Sau mệnh lệnh của Thẩm Định Sơn, đồ vật trong phủ học lập tức bị dọn đi đến trống không. Hành động bất ngờ này làm người bên nhị phòng đều hồ đồ một hồi. Bọn họ còn chuẩn bị muốn đi tìm Thẩm Định Sơn, muốn hỏi hắn, như thế nào lại đem phủ học ở phía tây ở trong phủ dỡ đi. Phủ học đã mở ra được 5 năm, nhà bọn họ cũng đã quen đưa hài tử sang đây học vỡ lòng. Phu tử dạy đều là danh nho nổi danh đương thời.
Được phu tử như vậy dạy dỗ, không chỉ có được học vấn tốt nhất, mà ngay cả thân phận cũng cao hơn người khác vài phần. Bây giờ Thẩm Định Sơn mang tiên sinh đi rồi, vậy phủ học sao còn tiếp tục mở được nữa. Bạc để mời tiên sinh bình thường đều là tướng quân phủ chi. Nếu để cho bọn họ đi mời, không chỉ phải tự mình tốn bạc, mà lấy thân phận của bọn họ sao có thể mời đến những đại nho kia. Nếu dùng bạc mời được người, vậy người kia học vấn chưa chắc tốt, nếu là người có học vấn tốt, vậy thì chỉ dùng bạc chắc chắn là không mời được rồi. Cũng có người học vấn cao có thể dùng bạc mời tới, nhưng chắc chắn con số sẽ không nhỏ. Nhưng Thẩm gia bọn họ bây giờ, chính là không có bạc, mà cũng không có thể diện.
Bây giờ việc của phủ học trở thành vấn đề quan trọng cần lo lắng đối với người của nhị phòng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Định Sơn bên kia là chuyện như thế nào, như thế nào đang êm đẹp liền đem phu tử rời đi?”
Thẩm lão phu nhân dùng sức gõ quải trượng của chính mình, Thẩm Định Sơn có phải hay không quá không thấu tình đạt lý. Nếu hắn không có lý do mà làm bậy, vậy bà phải hảo hảo nói. Liền nói một môn này của bọn họ là dòng bên, nhưng cũng đều là họ Thẩm. Lão gia của bọn họ cùng Thẩm gia dù sao cũng là đồng tông, tuy rằng lão gia nhà họ cũng là từ thứ tử được quá kế ghi lên đánh nghĩa đích mẫu, nhưng cũng vẫn là chung một nét Thẩm tự, đều là người Thẩm gia. Chẳng lẽ Thẩm Định Sơn hắn liền không mang họ Thẩm sao?
“Mẫu thân, sự tình là như này,” Thẩm Nhị phu nhân bây giờ mới đứng lên nói. Trong lòng ả ta cũng là vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ, ánh mắt đầy thâm ý mà liếc nhìn Thẩm đại phu nhân một cái.
“Là thế nào?” Thẩm lão phu nhân đều là không kiên nhẫn, “Có chuyện liền nói, như vậy chậm rì rì làm cái gì?”
“Là, mẫu thân, con dâu đã biết, con dâu liền nói sự thật cho mẫu thân", Thẩm Nhị phu nhân phúc thân một cái, sau đó bắt đầu thêm mắm dặm muối nói.
“Mẫu thân, việc này đến cùng cũng là trách không được bên kia, nghe nói mấy ngày trước đây, bên kia đưa Ngưng tỷ nhi đi phủ học phía tây học, kết quả nghe nói đại tỷ nhi nhà chúng ta mắng tỷ nhi nhà người ta, sau đó còn đem tất cả sách vở của nhân gia ném ở trên mặt đất. Mẫu thân, người nói, lấy sự sủng ái của tướng quân với hài tử kia, hiện giờ mới chỉ thu hồi phủ học, cũng đã xem như là cho chúng ta thể diện rồi."
Đúng vậy, chính là đã cho bọn họ thể diện. Nếu bây giờ bọn họ còn không biết điều mà nháo lên, lấy tính tình của vị kia, nhẹ thì chặt đứt cung cấp hằng ngày cho bọn họ, nặng thì không chừng chính là đưa bọn họ hồi tổ trạch đi. Tướng quân phủ chính là Hoàng Thượng ban cho Thẩm Định Sơn, mà không phải là cho người Thẩm gia bọn họ.
Thứ bọn họ muốn không chỉ có tiền bạc của Thẩm gia, mà quan trọng nhất còn là thân phận của Thẩm Định Sơn. Bọn họ còn muốn bám víu vào thân phận ấy để tính toán tìm cho con cháu mình một cái tương lai ngày càng tốt hơn.
Chính là hiện tại không đề cập tới tương lai, ngay cả phủ học cũng đều là đã không có.
Thẩm đại phu nhân hiện tại thật sự cảm giác lưng như bị kim chích, nhiều ánh mắt bất thiện như vậy đều đang gắt gao trừng nàng, giống như muốn đem nàng rút gân lột da không bằng.
“Nương, ta xem sự thật chưa chắc là như thế,” Thẩm đại gia đứng một bên lên tiếng. Hắn tự nhiên sẽ không để một phòng bọn họ phải cõng một cái tội lớn như vậy trên lưng. Không có phủ học, ảnh hưởng không chỉ là giáo dục bọn trẻ, mà sâu xa hơn còn là tương lai của Thẩm phủ. Tội lớn như vậy, một phòng bọn họ gánh không được, cũng không muốn gánh.
Thẩm đại lão gia vuốt vuốt râu của chính mình , “Ta xem Thẩm Định Sơn chính là sớm đã có phần tâm tư này, bây giờ chính là nương cơ hội này đem phủ học dẹp đi mà thôi, liền tính là không có chuyện của Thù tỷ nhi, sợ là hắn cũng sẽ lấy cớ khác, đem học phủ rời đi."
Thẩm lão phu nhân gật gật đầu, “Ta xem chính là như thế, hắn cũng chính là cố ý, nhất định là hắn không mong muốn chúng ta khá lên."
Thẩm Nhị phu nhân dùng sức xoắn chặt khăn tay trong tay mình. Bọn họ đang xem nhà nàng như ngốc tử sao, đây rõ ràng là lỗi của đại phòng. Đại phòng rõ ràng đã làm ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng chỉ nói vài câu đã mang chuyện này cho qua.
“Mẫu thân, hiện tại việc cấp bách của chúng ta, chính là như thế nào đem phủ học phía tây mở trở lại." Đây là chuyện đại sự, liên quan trực tiếp đến hậu thế Thẩm gia. Không nói đến nữ hài tử trong phủ, chỉ riêng mấy cái ca nhi, bây giờ đang là thời điểm quan trọng nhất. Bây giờ đem phủ học dẹp đi, đây là muốn chặt đứt con đường quan lớn sau này của Thẩm gia hay sao?
Thẩm lão phu nhân nghe vậy liền đứng lên,” lão thân này liền hảo hảo đi cùng Thẩm Định Sơn nói đi, dù như thế nào đều là người Thẩm gia, hà tất phải đem sự tình làm đến tuyệt tình như vậy, cũng không thể vì một chuyện nhỏ này, mà làm hủy đi tình cảm của hai nhà."
Lần này Thẩm lão phu nhân thật đúng là không cần thể diện của chính mình nữa đi. Hiện tại còn có thể muốn cái gì mặt, trong nhà đã thành như vậy rồi, nếu bà còn không buông xuống thể diện mà xuống nước, vậy tương lai của bọn hậu bối phải làm sao?
Chính là dù bà đã cho người truyền lời rất nhiều lần, nói muốn mời Thẩm Định Sơn qua thương nghị sự tình. Nhưng cuối cùng hắn lại không có đến. Lúc này đây Thẩm Định Sơn chính là quyết tâm không buông tha chuyện này. Bà ta lại muốn dùng thân phận trưởng bối để áp đặt nhân gia. Bất quá chính bà lại không nghĩ lại, bà xem là trưởng bối cái gì. Nói trắng ra, kỳ thật ngay cả liền huyết thống cũng đều không phải. Bản thân Thẩm Định Sơn tính tình vốn cũng không phải người quá lương thiện. Cũng chỉ ở trước mặt nữa nhi của chính mình hắn mới thay đổi, còn bình thường, người khác khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, đều không nhịn được mà run sợ.
Thẩm lão phu nhân thấy chiêu này không được, cũng chỉ có thể tự mình đi sang cách vách tìm gặp. Chính là Thẩm Định Sơn gần đây quân vụ bề bộn, làm gì còn thời gian để ý mấy chuyện khác. Hắn chỉ có thể phân phó quản gia trong nhà chuyển lời cho bên kia, nói là về sau phủ học phía tây không cần mở nữa, trong viện tướng quân phủ sẽ có phủ tư học riêng, hiện tại tỷ nhi nhà bọn họ còn quá nhỏ, không đi lại được đường xa như vậy. Hơn nữa thời tiết đang ngày càng lạnh lẽo, tướng quân sợ hài tử không chịu được lạnh khi ra ngoài, nên sẽ tự học trong viện của mình.
Kỳ thật quản gia nói, đã thập phần uyển chuyển, cũng là êm tai, đương nhiên cũng là dễ nghe nhiều, ngay lúc đó nguyên văn lời nói của Thẩm Định Sơn cũng không phải là như vậy.
Hắn nói.
"Không quản là ai tới, đều đuổi cút cho lão tử, lăn ra từ đâu liền cút về nơi đó, lão tử không có thời gian."
Thẩm lão phu nhân lại tới vài lần, quản gia đều là một bộ lời nói qua loa lấy lệ đem người đuổi trở về. Thẩm lão phu nhân nhiều lần như vậy liền tức giận đến khó thở, chỉ thiếu chút nữa là muốn đạp phá tướng quân phủ, chỉ là cuối cùng vẫn giữ được tỉnh táo mà nhịn xuống. Rốt cuộc bà vẫn còn nhớ rõ bà đang ở đâu, giờ nháo lên bà không có được chỗ tốt gì. Nếu cả nhà bà còn muốn tiếp tục ở lại trong kinh thành, vậy ngàn vạn lần không thể đắc tội với Thẩm Định Sơn.
Cái này muốn như thế nào cho phải bây giờ. Phủ học giờ sợ là sẽ được thiết lập tại bên viện tướng quân phủ rồi. Bà cũng tự biết, nếu là hài tử nhà bọn họ muốn đi qua, sợ là không thể nào. Càng nghĩ, trong lòng bà càng nổi lên oán giận đối với Thẩm Nguyệt Thù. Rốt cuộc là ai đã dạy ra tính cách nàng ta như vậy a. Liền lão thái thái như bà đây cũng không dám nhiều lời với hài tử kia một câu, ai mà không biết Thẩm Định Sơn có bảo nhiêu sủng ái với nàng ta cơ chứ. Vậy mà đứa cháu ngu xuẩn kia của bà lại dám ném đồ trước mặt hài tử kia.