Tuy rằng ngân lượng là nhiều, nhưng binh tướng lại càng nhiều hơn, cho nên cũng chỉ vừa vặn phân cho mỗi người một phần. Có lẽ cũng là ý trời, vừa vặn khi chỗ lương thực đó vừa bẩm báo vào trong cung để đưa vào trong quân, thì biên quan cũng đưa tới tin cấp báo, nói là quân tình khẩn cấp. Cho nên Hoàng đế Đại Chu cũng không có thời gian hỏi kỹ việc này, liền đã hạ lệnh, Thẩm Định Sơn liền phải xuất chinh.
“Cha ra cửa mấy ngày sẽ trở về, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn,” Thẩm Định Sơn luyến tiếc nữ nhi, ôm nữ nhi một cái nói lời an ủi. Hắn sợ nữ nhi nghĩ nhiều, hắn cũng không muốn đi. Nhưng là quân lệnh như núi, nếu hắn không đi, còn không biết có bao nhiêu người sẽ phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, thê ly tử tán. Hắn vốn là tướng quân, trước hắn có trách nhiệm đem lại an bình cho Đại Chu, sau đó hắn mới có thể trở về trên cương vị là một người cha.
“A Ngưng sẽ chờ cha trở về.”
Thẩm Thanh Từ đã biết là sẽ có trận này. Đời trước trận này cũng đánh rất nhanh, Thẩm Định Sơn chỉ đi thời gian có một năm liền trở về. Nhưng ở tại đời này, có những của hồi môn của nương trợ lực, cha cũng sẽ có thể trở về sớm hơn, cũng bớt chịu nhiều gian khổ hơn.
Đời trước cha cũng là lúc này xuất chinh, chính là đến lúc trở về đã gầy không ra hình dạng. Về sau nàng mới biết, nguyên lai trận đánh này, bọn họ đánh thập phần vất vả. Cơ hồ một ngày chỉ được ăn một bữa cơm. Tuy về sau bọn họ thắng, nhưng thắng thật thảm. Bọn họ thiếu y phục, thiếu lương thảo, trong trận đánh không biết đã phải đổ bao nhiêu máu, cũng đã khiến không ít người bỏ mạng, gửi lại thể xác và linh hồn ở lại trên sa trường, không bao giờ có thể về nhà.
“Nương……” Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nương nói qua, người sẽ ở trên trời nhìn nàng.
“Như vậy, nương, người hãy phù hộ cho cha, còn có những tướng sĩ đó đang đi theo cha."
Của hồi môn của nương bán đi sẽ không có vô ích, nhờ bán đi của hồi môn của nương, có thể sẽ cứu cha, cứu được rất nhiều người. Rất nhiều người đời trước bởi vì A Ngưng mà chết, tại đây một đời này, A Ngưng sẽ nỗ lực kiếm bạc, sẽ trở nên giống như nương, lòng mang thiên hạ, là cái nữ tử nhân từ, tấm lòng rộng lớn.
Thẩm Định Sơn đem nữ nhi thả xuống dưới, trong lòng hạ quyết tâm, quay người dứt khoát nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mà Thẩm Thanh Từ lúc này ngây ngốc đứng yên một chỗ. Sau đó, đột nhiên nàng lên tiếng khóc rống lên. Nàng cảm giác cha với đời trước ra đi giống nhau, cùng đi đánh một trận không nắm chắc. Cha vì trận đánh này, liền không có trở về được. Chờ đến khi cha được đưa về đến nhà, nàng nhìn thấy chính là một bộ dáng vỡ nát của người.
Thẩm Định Sơn bước chân dừng một chút, cuối cùng vẫn là không có quay đầu lại, trên người hắn khôi giáp phiếm ra hơi thở lạnh băng đông cứng, kể cả ngũ quan của hắn lúc này cũng như vậy.
“Tỷ nhi, không khóc, không khóc a,” Hà ma ma vội vàng lại đây, bế Thẩm Thanh Từ lên dỗ, "tỷ nhi không khóc, cha ngươi thực mau sẽ trở về, chỉ cần tỷ nhi học viết được càng nhiều chữ, hắn liền sẽ trở lại."
Thẩm Thanh Từ vẫn là khóc, nàng biết, nàng toàn bộ đều biết, nàng biết cha sẽ trở về, nhưng nàng chính là muốn khóc.
Đời trước, là nàng cười tiễn cha rời đi, thậm chí thỉnh thoảng còn thúc giục người. Mà khi đó nàng vĩnh viễn không biết, nàng kỳ thật là đang thúc giục cha bước lên một cái tử lộ, kia cũng là quỷ môn quan.
Nàng chỉ là muốn khóc, khóc vì chính mình, khóc cho đời trước của chính mình. Một đời này nàng thề, dù không có nương ở, nhưng là còn có nàng. Tuy rằng nàng nhỏ, nhưng rất nhanh nàng sẽ kiếm tiền, lập tức kiến tiền cho cha làm quân phí.
Đêm nay, Thẩm Thanh Từ lại gặp ác mộng cả đêm, cả đêm vẫn luôn ngủ không được ngon. Hà ma ma, nãi ma ma còn có Tần ma ma đều là ở, ngay cả Thẩm Thanh Dung cũng bị doạ đến không dám ngủ, cứ như vậy trông coi nàng cả đêm. Thẳng cho đến ngày thứ hai, nàng mới dần dần tỉnh lại sau hôn mê, lúc này cũng mới làm tất cả mọi người yên tâm.