“Ai……” Thẩm lão phu nhân than một tiếng, "Dù nói như thế nào, kia cũng không phải cùng A Ngưng chung một mẹ đẻ ra, Văn Hạo cũng là có thân muội, hắn còn có thể đối với A Ngưng đào tim đào phổi sao? Nói nữa, Tuyết Phi lại là bị huynh muội bọn họ làm liên lụy, về sau nếu A Ngưng biết chuyện, lúc đó khó tránh sẽ oán hận huynh tỷ của chính mình. Đến lúc đó lại là huynh muội phản bội, như vậy A Ngưng không phải tứ cố vô thân sao? Nếu đến lúc đó ngươi lại phải mang binh xuất chinh, vậy A Ngưng làm sao bây giờ, liền một cái người che chở đều là không có?”
Thẩm Định Sơn nheo lại đôi mắt đen của chính mình, trong lòng cũng không nhịn được suy nghĩ mà lo lắng. Không thể không nói Thẩm lão phu nhân nói lời này thật thâm thúy. Một lời kia đã đâm chúng chỗ đau nhất trong lòng Thẩm Định Sơn, cũng làm hắn một hồi do dự.
Điều hắn vốn lo lắng cũng chính là như vậy, rốt cuộc thì bọn nhỏ cũng không phải chung một mẫu thân sinh, hắn sợ A Ngưng của hắn sẽ bị ủy khuất. Rốt cuộc A Ngưng còn nhỏ như vậy. Đời này hắn đã thực có lỗi với Tuyết Phi, không có khả năng lại để mình có lỗi với A Ngưng. Hắn từng thề, cả đời này ai cũng đừng mong sẽ khi dễ tiểu A Ngưng của hắn, kể cả là đôi nhi nữ kia.
Mà lúc này Thẩm Văn Hạo cùng Thẩm Thanh Dung đứng ở bên ngoài đều nghe được hết những lời này trong lòng đang cố nén giận. Bọn họ nhịn tới một mặt từ thanh khí chuyển sang đỏ hồng. Nếu không phải Thẩm Thanh Dung ra sức lôi kéo Thẩm Văn Hạo, nói không chừng hiện tại Thẩm Văn Hạo đã sớm xông lên cùng bọn họ lý luận đi.
Mạng của huynh muội bọn họ là do mẫu thân cứu. Bọn họ yêu nhất là muội muội. Cả đời này bọn họ cũng sẽ không làm sự tình gì có lỗi với muội muội. Bọn họ có thể thề, nếu về sau bọn họ thật sự khi dễ muội muội, tính kế muội muội hoặc là làm hại muội muội, vậy bọn họ liền bị thiên lôi đánh xuống, vĩnh viễn sẽ không được siêu sinh.
“Định Sơn, quyết định của ngươi đâu? Ta xem như là ngươi đồng ý, chúng ta cứ định vậy đi. Ngày mai ta sẽ thỉnh tộc trưởng đến đây, cũng là đem tên của Phi ca nhi viết vào gia phả của ngươi."
Thẩm lão phu nhân vẻ mặt quyết định, nhưng là nàng cũng không biết, lúc này một cái hài tử nho nhỏ, tránh ra khỏi ôm ấp của đại ca, bước cẳng chân của chính mình chạy tiến vào. Mà nàng đột nhiên xuất hiện, làm câu nói của Thẩm lão phu nhân nghẹn lại ở trong cổ họng. Vào theo sau nàng đương nhiên còn có hai cái hài tử đang đứng ở cửa. Nghĩ đến những gì bọn họ vừa nói đều bị ba cái hài tử nghe được, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Hiện tại cũng không có người nào lên tiếng nói chuyện.
“A Ngưng, sao ngươi lại tới đây?”
Thẩm Định Sơn vội vàng tới vươn tay ôm nữ nhi vào trong ngực. Sau đó hắn lại sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ của nàng,như thế nào, nàng khóc sao, đôi mắt như thế nào lại hồng như vậy.
Thẩm Thanh Từ quay đầu lại, một đôi mắt to đen cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thẩm lão phu nhân. Tròng mắt nàng thập phần lớn, cũng là thực ám trầm, lãnh biểu, thậm chí là có chút mạc danh mỏng lạnh.
Thẩm lão phu nhân không khỏi quay mặt đi, cũng không biết vì cái gì, bà luôn là không dám nhìn vào đôi mắt của đứa nhỏ này, cũng luôn là có chút sợ hãi kỳ quái len lỏi vào trong lòng. Nhìn nó bà không khỏi nghĩ đến chuyện cũ, là bởi vì bà đã đem Lâu Tuyết Phi đuổi ra khỏi nhà. Nói đi nói lại, từ đầu đến cuối, Lâu Tuyết Phi chết cũng là có quan hệ trực tiếp với bà. Vậy mà vừa rồi, bà lại đem sự tình đổ hết lên người huynh muội Thẩm gia.
“Cha, ta muốn đi xuống.” Thẩm Thanh Từ quằn quại chính mình, muốn để cha để mình xuống dưới.
“Làm sao vậy?” Thẩm Định Sơn vội vàng buông nữ nhi xuống.
Thân mình của Thẩm Thanh Từ nho nhỏ, nhưng nàng lại đứng thật thẳng, thật đĩnh đạc. Nhìn nàng như vậy, thật sự giống với thời điểm khi đó nàng chỉ có 4 tuổi, nhưng là lại kiên quyết muốn nhặt một bó lại một bó củi lửa, chỉ bởi vì muốn trả lại phần nhân tình còn thiếu cho nhân gia. Nàng muốn làm hết mọi việc trong khả năng của chính mình.
Một đời này, nàng muốn sống đường đường chính chính, cũng là yên tâm thoải mái.