Chương 329 : Ngươi có nhan sắc thật đẹp
Vành tai Thẩm Thanh Từ tự dưng có cảm giác nóng nóng, nàng khẽ xoa xoa lỗ tai của chính mình, lại là ngồi ngay ngắn lại.
“Cha nghĩ quá nhiều , toàn kinh thành này , có cô nương nhà ai đến tuổi cưới gả mà không hướng về phía nhà hắn để đề nghị làm mai, sợ rằng cửa nhà của hắn cũng đã sớm bị bà mối dẫm mòn rồi .”
“Nghĩ cũng phải. “ Thẩm Định Sơn cảm giác có chút mất mát, nghĩ, lại là từ từ hãy xem đi, dù sao A Ngưng nhà hắn cũng mới có mười sáu tuổi, nữ tử mười tám tuổi mới gả chồng cũng không tính là muộn, hắn vẫn còn có thời gian hai năm để xem xét cho nữ nhi. Nếu thật sự là không thành, hắn liền sẽ từ trong quân tuyển ra một cái, về sau có sự chiếu cố của hắn, chuyện gia quan tiến tước, phong hầu bái tướng cũng không phải là chuyện nói chơi.
Mà người trong quân, cũng đều là cái người tâm tư đơn giản, là người trực lại trực vãn, so với những cái thanh niên gọi là tài tuấn ở trong kinh đó nhìn thuận mắt hơn nhiều. Trong kinh này, mấy cái nam tử đều là có tính khí xấu xa, xấu đến tận xương tủy, tuy bề ngoài ra vẻ đạo mạo tử tế đấy, nhưng ai biết, trong tâm tư lại xấu xa đến nhường nào.
Tựa như Tống Minh Giang kia, học vấn tốt, lại vẫn là một cái tú tài nghèo. Tuy nói thi đỗ Trạng Nguyên, hiện tại ở Kinh thành làm một chức quan không lớn không nhỏ, vậy nhưng trong nhà cũng đã cưới thêm hai cái tiểu thϊếp. Cũng may lúc đó mình còn chưa có đem nữ nhi gả thấp qua cho hắn, nếu không hiện tại còn không phải là đã để cho tiểu A Ngưng của hắn phải chịu khinh bỉ cùng ủy khuất rồi sao?
Thẩm Thanh Từ biết Thẩm Định Sơn đã nghĩ thông suốt, cũng không có ý muốn đem nàng cùng Tề Viễn kia ghép lại thành một đôi nữa.
Tề Viễn, Tề Viễn, tuy rằng là dung mạo giống, nhưng chung quy lại cũng đều đã không phải là Bạch Cẩm.
Thẩm Thanh Từ mở hai mắt ra, tựa hồ là nàng ngửi thấy được một cỗ hương vị kỳ quái trong không trung, như là chút hương vị thuộc về cỏ cây, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.
“Bạch Trúc.”
Nàng gọi tên Bạch Trúc.
Bạch Trúc đang ẩn thân trên xà nhà nhảy xuống, lặng lẽ đứng ở bên người của nàng.
Thẩm Thanh Từ mang giày vào, người cũng đứng lên, tự rót cho chính mình một chén nước, “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta nơi này không cần người hầu hạ. “
Bạch Trúc vẫn là đứng im không chịu động.
Thẩm Thanh Từ vươn ngón tay ra, chỉ chỉ vào bên trên, “ Ngươi không đi, ta ngủ không được, ta luôn là sợ một ngày nào đó khi ta mở mắt ra, liền sẽ nhìn thấy một đôi mắt vô tâm vô phổi, hơn nữa Sói Xám cùng với Thiên Lang đều còn ở bên ngoài, ta sẽ không có việc gì. “
Bạch Trúc xoay người, là là từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nàng lười đi cửa chính.
Thẩm Thanh Từ đi tới bên cạnh hai cái đại cẩu đang quỳ rạp trên mặt đất, sau đó ngồi xổm thân mình xuống, nhẹ nhàng vuốt cái đầu to của chúng.
“Các ngươi yên tĩnh mà ngủ một lát, không cần phải đi theo ta, ta là muốn đi ra ngoài ngắm trăng. “
Nàng mở cửa ra, đi ra ngoài. Bên ngoài ánh trăng cực đẹp, một vòng trăng tròn treo trên không trung, bốn phía tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, trong đêm lấp lánh êm dịu, cũng lại là mang theo chút hơi lạnh.
Nàng vươn tay, những cái tia sáng của ánh trăng đó nhẹ nhàng chiếu vào trên tay nàng, nàng xuất thần nhìn vào cánh tay của chính mình, khóe mắt khẽ liếc rồi như có như không dừng tầm nhìn vào trên cây đại thụ phía trước.
“Xem ra là ngươi đã phát hiện ra. “
Mọt bóng người từ trên cây khẽ nhảy xuống đi tới, vẫn là một thân cẩm y màu trắng, mà ở dưới ánh trăng, ngay cả sợi tóc của hắn cũng đều như được phủ thêm một phiếm ngân quang.
Công tử trẻ tuổi vẫn là đang cười, cũng không có chút cảm giác chật vật hay khẩn trương nào khi bị người ta phát hiện ra.
Mà hắn thong dong hào phóng đi đến trước mặt Thẩm Thanh Từ, lại hơi hơi cong hạ eo, để tầm mắt song song cùng tầm mắt nàng, sau đó vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc vào cái trán của nàng: “Ta đã sớm nghe qua cái tên của ngươi, thanh danh quả là như sấm bên tai. “
Thẩm Thanh Từ ngẩn người.
Cái tên nàng, như sấm bên tai, đây là có ý gì?
Tề Viễn đi đến trước một bậc thang, hắn vén lên vạt áo của chính mình, sau đó ngồi xuống. Tuy rằng nói hắn không có ký ức của Bạch Cẩm, chính là từ lời nói và cử chỉ của hắn, đến là cùng Bạch Cẩm của quá khứ không có gì khác biệt quá lớn, hắn vẫn là thích ngồi như vậy, thoái mái tự tại, cũng là không sợ người khác nghị luận nói gì.
“Lại đây ngồi.” Tề Viễn chỉ vào một vị trí bên người chính mình, nhưng Thẩm Thanh Từ lại không có qua, nàng đi tới bên cạnh bàn đá trong viện, ngồi xuống. Giờ phút này cũng không biết là ánh trăng, hay vẫn là gió mát, thế nhưng là nàng đột nhiên cảm thấy lạnh, những cái khí lạnh đó, cũng là nháy mắt ngấm vào thân thể nàng, Thẩm Thanh Từ đem đôi tay của chính mình để xuống dưới, lại là quy củ đặt ở bên trên đầu gối của mình.
“ Sao ngươi lại tới đây ? .”
Nàng khẽ rũ lông mi xuống, ngón tay hơi gập vào , cũng là cảm giác hơi khẩn trương.
‘’Nghĩ đến muốn nhìn xem a,” Tề Viễn duỗi tay chọc chọc một chút vào eo, sau đó lại cứ vậy ngả về phía sau mà nằm, quả thực có chút không để ý tới thể thống.
“Nhìn xem, nhìn cái gì ? “ Thẩm Thanh Từ không khỏi túm túm quần áo của chính mình, vẫn là ngồi, không muốn động.
“ Cũng không có gì ? “ Tề Viễn đem đôi tay của chính mình gối lên sau đầu, cũng không có cảm giác chính mình có chỗ nào thất lễ, muốn nhiều quy củ như vậy là cái gì, con người chính là bị quy củ bó buộc đến chết.
“ Này những nữ tử trong kinh phần lớn chính là quá cứng nhắc, đến ngươi lại là bất đồng, mắt ta chính là nhìn đến các nàng bị làm cho đau, cho nên muốn đến nơi này của ngươi để trị đôi mắt. “
« Ân ? » Thẩm Thanh Từ hơi nheo lại hai mắt, bộ dáng một bức không hiểu của nàng , trông thật đáng yêu, lại bởi vì mặt nàng tuổi nhỏ, bản thân lớn lên cũng nhỏ, là một bức thân mình hài đồng, cho nên thật sự không thể để người ta coi nàng như nử tử đã trưởng thành mà đối đãi. Nàng giống như một cái tiểu nữ hài, chọc cho người ta thương tiếc.
“Ngươi không biết?”
Tề Viễn lại là đứng lên, sau đó sửa lại quần áo của mình.
Sau đó đi đến trước mặt Thẩm Thanh Từ, ngồi xổm thân mình xuống, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng.
“Ngươi biết các nàng thích nói câu gì nhất không?”
Thẩm Thanh Từ lắc đầu, nàng không biết.
“Công tử, tiểu nữ xin có lễ, “ Tề Viễn âm dương quái khí nói một câu.
“Công tử, chân phải ngươi có dẫm phải một cái khăn tay, đó là của tiểu nữ.”
“Phụt……………”
Thẩm Thanh Từ nhịn không được cười lên tiếng, thật sự quá buồn cười, một người nam nhân sao có thể học được bộ dáng của nữ nhân một cách sinh động đến thế, ngay cả một cái ánh mắt, một cái biểu tình cũng là làm giống đến như vậy.
“Còn có…………….” Hắn lại là đứng lên, sau đó ngồi xuống bên người Thẩm Thanh Từ.
“Ngươi có biết, sau khi được nam tử anh hùng cứu mạng xong, phản ứng của nữ tử cũng đều không phải là giống nhau.
Thẩm Thanh Từ ở trên bàn khẽ nâng mặt lên.
“Có gì bất đồng, không phải đều là cảm động đến rơi nước mắt sao?”
Tề Viễn cười, ánh trăng ôn nhuận cũng là chiếu tới nụ cười trên khuôn mặt hắn, ở bên trong chiếu ra một vòng minh nguyệt.
“Nếu là anh hùng lớn lên phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, cô nương liền sẽ nói, công tử ân cứu mạng, tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp………”
“ Nếu công tử kia lớn lên xấu vô cùng thì sao?” Thẩm Thanh Từ nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục hỏi.
“Vậy sẽ liền là một câu nói khác.”
“Câu gì?” Thẩm Thanh Từ cũng là cảm thấy tò mò.
Tề Viễn lại là cười, nếp nhăn trên khóe môi khi cười lại là xuất hiện nhiều thêm vài phần.
“Đại ân đại đức của công tử , tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ có kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa mới có thể báo đáp được ơn cứu mạng của công tử….”
Thẩm Thanh Từ khẽ sửng sốt một chút, đột nhiên , nàng ghé vào trên bàn, bả vai cũng là run lên .
“Ngươi lớn lên cũng thật là đẹp.”
Tề Viễn đem vạt áo của chính mình chỉnh lại đàng hoàng, “ Khi ta còn chưa về kinh, liền cũng đã nghe qua cái tên của Tam cô nương Thẩm gia. Một trận tuyết lớn ở trong kinh năm nào, nàng đã cứu không ít bá tánh, tuy là nữ tử, nhưng người tuyệt đối xứng với mấy chữ Trung Nghĩa nhà này. “
“Mà ta cũng vẫn luôn muốn biết, ngươi lớn lên là có cái bộ dáng như nào.?“