"A Ngưng giúp Bồ Tát làm sạch quần áo của người." Thẩm Thanh Từ dùng tay nhỏ che lại tiểu ngực của chính mình, nàng sợ Hà ma ma phát hiện ra cái gì. Đây là đồ vật của nương, là nương để lại cho riêng nàng, cũng là tiểu bí mật của riêng nàng.
"Hằng ngày sẽ có người đến lau dọn a,” Trong lòng Hà ma ma hiện tại vẫn còn sợ hãi, đều là không dám nghĩ. Nếu thật sự là ngã xuống, quăng ngã xước sát hay bị hủy dung, bà phải ăn nói như nào với tiểu thư đã mất, với tướng quân. Trước khi xuất chinh tướng quân đã đem tỷ nhi giao vào tay cho bà.
Mà ở một bên nãi ma ma cũng bị doạ cho sắc mặt trắng bệch. Bà bị Hà ma ma trừng mắt liếc nhìn một cái, cũng là cúi đầu không dám nói lời nào.
“Ma ma, là A Ngưng chính mình muốn cùng Bồ Tát nói chuyện.”
Thẩm Thanh Từ vội vàng cầu tình cho nãi ma ma của mình. Vốn dĩ là do bản thân nàng có vấn đề, nàng không nghĩ để nãi ma ma bởi vì nàng mà bị phạt.
“Được rồi, ma ma đã biết.” Hà ma ma hiện tại nào còn có tâm tình mà đi phạt người khác. Hiện tại bà còn muốn đi kiểm tra xem tỷ nhi nhà mình có hay không bị thương a.
Bà ôm Thẩm Thanh Từ về tới trong lạc mai tiểu viện, Thẩm Thanh Từ khả năng cũng là bị dọa tới rồi, chính là không cho người khác động vào.
“Ta xem là đã không có chuyện gì rồi.”
Tần ma ma vừa nghe Hà ma ma nói, trong lòng cũng là bị khϊếp sợ. Bà vội vàng chắp tay trước ngực, “Thật là cám ơn trời đất, Bồ Tát hiển linh, tỷ nhi nhà chúng ta là cái hài tử có phúc khí, sao có thể xảy ra chuyện chứ, huống chi là còn ở trước mặt Bồ Tát."
“Nhưng còn không phải là,” Hà ma ma thấy Thẩm Thanh Từ đã ngủ liền kéo chăn qua đắp cho nàng, lăn qua lăn lại cả một ngày, nàng đã mệt đến ngủ thϊếp đi rồi.
"Về sau ta cần phải đem nàng để ý hơn một chút mới được. Bình thường nàng quá hiểu chuyện, quá ngoan, cho nên ta cứ đem nàng xem như tiểu thư, nhưng sự thật nàng mới là cái hài tử 4 tuổi, cũng sẽ có lúc nghịch ngợm, không cẩn thận sẽ có thể bị thương ."
”Hài tử đều là nghịch ngợm vậy, thời điểm đại ca nhi nhà ta lớn bằng nàng, mỗi ngày đều bị đánh." Tần ma ma nhớ tới sự tình lúc Thẩm Văn Hạo còn nhỏ, thường xuyên nghịch ngợm đến bị tướng quân đánh, có chút buồn cười đến đau bụng.
“Thật đúng là,” Hà ma ma cũng là cười, “Ta thật đúng là không có gặp hài tử nhà ai nghịch ngợm như đại ca nhi nhà ta đâu, bất quá hiện tại đã trưởng thành, càng ngày càng có bộ dáng giống với cha hắn."
Các ma ma ngồi trong phòng câu được câu không trò truyện đủ thứ trên đời, dù vậy trong tay Hà ma ma vẫn không ngừng may vá. Bà cầm trong tay bộ quần áo nho nhỏ, rõ ràng đây là làm cho Thẩm Thanh Từ. Thẩm Thanh Từ bây giờ còn tốt, chính là lớn lên thật nhanh. Lúc được Thẩm Định Sơn ôm về quần áo mặc đều là nhỏ. Tuy rằng có Thẩm Thanh Dung là tỷ tỷ giúp đỡ, nhưng Hà ma ma vẫn không ngừng làm quần áo, bà sợ Thẩm Thanh Từ không đủ mặc. Lại nói hài tử ở thời điểm này, đang thời điểm bướng bỉnh nghịch ngợm, thoạt nhìn tỷ nhi nhà bà cũng đang sắp đến thời kỳ nghịch ngợm, về sau mỗi ngày làm dơ mấy thân quần áo cũng là lẽ thường tình.
Hà ma ma cẩn thận may từng đường kim mũi chỉ, nhưng bà lại không biết Thẩm Thanh Từ lúc này căn bản là không có ngủ. Nàng đem thân mình bé nhỏ của bản thân rụt rụt vào bên trong, như vậy sẽ không có ai phát hiện nàng đang làm cái gì. Sau đó nàng đem đồ vật mình vừa lấy được ra, cẩn thận cởi bỏ, bên trong là một quyển sách nhỏ, chỉ lớn bằng một bàn tay. Nguyên nhân cũng bởi vì quá nhỏ nên dù bị dấu ở đó rất lâu rồi nhưng cũng không có ai phát hiện ra.
Đây là.......
Nàng vội vàng che miệng mình lại, nàng sợ chính mình sẽ kinh hô ra tiếng.
Đây là Lâu gia hương điển, là bộ hương điển trân truyền nổi danh của Lâu gia. Là thứ mà Hoàng gia tìm cả đời, cũng là bộ hương điển là Lâu Tử Nhân nằm mơ cũng muốn có được.
Đời trước, Hoàng An Đông cưới nàng chính là bởi vì bộ hương điển này. Bọn họ không tiếc giam giữ nàng suốt 6 năm mà không lấy đi tính mạng của nàng, cũng là bởi vì bộ hương điển này. Mà lúc ấy mặc kệ bọn họ có hỏi như thế nào, dù cho có đánh nàng, mắng nàng, nhục nhã nàng, thậm chí là chặt đứt cả hai tay của nàng, nàng đều không có nói ra hương điển.