Lão giả đi đến bên cạnh bàn viết phương thuốc, Lý Thục Hoa vội vàng rót một ly nước ấm ngồi xuống bên giường, nâng Thương Cẩm Tú lên đút nước cho nàng uống. Nàng vừa rồi quá khẩn trương, chỉ lo lắng tình huống của Thương Cẩm Tú, ngay cả chuyện nàng khát nước muốn uống cũng quên mất. Sau khi nghe lão giả nói xong, thần kinh căng thẳng của nàng buông lỏng, liền nhớ tới chuyện này, sợ Thương Cẩm Tú khát, vội vàng cho nàng uống nước.
Thương Cẩm Tú yên lặng uống nước không nói lời nào, nàng thật sự quá khát. Đang uống nước thì nghe thấy bên ngoài lại có người đi vào. Giương mắt nhìn, nữ nhân tiến vào nhìn bộ dáng chừng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng hẳn là cũng không tệ lắm, bộ dáng rất tú mỹ, chỉ là lông mày hơi cau, hơn nữa khóe miệng còn có pháp lệnh văn nhàn nhạt, có vẻ có chút khắc nghiệt.
Đầu tiên nàng ta nhíu mày nhìn Thương Cẩm Tú trong chốc lát, thấy khí sắc của nàng tốt hơn không ít, liền hỏi Lý Thục Hoa: "Ta nghe nói nó tỉnh, xảy ra chuyện gì?”
Thương Cẩm Tú đối diện với ánh mắt của nàng ta, liền cảm thấy người này cũng không thích nàng. Con ngươi nàng vừa đảo, nhìn sắc mặt Tôn đại phu, liền thấy sắc mặt Tôn đại phu có chút xấu hổ. Vừa lúc phương thuốc đã viết xong, hắn đem phương thuốc giao cho nam nhân trẻ tuổi chờ ở nơi đó, dặn dò vài câu, liền mang theo tiểu đồng bên cạnh cáo từ rời đi.
Lý Thục Hoa đút nước xong cho Thương Cẩm Tú, đặt chén ở trên khay bên cạnh, lúc này mới cười nói: "Có thể là Phật tổ hiển linh, để Tú nhi vượt qua một kiếp này. Tôn đại phu nói, Tú nhi uống thuốc dưỡng vài ngày liền không sao. Tú nhi lần này có thể gặp hung hóa cát, ngày sau tất nhiên không phải là không có phúc khí. Nương, người nói xem có đúng không?”
Thương Cẩm Tú nhìn sắc mặt nữ nhân kia, chỉ thấy nàng tức giận đến nhăn mặt run rẩy, mím chặt môi, hai mắt gắt gao trừng nhìn Lý Thục Hoa, có thể thấy được là đang tức nghẹn. Hết lần này tới lần khác trên mặt Lý Thục Hoa còn mang theo nụ cười, không chút sợ hãi cùng nàng đối diện.
Thương Cẩm Tú ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm, lại nhớ tới tiếng nói chuyện lúc trước nghe được. Lúc ấy người nói chuyện hẳn là nữ nhân này, nói Tú nhi là không có phúc khí. Lý Thục Hoa vừa rồi cố ý trả lời như vậy, là vì phản bác những gì nữ nhân này đã nói lúc trước.
Thương Cẩm Tú nghĩ rõ ràng, trong lòng liền vụиɠ ŧяộʍ cười rộ lên. Xem ra, mẫu thân tiện nghi này của nàng cũng không phải là người không có chính kiến mặc cho người khác khi dễ nha. Như vậy cũng tốt, vị phu nhân kia rõ ràng không thích nàng, có một mẫu thân bao che khuyết điểm như vậy, cuộc sống sau này của nàng cũng có thể dễ chịu một chút.
Nàng nghĩ tới đây, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Lý Thục Hoa. Lý Thục Hoa cúi đầu kinh ngạc nhìn nàng, nàng liền hướng Lý Thục Hoa ngọt ngào cười, mềm nhũn nói: "Nương, ta đói.”
Lý Thục Hoa vốn đang tức giận, lúc trước nàng bị Thương Tôn thị chọc giận đến động thai khí, tuy rằng ngại thân phận Thương Tôn thị không tiện trở mặt với nàng, trong lòng lại tức đến nghiến răng. Đời này nàng quan tâm nhất chính là hài tử của mình, Thương Tôn thị nói Thương Cẩm Tú không có phúc khí, trong lời nói còn có ý tứ trù ẻo nữ nhi của nàng chết, nếu không phải sợ trượng phu khó xử, nàng đã sớm trở mặt với Thương Tôn thị.
Hiện giờ nhìn thấy nụ cười của Thương Cẩm Tú, nghe thanh âm mềm mại của nàng, Lý Thục Hoa trong nháy mắt được chữa lành, thậm chí ngay cả cùng Thương Tôn thị tức giận cũng quên, vội vàng phân phó người chuẩn bị đồ ăn cho Thương Cẩm Tú.
Thương Tôn thị tức giận đến đen mặt, đang muốn phát tác, nha hoàn bên cạnh lại vụиɠ ŧяộʍ kéo tay áo nàng. Nàng trong nháy mắt nhớ tới một chuyện, xoay người vội vàng rời đi.
Thương Cẩm Tú thu hết thảy vào trong mắt, cảm thấy phản ứng của Thương Tôn thị có chút kỳ quái, liền nổi lên nghi ngờ.