Thẩm Thanh Dung lại là đi tới, cầm khăn cẩn thận xoa trán cho muội muội.
"Ma ma, ta cũng không ngủ được, liền để ta ở chỗ này trông chừng cho nàng đi. Ta đã đáp ứng với phụ thân, phải hảo hảo chiếu cố cho nàng, nhưng là ta lại đem nàng chiếu cố thành bộ dạng như này. Ta thực xin lỗi mẫu thân, cũng thực xin lỗi phụ thân......."
Thẩm Thanh Dung càng nói lại càng cảm thấy đau lòng. Nàng đau lòng muội muội. Ngày thường bọn họ đều nhất mực cẩn thận trông chừng nàng, còn không phải là lo lắng nàng nghịch ngợm làm bị thương chính mình sao? Chính là hiện giờ lại ..........
Nếu phụ thân đã biết, người sẽ có bao nhiêu tức giận, lại là có bao nhiêu đau lòng?
Hà ma ma ở một bên cũng là tức giận đến cắn răng. Người Thẩm gia bên kia, chuyện này bà sẽ hảo hảo nhớ kỹ. Chờ sau khi tướng quân trở về, bà nhất định phải làm lão chủ chứa kia chết không được tử tế.
Về phía Thẩm Thanh Từ, nàng giống như trải qua một giấc mộng thật dài, nhưng là mơ thấy cái gì, nàng lại không nhớ rõ. Tựa hồ nàng đi một con đường rất dài, con đường kia thực tối, thực ám, nàng cái gì cũng nhìn không thấy.
Cha, cha, A Ngưng sợ hãi……
Nàng nhớ cha, nàng nhớ cha nàng, nàng muốn gặp cha.
“Tỷ nhi, tỷ nhi……”
Hà ma ma cẩn thận vỗ khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ. Như thế nào ngủ cũng không được yên ổn vậy, thỉnh thoảng còn ra mồ hôi.
“Mau kêu đại phu lại đây,” bà vội vàng hướng ra bên ngoài kêu, trong lòng cũng là gấp gáp đến cực độ.
Chỉ một chốc lát sau phủ y đã tới. Tuy rằng nói Thẩm Thanh Từ cũng không phải là do hắn chữa khỏi, thương thế lúc trước của Thẩm Thanh Từ hắn cũng không thể trị. Nhưng là tình trạng hiện tại của Thẩm Thanh Từ, hắn hoàn toàn có thể trị.
“Yên tâm đi,” phủ y cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Tam cô nương hiện tại đã có thể bảo toàn được tính mạng. Chỉ là nàng bị mất máu quá nhiều, cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng mới được.
"Vậy…… Nàng vì sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"
Hà ma ma cầm tay nhỏ của Thẩm Thanh Từ, ngay cả trên tay cũng đều là mồ hôi.
“Có lẽ là nằm mơ đi?” Phủ y cũng là không thể khẳng định chính xác. Chỉ là một hài tử nhỏ như vậy, cũng không ai biết nàng có phải là nằm mơ gặp ác mộng hay không?
“Như vậy đi,” phủ y nghĩ nghĩ, “Ta kê một đơn thuốc, đầu tiên đút cho nàng uống, có lẽ là sẽ hảo hảo ngủ một đêm. Nàng như bây giờ, không tỉnh là tốt nhất?"
Hà ma ma hiểu ý tứ của phủ y. Bởi vì miệng vết thương sẽ đau, nàng chỉ là một hài tử nhỏ như vậy, nếu là tỉnh dậy đau đớn đến khóc lóc cả ngày thì phải làm sao bây giờ?
Hà ma ma vội vàng cho người theo phủ y ra ngoài bốc thuốc. Chờ khi thuốc đước sắc tốt, bà cẩn thận bưng tới, chuẩn bị đút cho Thẩm Thanh Từ.
Nhìn đến bát thuốc đầy như vậy, đây đều là cho tỷ nhi nhà bà uống. Trong lòng bà tim đau như cắt, tỷ nhi nhà bà đây là chịu tội gì a.
Rõ ràng là hôm qua vẫn còn rất tốt, còn thích ở trong chăn lăn lộn, còn nói muốn ngủ một mình, không cần các ma ma trông chừng nữa. Nàng còn nói chính mình đã trưởng thành, sắp thành đại cô nương, làm bà cũng nãi ma ma còn cười hồi lâu.
Vậy mà hôm nay lại thành như vậy, còn suýt chút nữa mất mạng, vĩnh viễn cách xa bọn họ.
"Để cho ta làm đi." Thẩm Thanh Dung tiếp nhận lấy chén thuốc, cẩn thận thổi nguội rồi từ từ đút cho muội muội.
“A Ngưng, ngoan ngoãn uống một ngụm, uống rồi liền không đau,” nàng thổi thổi thuốc, rồi cẩn thận đút cho muội muội.
Cũng không biết có phải là nghe được thanh âm của nàng, hay là cảm nhận được bọn họ đang ở bên cạnh mà Thẩm Thanh Từ ngoan ngoãn uống thuốc. Thấy nàng có thể uống thuốc vào, Hà ma ma cũng buông lỏng tâm tình, chắp tay thầm niệm A di đà phật. Có thể uống liền tốt, đúng vậy, có thể uống là tốt rồi.
Đút được hơn nửa chén thuốc, Thẩm Thanh Từ lại mơ mơ hồ hồ như ngủ rồi. Khả năng là thuốc đã phát huy tác dụng, nàng ngủ thật an tĩnh, trên người cũng không còn đổ mồ hôi nữa. Hà ma ma hiểu rõ tính tình Thẩm Thanh Từ. Kỳ thật buổi tối Thẩm Thanh Từ vốn là ngủ không thành thật, nàng hay đá chăn, cũng hay xoay loạn người, cho nên buổi tối nhất định phải có người bên cạnh nhìn mới được. Nhưng mà hiện tại nàng ngủ thực an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, thậm chí có lúc còn nghe như có như không.
Hà ma ma trong lòng thật sự lo lắng. Bà sợ tiểu thư nhỏ của bà nếu không thể trưởng thành được, nếu là nuôi không sống được thì làm sao bây giờ? Rõ ràng nàng chỉ là cái hài tử 4 tuổi, vậy mà lại gặp nhiều tai nạn đến như vậy.
Thẩm Thanh Từ liền cứ như vậy ngủ, vẫn luôn không có tỉnh. Chính là tình huống của nàng lại càng ngày càng tốt, sắc mặt cũng là dần dần có một ít huyết sắc.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng Hà ma ma cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng đã có chút khởi sắc. Trong thời gian này, người trong phủ đều là lo sợ không dám nghỉ ngơi, cẩn thận mà chiếu cố nàng. Ngay cả tiểu Tuấn vương Vũ Văn Húc cùng Tống Minh Giang cũng cho người đưa tới rất nhiều thuốc bổ, cùng với một số đồ vật tiểu hài tử thích chơi. Về sau bọn họ cũng thường xuyên phải qua phủ nhìn mới yên tâm.
Về phía Thẩm Thanh Từ, nàng rốt cuộc cũng là đi xong một con đường, trước mắt nàng lập tức nhiều thêm một đạo bạch quang. Nàng đã ở trong bóng đêm rất lâu, nơi đó không có người , không có thanh âm, không có ánh sáng. Ở đó chỉ có một mảnh bóng tối thâm trầm. Nàng sợ hãi, nàng gào khóc, nàng đã từng nghĩ muốn từ bỏ. Nhưng là cuối cùng nàng cũng vẫn kiên trì tới được nơi này. Sau đó mang theo trên lưng là cả một dĩ vãng đen tối u buồn.
Chậm rãi, nàng mở hai mắt, đau đớn từ cổ tay truyền đến nhắc nhở nàng cái gì đã xảy ra. Loại đau đớn như này, giống như ở đời trước lúc nàng bị chặt đứt đôi tay. Nàng cẩn thận nâng lên đôi tay nhỏ của chính mình, sau đó mỉm cười. Ân, thật tốt, nàng còn sống, tay nàng cũng vẫn còn.
Nãi ma ma vừa mới tiến vào liền phát hiện Thẩm Thanh Từ đã tỉnh, còn mở to một đôi mắt đen long lanh. Cặp mắt kia xoay tới xoay lui nhìn ngắm nửa ngày, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì, một người tự ngồi nơi đó vui cười hớn hở.
“Tỉnh, tỉnh,……” Bà vội vàng chạy qua đi, cũng là đối với bên ngoài hô to, “Tam cô nương tỉnh, tam cô nương nhà chúng ta tỉnh rồi……”
Cơ hồ trong nháy mắt, một đám người đều là vọt vào ngay lập tức, cũng là đem sân nhỏ vây kín.
Mọi người đều thích cái vị tam cô nương này. Một chút cao ngạo của tiểu thư cũng không có, thập phần lễ phép. Nàng chưa bao giờ vì bọn họ là hạ nhân mà có thái độ xem thường, cũng chưa từng đối với bọn họ đánh chửi hay vũ nhục. Nàng luôn thích cười, khi cười rộ lên thực sự đáng yêu. Mọi người trong tướng quân phủ đều thích nàng , luôn muốn thấy nàng cười, cũng muốn làm cho nàng hằng ngày đều mãi vui vẻ mà tươi cười như thế.
“A Ngưng, ngươi thế nào, có đau hay không?”
Thẩm Thanh Dung vội vàng chạy tới, cũng là cẩn thận ngồi xổm sụp xuống bên giường, ngón tay nàng nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nhỏ của muội muội khuôn, còn tốt, không có ra mồ hôi.
“Tỷ tỷ……” Thẩm Thanh Từ dùng bàn tay nhỏ không bị thương của chính mình cầm lấy ngón tay của Thẩm Thanh Dung.
“A Ngưng nhớ cha.”
Chính là một câu nói như vậy, lại làm cho Thẩm Thanh Dung tức khắc lệ rơi đầy mặt. Bọn họ đều là hài tử không có nương. Nàng, đại ca, còn có A Ngưng, bọn họ chỉ còn lại một người thân là cha, nàng cũng nhớ cha, nàng cũng giống như A Ngưng, đều cùng nhau nhớ cha.
“Muội muội……” Thẩm Văn Hạo vội vàng chạy tới, cũng là ngồi xổm xuống trước mặt muội muội, “Ngươi nhìn xem ca ca,” hắn chỉ vào mặt chính mình. "Ca ca lớn lên rất giống cha, ngươi có thể đem ca ca trở thành cha. “