ không tùy tiện mời nàng, coi như Lâm Dĩnh Chi ngày thứ hai muốn mời nàng, Phụ mẫu Lâm gia tất nhiên cũng không đồng ý. Bọn là muốn trước tiên kiểm chứng lời nói Lâm Dĩnh Chi, hôm đó nàng bảo Lâm Dĩnh chi về nhà kể lại, Lâm Dĩnh Chi tất nhiên làm được. Cho nên phu thê Lâm đại nhân trong lòng không yên, bọn họ muốn kiểm chứng tất cả, biết được tất cả về Triệu Uyển Oánh, lúc này, bọn họ nhất định sẽ làm cho Lâm Dĩnh Chi mau mau mời nàng đến, bởi vì bọn họ còn muốn biết, nàng biết bao nhiêu! Hoặc là, bọn họ thậm chí muốn mượn nàng tới xử lý Triệu uyển Oánh. Quả nhiên là mưu đồ rất nhiều một đôi phu thê. Dĩ nhiên, cũng có thể là lòng dạ nàng hơi hẹp hòi, nhưng Hòa Linh cho tới bây giờ sẽ không suy đoán tốt về suy nghĩ của người khác, đời trước bị người thân của mình hại chết đã cho nàng biết, không có người nào có thể hoàn toàn tin tưởng, về thuyết phục người khác, ha ha, cõi đời này có bao nhiêu! Nàng cảm thấy, suy nghĩ ác ý suy đoán người khác chưa chắc là chuyện xấu! Cẩn thận khiến cho mình trụ vững! Ưu thế của nàng, chẳng qua chính là như vậy chừng mười năm thôi!
"Ngươi đi báo với phu nhân."
Dĩ nhiên là nguyện ý vô cùng. Không chỉ có như thế, còn lệnh Xảo Âm mang một bộ trang sức về. Hòa Linh thấy, cười xinh đẹp, ngươi xem, mẫu thân nàng đối với nữ nhi này thật đúng là hào phóng. Ở phương diện tiền bạc, thực không tồi!
Xảo Âm tiếp tục nói: "Tiểu thư, phu nhân nói, ngài cũng nên chuẩn bị chút quà thích hợp để tặng, tránh cho khiến Lâm gia cảm thấy hẹp hòi."
Đây là lần đầu tiên Hòa Linh đơn độc ra ngoài làm khách, Lan thị tự nhiên căn dặn nhiều hơn, chỉ là Hòa Linh không đáng lo phân phó Xảo Âm: "Ngươi đi lệnh phòng bếp làm chút điểm tâm đặc sắc, ta mang theo là được!"
Xảo Âm lần nữa"A" một tiếng, vô cùng không hiểu. Ra cửa tặng quà là bình thường, nhưng chưa thấy người nào mang theo hộp đựng thức ăn! Có chút, có chút thấp kém!
Xảo Âm là nô tỳ trung thành, cảm thấy không thỏa đáng dĩ nhiên là báo cho Hòa Linh,Hòa Linh cũng không có nhìn Xảo Âm, chỉ nhàn nhạt nói: "Bảo ngươi làm sao thì ngươi làm thế đó, khác không cần quan tâm. Ta tự nhiên có tính toán."
Phòng bếp nghe nói Ngũ Tiểu Thư muốn mang hộp đựng thức ăn đi Lâm phủ làm khách, liền lập tức làm, bất quá sau đó, sinh ra một loại khí thế, đây là chứng tỏ bọn họ làm rất tốt, nếu không, cũng sẽ không làm quà tặng.
Gần tối, Sở Phi nghe từ chỗ Lan thị nói Hòa Linh sẽ đi Lâm phủ, thế nhưng lúc tới đây, Hòa Linh lúc này đang khảy đàn, Hòa Linh đánh đàn bình thường, Sở Phi bước vào cửa, Hò Linh cũng không dừng lại, Khúc vừa dứt.
Sở Phi lạnh nhạt nói: "Không được tốt lắm!"
Hòa Linh mỉm cười, nàng gẩy dây đàn lung tung, phát ra âm thanh chói tai, Sở Phi cau mày. Hòa Linh ngừng lại đông tác trong tay, chỉ nói một câu, "Đây mới là không tốt!"
Sở Phi: "Ngươi là khıêυ khí©h?"
Hòa Linh lắc đầu: "Phụ thân lại nói sai rồi, nếu như là khıêυ khí©h, con nên nói......" Dừng lại ột chút, nàng cười khanh khách, cười đủ rồi, nói: "Con nên nói, con mời người tới nghe sao!" Giọng nói thật là thập phần ghét bỏ.
Sở Phi dừng lại, hồi lâu, cười lạnh: "Ngươi càng ngày càng lợi hại."
Hòa Linh cầm kéo nhỏ bên cạnh, đứng dậy đến cạnh bên cây phát tài trồng trong nhà, nhánh cây lá cây rụng đầy đất, nàng vừa cắt bỏ vừa nói: "Lợi hại sao? Là bởi vì con cái gì cũng biết sao? Phụ thân, con phải cắt bỏ như thế nào?"
Sở Phi nhìn cây phát tài trụi hết lá, quát lớn: "Ngươi làm tốt cho ta. Nếu như để cho ta biết ngươi ở đây gây sự, đừng trách ta không khách khí. Ngày mai đi Lâm phủ, ngươi không cần làm trò gì, nếu như gây phiền toái, đừng trách người phụ thân này mặc kệ ngươi."
Hòa Linh đột nhiên cười lạnh, tiếng cười kia quả thực là làm cho người ta toàn thân lạnh cóng, nàng gắt gao nhìn chăm chú vào Sở Phi, từng chữ từng câu hỏi "Người từng chăm sóc ta sao!"
Sở Phi dừng lại, tối tăm không rõ nhìn Hòa Linh. Hòa Linh nhìn chằm chằm Sở Phi, giọng nói giống như mùa đông khắc nghiệt, "Người cho tới bây giờ cũng chưa từng chăm sóc ta, cũng không cần tới đây để cho ta chán ghét. Cút cho ta!"
Sở Phi nổi giận: "Sở Hòa Linh!"
"Cút!" Hòa Linh ném thẳng cây kéo văng ra ngoài, Sở Phi kinh hãi tránh thoát, cây kéo cắm vào trên cây cột, ông không thể tin nhìn Hòa Linh, trong giọng nói có run rẩy: "Ngươi điên rồi sao?"
Hòa Linh đột nhiên lại cười khanh khách, cười đủ rồi, nàng nghiêm túc: "Phụ thân không cần xen vào chuyện của ta nữa, không có chuyện gì cũng đừng đến thăm ta. Đối với các ngươi thiên vị như vậy lại cha mẹ của ta không để ý nữ nhi chết sống, ta thật sự không muốn qua lại. Ta hiện tại còn tâm tình qua lại mẫu thân, hoàn toàn là vì nàng cho ta bạc, người...... Người vẫn là không có chuyện đừng xuất hiện, ta dễ trượt tay!"
Sở Phi lẳng lặng nhìn nữ nhi......