"Tỷ nhi đáng thương của ta, ngươi cũng không thể doạ ma ma a." Hà ma ma nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ. Mệnh của tỷ nhi nhà bà như thế nào lại khổ đến như vậy. Từ nhỏ nàng đã không có nương, hiện tại ngay cả tướng quân cũng đi rồi. Cũng không biết trận đánh này sẽ kéo dài bao lâu. Nếu là thời gian quá dài, bà chỉ sợ tỷ nhi nhà mình sẽ đem người cha là hắn quên mất.
“Lão tỷ tỷ, ngài đầu tiên là đừng khóc,” Tần ma ma vội vàng ngồi xuống, cũng là an ủi Hà ma ma, “Chúng ta còn phải vực dậy tinh thần, hảo hảo giúp đỡ tướng quân bảo vệ tốt cho cái nhà này, tránh cho nhị phòng bên kia lại làm chuyện xấu gì."
“Bọn họ dám!” Hà ma ma khi nghe nhắc tới những người bên nhị phòng đó liền tức giận đến cả tâm can đều đau.
"Chính là bọn họ hại chết tiểu thư nhà ta, nếu bọn họ còn dám động đến tỷ nhi, ta dù là có thành quỷ cũng sẽ không tha cho bọn họ."
“Người tới,” bà đối với bên ngoài hô một tiếng, “Đi bên ngoài trông trừng tốt đại môn cho ta, nếu là những người đó của Thẩm gia dám đến, liền đánh đuổi ra đi, cho dù là ai tới cũng vậy.”
Bọn họ đều là người của tướng quân phủ, những kẻ dòng bên đó cùng bọn họ có quan hệ gì, còn muốn hại tỷ nhi nhà bọn họ sao? Không có cửa đâu.
Bà vốn là có tín vật của tướng quân. Trước lúc tướng quân xuất chinh cũng đã nghĩ tới những việc này, cho nên liền giao tín vật cho bà để bà quản lý trong phủ. Những người Thẩm gia đó đã hại tiểu thư nhà bà, hiện tại nếu còn muốn tính kế hại tỷ nhi, liền tính là liều cái mạng già này, bà cũng tuyệt đối sẽ không để bọn họ thực hiện được.
Về phần Thẩm Thanh Từ, sau lần trước khóc cả một đêm, đến lúc tỉnh lại nàng cũng không có khóc nữa. Vốn dĩ thấy nàng tỉnh, Hà ma ma lo lắng, sợ nàng lại đòi cha thì làm sao bây giờ? Nàng mới chỉ là một cái hài tử nhỏ như vậy, nàng sao đã có thể rời xa cha mẹ. Nhưng nàng đã không còn có nương, hiện tại chỉ còn có cha.
Chờ đến thời điểm Thẩm Thanh Từ nói muốn ăn cơm, Hà ma ma mới buông lỏng được tâm tình, bà biết tỷ nhi nhà bà đã tốt lên rồi.
Hà ma ma hầu hạ cho nàng ăn xong cơm, sau đó lôi kéo tay nhỏ của nàng, mang nàng đi dạo cho tiêu thực.
“Ma ma, đó là cái gì?”
Thẩm Thanh Từ biết rõ nhưng còn cố hỏi, kỳ thật nàng suýt chút đã đem chuyện này quên mất. Nếu không phải cha đi rồi, nàng nhớ tới nương, thì nàng kém chút đã quên mất nương đã từng nói với nàng một câu.
Nương nàng nói, người có để lại cho nàng một đồ vật quan trọng, người giấu ở bên trong quần áo của Bồ Tát trong nhà.
Bên trong quần áo của Bồ Tát, nàng suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới trước kia nương thích nhất là ở trong Phật đường. Mỗi khi cha phải xuất chinh, người liền sẽ đến Phật đường tụng kinh. Mà nương nói ở trong quần áo của Bồ Tát, hẳn là ở nơi này đi, bởi trong nhà chỉ có nơi này là có Bồ Tát. Thẩm gia bên kia cũng có Phật đường, nhưng là nương chưa từng đi qua. Thẩm lão phu nhân miệng thì nói một lòng hướng phật, chính là sự tình bà ta làm cũng xứng đáng để xuống địa ngục. Cho dù có dâng thêm nhiều hương, cũng chẳng thể làm giảm đi bớt những tội nghiệt của bà ta.
“Đây là Phật đường,” Trong đôi mắt Hà ma ma lộ ra chút ánh sáng nhu hoà, "Thời điểm trước kia khi tiểu thư còn ở, chỉ cần lúc tướng quân mang binh xuất chinh, nàng sẽ liền đến nơi này."
"Vậy A Ngưng cũng đi.”
Thẩm Thanh Từ lôi kéo tay áo của Hà ma ma, "A Ngưng cũng đi bái Bồ Tát, xin Bồ Tát giúp cha."
“Hảo a,” Hà ma ma bế Thẩm Thanh Từ lên, đưa nàng vào bên trong Phật đường. Bên trong kia vẫn còn có hương của một loại đàn hương, tựa hồ có thể ngửi được ở hơi thở trên người kia, nhưng hiện tại người kia đã không còn, khí tức đó cũng theo vậy mà tan đi.
Bồ Tát ngồi ngay ngắn với nơi đó, pháp tương túc mục, khuôn mặt cũng là từ ái, làm người tới bái kiến tâm không khỏi sinh ra vài phần kính ý.
Thẩm Thanh Từ đã đi tới, cũng là đoan chính quỳ gối trên đệm hương bồ đặt trên mặt đất, nàng chắp tay trước ngực, thành tâm thành ý mà lễ bái.
"Cầu mong Bồ Tát phù hộ cho cha sớm ngày trở về nhà, A Ngưng nguyện ý lấy thân mình gánh hết tội nghiệt."
Nàng dập đầu một cái thật mạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn tượng phật, tựa hồ cái gì cũng không có, nàng thật sự nhìn không thấy gì khác lạ. Rốt cuộc nương nàng đem đồ vật giấu ở nơi nào?
“Ma ma, giày ta rớt,” Thẩm Thanh Từ chỉ chỉ vào chân nhỏ của chính mình. Thời điểm nàng tiến vào đã cố ý đem một chiếc giày ném ở bên ngoài. Bởi vì nàng mặc áo khoác, Hà ma ma bế nàng lên áo dài đã che mất đôi chân, cho nên bà không để ý thấy.
Hà ma ma sờ sờ chân nhỏ của Thẩm Thanh Từ, chỉ còn lại đôi vớ, giày xem ra là rơi ở không xa.
“Không có việc gì,” Hà ma ma khẽ nắm chân nhỏ của Thẩm Thanh Từ, “Một lát ma ma sẽ ôm tỷ nhi trở về, sẽ không làm dơ chân tỷ nhi."
“Không cần,” Thẩm Thanh Từ cố chấp lắc đầu, “A Ngưng muốn chính mình đi.”
Hà ma ma nói rất nhiều lời hay, chính là Thẩm Thanh Từ lại không đồng ý, Hà ma ma không có cách nào, cũng chỉ có thể đứng lên, tự mình đi tìm giày cho Thẩm Thanh Từ. Nếu là tìm không thấy bà chỉ có thể quay lại lấy một đôi khác. Tính tình đứa nhỏ này thật đúng là giống với tiểu thư nhà nàng, đều là quật cường cố chấp.
Nàng để nãi ma ma ở lại chỗ này hầu hạ, còn chính mình thì đi ra ngoài tìm giày.
“Ma ma, ta muốn cùng Bồ Tát nói chuyện riêng,”
Thẩm Thanh Từ ngoan ngoãn quỳ gối phía trên đệm hương bồ, cũng quỳ ngay ngắn ra dáng ra hình.
Nãi ma ma liền đi ra ngoài, sau đó đứng ở bên ngoài.
“Ma ma không thể nhìn lén nga."
Thẩm Thanh Từ nãi thanh nãi khí nói, hoàn toàn chính là giọng điệu của tiểu hài tử.
“Tỷ nhi yên tâm, ma ma không có nhìn trộm.”
Thẩm Thanh Từ tự nhiên là yên tâm, bằng không nàng vì cái gì nàng cố ý làm Hà ma ma rời đi. Hà ma ma chính là sẽ tùy thời nhìn nàng, nhưng nãi ma ma của nàng lại khác. Bà là người nghe lời, nàng nói cái gì, chính là cái đó, một chút cũng không bởi vì nàng nhỏ mà không nghe lời nàng.
Chờ sau khi nãi ma ma rời đi, Thẩm Thanh Từ cũng đứng dậy, sau đó cẩn thận bò lên bàn thờ. Còn tốt bàn thờ này cũng không cao, nàng chỉ cẩn thận chút là sẽ không có việc gì.
Nàng ở phía trên quần áo của Bồ Tát sờ soạng nửa ngày, cũng không có lấy ra được cái gì. Nàng chưa từ bỏ ý định, lại là vuốt cái địa phương khác, vẫn là không có. Sẽ không phải là nương nàng nói sai rồi đi, hay là nàng nhớ lầm, nếu không thì chỉ có là nàng tìm không đúng địa phương. Có lẽ nào là ở Phật đường bên kia sao? Ngay lúc nàng muốn bò đi xuống, mắt nàng lại nhìn thấy trên đài sen hình như có đồ vật gì đó. Ở đó có một cái khe hở đủ cho tay một hài tử với tay vào.
Nàng duỗi tay nhỏ của chính mình đi vào, trên mặt nàng ngay lập tức vui vẻ lên, nàng thật đúng là đã sờ thấy đồ vật rồi, lời nương nói là thật, người thật sự để lại đồ vật cho nàng.
Nàng đem đồ vật bên trong lấy ra, nguyên lai thật đúng là giấu ở bên trong quần áo của Bồ Tát, người bình thường cũng ít khi chú ý tới nơi này, mà cho dù có chú ý tới, cũng không có khả năng lấy ra được.
“Tỷ nhi đâu?”
Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của Hà ma ma, Thẩm Thanh Từ vội vàng lấy đồ vật ra, sau đó nhét vào trước ngực của chính mình. Ân, không có lộ rõ, sờ cũng không thấy, một hồi nàng lại tìm cơ hội dấu đi là được.
Bất quá chính là nàng vừa mới dấu xong, Hà ma ma đã bước vào. Vừa vào bà đã nhìn thấy Thẩm Thanh Từ đang đứng trên bàn thờ, thiếu chút nữa là bị doạ đến hồn phi phách tán.
"Tiểu tổ tông của ta a, ngươi đừng nhúc nhích a.”
Giầy trong tay Hà ma ma đều bị bà vứt trên mặt đất. Bà vội vàng ôm Thẩm Thanh Từ xuống. Thời điểm ôm được nàng vào trong ngực, bà mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. "Tiểu tổ tông của ta, ngươi đang làm cái gì a, nếu là quăng ngã thì phải làm sao bây giờ, không phải là muốn lấy mạng của ma ma sao?"