Chương 44: Gợi ý

Hạ Vân Ỷ rối rắm làm sao mới có thể khuyên bảo Hạ Nguyên Phương buông tha cho hôn sự Vương gia này, lựa chọn Thương Sĩ Công, Thương Cẩm Tú cũng không nhàn rỗi.

Lý Thục Hoa mang thai đã bảy tháng, có lẽ lần này bổ sung tốt hơn, bụng của nàng so với hai lần mang thai trước đó lớn hơn một chút.

Bụng to, gánh nặng của Lý Thục Hoa cũng có chút nặng nề, cả ngày đều lười biếng, lúc đi đường đều phải cẩn thận đỡ bụng, buổi tối ngủ cũng phải đặc biệt cẩn thận.

Cũng may nàng không phải là lần đầu tiên mang thai, kinh nghiệm xem như đã có đủ, tuy rằng mệt mỏi một chút, cũng không có cái gì khác. Thương Sĩ Công chỉ cần không có chính vụ, sẽ ở nhà cùng Lý Thục Hoa, thỉnh thoảng dắt nàng đi đường.

Mắt thấy bụng nàng dần dần lớn lên, Thương Tôn thị cũng không kiếm chuyện nữa, chỉ ngẫu nhiên nói vài câu, chê Lý Thục Hoa quá kén ăn. Trương Xuân Hoa ngược lại rất ngoan ngoãn, thấy Lý Thục Hoa cơ hồ đều đi đường vòng, cũng không tiến tới trước mặt nàng.

Ngày hôm đó, Thương Sĩ Công đang dắt Lý Thục Hoa tản bộ, Lý Thục Hoa đột nhiên biến sắc, kinh hô một tiếng: "A!"

Thương Sĩ Công sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng khẩn trương hỏi nàng: "Thục Hoa, nàng làm sao vậy? Không sao chứ?"

Lý Thục Hoa nhìn bộ dáng này của hắn, có chút ngượng ngùng, sắc mặt đỏ lên, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là vừa rồi hài tử đá ta.”

Loại chuyện này kỳ thật đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng mà mỗi lần sắc mặt nàng đều hơi biến đổi, Thương Sĩ Công liền khẩn trương không chịu nổi, sợ nàng xảy ra chuyện.

Lý Thục Hoa nhìn bộ dáng khẩn trương của Thương Sĩ Công, trong lòng liền dâng lên từng đợt ngọt ngào. Tuy rằng Thương Sĩ Công hiếu thuận Thương Tôn thị, luôn để cho nàng thỏa hiệp, nhường Thương Tôn thị. Nhưng về vấn đề lớn, Thương Sĩ Công tuyệt đối rất rõ ràng.

Hắn hiếu thuận, nhưng cũng không phải ngu hiếu, sẽ không để Thương Tôn thị vô lý gây sự. Trước kia, hắn lo học hành, lo xử lý chính vụ, rất ít để ý tới chuyện hậu trạch, làm cho nàng chịu không ít ủy khuất. Có điều từ sau khi đại nữ nhi rơi xuống nước tỉnh lại, Thương Sĩ Công cũng thay đổi.

Lý Thục Hoa cảm nhận được, Thương Sĩ Công so với trước kia càng để ý cảm thụ của nàng.

Lại nói tiếp, đây vẫn là công lao của Thương Cẩm Tú.

Nghĩ tới đây, Lý Thục Hoa lại nhịn không được cười rộ lên. Nàng vẫn biết con gái lớn của mình thông minh hiểu chuyện, chỉ là nhát gan. Sau khi rơi xuống nước, lá gan của nàng ngược lại lớn hơn không ít, nói chuyện cũng lanh lợi hơn trước, thường xuyên chặn được miệng mấy người nào đó.

Ba tháng trước, nàng vừa mới có thai động, Thương Sĩ Công rất cao hứng, lúc ấy Thương Cẩm Tú cũng ở một bên, mở miệng nói: "Cha, ngài sau này bồi đệ đệ nhiều hơn có được không? Bằng không đệ đệ một mình ở trong bụng nương khẳng định rất tịch mịch."

Lúc ấy Thương Sĩ Công cười trêu ghẹo nàng: "Yo, Tú nhi nhà chúng ta không phải là khai linh nhãn chứ? Ngươi làm sao biết trong bụng nương là đệ đệ chứ không phải muội muội a?”

Hắn lúc ấy cười rất vui vẻ, Lý Thục Hoa trong lòng hiểu rõ, Thương Sĩ Công khẳng định cũng muốn có một đứa con trai. Sau tất cả, họ đã có hai cô con gái. Nếu đứa con này sinh ra nhi tử, Thương Tôn thị cũng không có cớ đòi Thương Sĩ Công hưu nàng.

Câu trả lời của Thương Cẩm Tú rất đáng yêu, nàng nói: "Tú nhi biết chắc!”

Lý Thục Hoa ôn nhu sờ sờ bụng, không thể không nói, từ sau khi nghe được câu nói của đại nữ nhi, trong lòng nàng liền mơ hồ chờ mong. Mặc dù nói con gái nàng cũng thích, nhưng nàng thực sự mong được có một đứa con trai.

Thương Cẩm Tú vừa đi ra, liền thấy Thương Sĩ Công đang dắt Lý Thục Hoa tản bộ, nàng vội vàng bước nhanh chạy tới, nhìn bụng Lý Thục Hoa cười tủm tỉm hỏi: "Nương, đệ đệ hôm nay có đá ngài hay không?”

Vừa nói chuyện, nàng vừa nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tròn trịa của Lý Thục Hoa. Tay vừa đặt lên, nàng liền cảm nhận được sinh mệnh lực tràn đầy truyền đến. Có vẻ như đứa trẻ phát triển tốt.

Kể từ khi phát hiện ra rằng nàng có thể cảm nhận tình hình trong bụng, nàng đã giúp Lý Thục Hoa kiểm tra bụng mỗi ngày. Ba tháng nay, nhìn bụng Lý Thục Hoa ngày càng lớn lên, nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thương Sĩ Công nghe hai chữ "đệ đệ", tươi cười trên mặt không khỏi càng thêm sáng lạn. Hắn cẩn thận đỡ Lý Thục Hoa, đặt tay lên bụng nàng, cũng cảm giác được bàn tay bị đá một chút. Lần này đá rất nặng, bụng Lý Thục Hoa rõ ràng nhô lên một khối.

Bởi vì lần này, Lý Thục Hoa lần thứ hai nhịn không được kinh hô một tiếng, lông mày cũng nhíu lại, nhìn bộ dáng không thoải mái.

Thương Sĩ Công lại khẩn trương, nhịn không được mắng: "Tiểu tử thúi, lại dám giày vò nương ngươi, xem ngươi đi ra ta làm sao giáo huấn ngươi ”

Lý Thục Hoa lập tức bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi dám! Đừng làm nhi tử ta sợ!"

Thương Sĩ Công lập tức cười rộ lên, nói những lời hay dỗ dành nàng cao hứng.

Thương Cẩm Tú đứng ở một bên, nhìn một màn ấm áp này, cười đến hai mắt đều cong lên.

Lúc này, không ai biết có người đã có chủ ý với bọn họ.

Trong hoa viên Hạ phủ, Hạ Liễu thị, Hạ Nguyên Phương, Trương Tú Hoa cùng Hạ Vân Ỷ đều ở đây, Hạ Vân Ỷ liền nhân cơ hội hỏi: "Cô cô, Ngài có phải muốn đi hay không?"

Hạ Nguyên Phương khó hiểu nhìn nàng: "Ỷ Nhi, ngươi nói cái gì, ngươi nghe ai nói ta phải đi chứ?" Đồng thời nói chuyện, Hạ Nguyên Phương nhịn không được nhìn Trương Tú Hoa một cái, hoài nghi Trương Tú Hoa có phải nói gì đó với Hạ Vân Ỷ hay không.

Trương Tú Hoa cũng thay đổi sắc mặt, thấp giọng quát: "Ỷ Nhi, đừng nói bậy!”

Hạ Vân Ỷ không để ý tới, nàng tiếp tục hỏi: "Ta nghe hạ nhân nói, cô cô sắp lập gia đình, hơn nữa phải gả đến một nơi rất xa, vậy về sau có phải lại rất khó gặp mặt hay không? Nếu cô cô bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Trương Tú Hoa càng khó coi, nàng gắt gao giữ chặt Hạ Vân Ỷ: "Ỷ Nhi! Đừng nói nữa!”

Hạ Liễu thị cùng Hạ Nguyên Phương trên mặt lại là âm tình bất định, Hạ Vân Ỷ nói ra, ngược lại nhắc nhở các nàng. Phủ Khánh Châu bên chỗ Vương Văn Nho cách huyện Thanh Sơn cũng không gần, nếu Hạ Nguyên Phương gả qua bị người khi dễ, vậy phải làm sao bây giờ?

Nhất là Hạ Nguyên Phương, nàng đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, lần này cũng không dám đánh cuộc nữa. Chính là bởi vì đủ loại băn khoăn, nhân tuyển mới vẫn không thể định ra.

Hạ Vân Ỷ thấy các nàng rõ ràng nghe vào tai, lại nói: "Nếu cô cô gả luôn ở huyện Thanh Sơn thì tốt biết bao, về sau có thể thường xuyên nhìn thấy cô cô. ”

Hạ Nguyên Phương đang suy nghĩ, nhịn không được nói: "Thanh Sơn huyện nào có người tốt gì." Cả Thanh Sơn huyện miễn cưỡng có thể làm cho nàng để ý, cũng chỉ có huyện lệnh Thương Sĩ Công. Đáng tiếc Thương Sĩ Công vừa không có bối cảnh, chức quan cũng nhỏ, nguyên phối còn sống rất tốt, căn bản không cần đến kẻ như nàng.

Hạ Vân Ỷ vừa nhìn sắc mặt Hạ Nguyên Phương liền biết nàng nghĩ tới cái gì, nàng rất muốn nói cho Hạ Nguyên Phương biết, Thương Sĩ Công tương lai quan vận hanh thông, nguyên phối Lý Thục Hoa của hắn cũng sẽ chết vào ba năm sau.

Đáng tiếc, những lời này nàng cũng không thể nói.

Vì vậy, nàng cố tình nói: "Làm mẹ, sinh con có nguy hiểm không?"

Sắc mặt Trương Tú Hoa lần này càng trở nên khó coi hơn: "Uyển Nhi! Ngươi nói với nương, những lời này ai dạy cho ngươi?”

Gia giáo Hạ gia rất nghiêm khắc, nàng không tin Hạ Vân Ỷ có thể nói ra loại lời này, nhất định là có người ở trước mặt nàng nhiều lời nói lung tung!

Hạ Liễu thị lại nhíu mày, nghiêm túc nhớ tới lời Hạ Vân Ỷ vừa nói.

Phụ nữ mang thai, đúng là rất nguy hiểm.