Ngưu bà tử vừa nghe lời này, trong lòng cũng là lộp bộp một tiếng, bà biết sự tình không quá tốt rồi.
“Đại Ngưu, ngươi mau ra đây một chút." Ngưu bà tử gọi cháu trai của mình. Sau đó nàng dùng một bàn tay đỡ tiểu nữ oa trên mặt đất dậy. Tiểu hài tử nho nhỏ, xanh xao vàng vọt, trên người cơ hồ là không có lấy một chút thịt, trên trán vẫn là một vùng đỏ hồng, hai con mắt cũng đã khóc đến độ sưng đỏ như quả hạnh đào. Tiểu nữ oa thật đáng thương, khóc đến thật sự làm người đối diện cũng cảm thấy bi thương theo.
"Ngươi mau xuống ruộng tìm cha mẹ ngươi cùng nhị thúc đi, Thẩm gia nương tử kia hẳn là đã mất rồi."
"Vâng....." Đại Ngưu cũng không hỏi nhiều, vội vàng chạy như bay đi tìm cha mẹ của mình.
Sau đó, Ngưu bà bà liền mang theo nhi tử cùng con dâu đi qua. Khi nhìn thấy nữ nhân bên trong đã không còn còn hơi thở, bà liền biết người này thật sự đã ra đi rồi.
Ngưu bà tử cảm thấy thương xót cho đôi mẹ con không người thân thích này. Nàng đem Thẩm Thanh Từ thả xuống dưới, lại nhẹ nhàng sờ lên đầu tóc khô vàng của nàng: "Bà bà giúp nương của ngươi tắm rửa, ngươi đừng sợ, chờ ở nơi này a."
Thẩm Thanh Từ nghe bà bà nói xong liền gật gật đầu, nàng không có động, chỉ là khẽ cong hạ đầu gối của mình xuống, chính mình quỳ gối nơi đó.
Ngưu bà tử nhìn thấy như vậy, trong lòng đều không nhịn được mà đau xót. Nàng cũng không dám trì hoãn, người này sợ là mới ra đi, thân mình vẫn là còn mềm. Đầu tiên phải tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị tốt an táng a. Bằng không, người chết nếu không thể xuống mồ vi an, về sau sẽ đều trở thành cô hồn dã quỷ, không được đầu thai. Dù sinh thời nàng là người thế nào, bây giờ nàng cũng đã chết, cũng đều muốn mình được sạch sẽ mà ra đi.
Ngưu bà từ là người tay chân lanh lẹ, ngay lập tức nàng bảo con dâu mình tìm tới một kiện quần áo chưa từng mặc. Hiện tại không phải là lúc đau lòng quần áo. Người chết là lớn nhất. Không gặp thì thôi, nếu đã để bọn họ gặp, như vậy bọn họ liền sẽ để người chết được thoải mái, an tâm mà đi.
Nhìn những người ở bên trong bận rộn lui tới, Thẩm Thanh Từ đem đầu của chính mình dán ở trên mặt đất, lại một lần nữa dập đầu trước mẫu thân của mình.
Nương, người an tâm.
A Ngưng tiễn đưa nương.
Nương, A Ngưng không sợ, A Ngưng cả đời đều sẽ không sợ.
Nương, người an tâm.
A Ngưng sẽ bảo hộ cha, sẽ che chở ca ca, cũng sẽ kính yêu tỷ tỷ. Cho dù cả đời này A Ngưng không gặp được nam tử coi mình như trân bảo như nương nói, A Ngưng cũng sẽ coi chính mình như bảo.
Nương, người an tâm.
A Ngưng sẽ không ngốc như vậy nữa. Đời này, A Ngưng nhất định phải sống thật tốt, ngày ngày trôi qua tốt, sẽ làm một nữ nhân tốt.
Nương, người an tâm ra đi……
Nàng lại dập đầu một lần nữa, một câu lại một câu bắt đầu niệm Vãng Sinh Chú.
Thời điểm Ngưu bà tử ra tới, bà liền nhìn thấy Thẩm Thanh Từ quỳ gối trên mặt đất niệm Vãng Sinh Chú. Đột nhiên, bà cảm giác được trên người đứa nhỏ này như có phật quang hiện lên.
Bà không khỏi xoa xoa hai mắt của mình, lúc bà mở mắt ra, bà phát hiện cái gì cũng không có. Trong lòng bà thầm nghĩ, nhất định là mình đã nhìn lầm rồi. Bà quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đã được thu thập tốt liền buông tiếng thở dài. Cuối cùng bà cũng không nhẫn tâm, không nỡ để nữ nhân trẻ tuổi như vậy chỉ được quấn một mảnh chiếu, bọc một cái qua loa rồi cứ như vậy mà hạ táng.
Bà cầm một ít bạc, đưa cho Ngưu Đại Lang bảo hắn đi đóng một cỗ quan tài mỏng. Dù biết sau này không có khả năng sẽ được trả lại, nhưng cứ như vậy đi, coi như là bà làm một hồi việc thiện.
Mặc kệ Lâu Tuyết Phi là người ở nơi nào, nhưng hiện tại, dù sao nàng cũng là ở trong thôn qua đời, cho nên Ngưu bà tử tìm người cùng lý chính nói qua, muốn đem người an táng ở bên trong phần mộ tổ tiên của thôn.
Mới đầu thôn trưởng không muốn, lắc đầu từ chối. Chính là cuối cùng nói đến hoàn cảnh đáng thương của đôi cô nhi quả phụ này, cũng gật đầu đồng ý.
Thời điểm hạ táng, là toàn gia nhà Ngưu bà tử giúp đỡ. Rốt cuộc cũng là cái người trẻ tuổi, ra đi ở độ tuổi đang đẹp như hoa, cho nên không phải là hỉ tang, nên cũng sẽ không có diễn tấu gì đó. Sau khi thỉnh người bề trên của thôn chọn một cái thời gian, liền đem người đi hạ táng. Cứ như vậy, khu mộ phần phía sau thôn lặng lẽ có nhiều thêm một nấm mồ.
Thẩm Thanh Từ quỳ gối trước ngôi mộ mới, dập đầu lạy nương ba cái.
Người của Ngưu gia đều đứng ở phía sau. Cũng không biết vì cái gì, một toà mộ mới này cũng làm cho bọn họ trong lòng đều cảm thấy không dễ chịu. Nhìn thân hình nhỏ bé quỳ trước mộ, trong lòng bọn họ đều cảm thấy bi thương, xót xa.
Sau khi Thẩm Thanh Từ dập đầu với nương xong nàng liền đứng lên. Nàng đến trước mặt người nhà Ngưu gia quỳ xuống, hướng bọn họ dập đầu ba cái thật mạnh.
"Tiểu Thanh Từ, ngươi cùng bà bà trở về đi, bà bà sẽ xem ngươi như cháu gái ruột." Ngưu bà tử thật sự muốn chăm lo cho đứa nhỏ này. Bà biết, nếu mình mặc kệ nó, đứa nhỏ này sớm muộn cũng sẽ chết. Nếu không phải đói chết, thì cũng sẽ bị người bắt nạt, lừa gạt, nếu không chính là trở thành khất cái lang thang, cuối cùng rồi không biết sẽ chết ở chỗ nào?
Thẩm Thanh Từ lắc đầu, “Bà bà, ta có nhà, đó là nơi ở của ta và nương.”
“Ta muốn vì nương túc trực bên linh cữu, nương ở đâu, ta liền ở đó.”
Ngưu bà tử lại là khuyên nửa ngày, nhưng là dù có nói thế nào, Thẩm Thanh Từ cũng không chịu theo Ngưu bà tử về nhà.
Thẩm Thanh Từ lại liếc mắt nhìn mộ phần mới tinh kia một cái. Nàng đi qua, lại quỳ trên mặt đất. Sau đó nàng ghé mặt vào bên nấm mộ. Nàng không sợ, bởi vì là nương.
Nàng giống như còn nhớ rõ nhiệt độ cơ thể nương, chính là như vậy.
Nương nói, người sẽ ở trên trời nhìn nàng.
Lời nương nói, nàng tin.
Buổi tối đến, các hộ trong thôn đều đã thắp lên đèn dầu, mùi hương thức ăn từ mỗi nhà cũng từ từ bay ra.
Thẩm Thanh Từ ngồi cầm một cái bánh bao gặm, nàng nhỏ, ăn không hết vào nhiêu. Cái bánh bao này là vị tức phụ phú quý kia đưa tới. Nàng cũng không quan tâm là ăn ngon hay không nữa. Nàng biết, rất nhanh thôi cha sẽ tới rồi. Cho nên nàng chờ.
Nàng bình tĩnh gặm chiếc bánh bao đã cứng giống như là cục đá, chính là tự nhiên, nước mắt lại từ trên mặt lăn xuống dưới.
Thời điểm buổi tối, nàng một mình co ro nằm trên chiếc giường gỗ cũ nát mà nương đã từng nằm. Nàng rúc vào chiếc chăn bông rách nát, bên trên còn đọng lại chút mùi hương. Nàng biết, nàng nhớ rõ, đây là hương vị của nương.
Đây là ngày thứ hai nàng sống lại. Ngày đầu tiên, nương nàng mất. Ngày hôm sau, nàng tự mình đem nương an táng. Càng nghĩ lại, đôi tay nàng càng dùng sức nắm chặt chiếc chăn bông rách nát trên người, ngón tay nho nhỏ cũng đã trở nên trắng bệch.
Không ai biết, một đêm này, nước mắt của nàng tưởng chừng như đã khô cạn ở đời trước lại cứ vậy không kiêng nể gì mà thi nhau chảy.
Nàng không phải sẽ không khóc, nàng cũng không phải máu lạnh, nàng sẽ khóc, nàng sẽ khóc, nàng sẽ khóc, nàng thật sự sẽ khóc, chỉ là đời trước nàng không thể khóc, nếu nàng khóc liền sống không nổi nữa.
Thời điểm nàng tỉnh lại ngày hôm sau, nàng đem tay nhỏ sờ sờ khuôn mặt của chính mình. Thấy trên đó vẫn còn đọng lại nước mắt từ đêm, nàng dùng tay lau khô hết thảy. Sau đó nàng đi vào phòng bếp, lấy ra chiếc bánh bao từ hôm qua. Chiếc bánh bao còn đen hơn cả mặt nàng. Nhìn vậy nhưng nàng vẫn mặc kệ, bình tĩnh đưa lên miệng cắn một miếng. Ăn hơn một nửa cái, nàng cảm giác được chính mình đã no bụng. Thấy vậy, nàng liền cất đi chỗ bánh còn lại rồi đi ra ngoài.Thời điểm nàng đi ra ngoài, mặt trời cũng mới từ từ bắt đầu mọc.
Một tia nắng ban mai vất vả chiếu xuyên qua một vùng hoa trắng, cuối cùng cũng chiếu tới khuôn mặt nhỏ của nàng. Mà bên ngoài, nửa bên xanh thẳm, nửa bên trầm sương.
Nàng bước nhanh trên đôi chân của chính mình, đi qua hai đầu bờ ruộng, nàng hái được không ít hoa dại. Sau đó nàng liền đi xem nương.
Nàng đem hoa dại đặt ở bên cạnh nấm mồ, sau đó nàng lại ghé mặt vào bên cạnh của mộ phần.
"Nương, A Ngưng tới bồi nương. Nương. A Ngưng rất nhớ nương. Ngày hôm trước còn được gặp nương, nhưng là hôm nay nương lại không muốn thấy A Ngưng. Nương, người nói trên đời còn có mẫu thân nào như người sao? A Ngưng mới 4 tuổi, nhưng là người lại cứ như vậy mà rời đi A Ngưng.
Nàng hít hít cái mũi, cũng là dùng cánh tay lau sạch hết vết bẩn trên khuôn mặt của chính mình...