Chương 25: Nữ phụ trọng sinh

Ăn điểm tâm, Lý Thục Hoa liền mang theo Thương Cẩm Tú lên xe ngựa chuẩn bị sẵn sàng. Ngoại trừ hai người bọn họ, đồng hành còn có Thái Y Lam. Thương Cẩm Vân còn quá nhỏ, Lý Thục Hoa cũng không mang theo nàng.

Xe ngựa được lót vào đệm vừa dày vừa mềm, sau khi đi lên, Thái Y Lam đỡ Lý Thục Hoa ngồi xuống trước, tiếp theo liền đem Thương Cẩm Tú ôm vào trong ngực.

Người bắt xe tên là Lý Đại, là nam phó Lý Thục Hoa từ trong nhà mang tới, không chỉ đánh xe tốt, còn có chút công phu quyền cước. Hắn từng sắp chết đói trên đường được Lý lão gia cứu, từ đó về sau liền đem mạng cho Lý lão gia, phi thường đáng tin cậy.

Dọc theo đường đi, Thương Cẩm Tú nghe tiếng hét náo nhiệt bên ngoài xe ngựa, không nhịn được, liền ghé vào vách xe, dùng ngón tay nhấc rèm xe lên một khe hở, vụиɠ ŧяộʍ nhìn ra bên ngoài. Xe ngựa ở huyện thành đi cũng không nhanh, sợ đυ.ng phải người. Thương Cẩm Tú vẫn nhìn, cảm thấy cái gì cũng rất mới lạ.

Đường phố so với hiện đại có vẻ có chút hẹp, dựa vào ven đường bày một ít quầy hàng nhỏ, đồ bán nhìn rất mới lạ, chỉ là rất thô sơ, Thương Cẩm Tú nhìn trong chốc lát, sau khi hiểu rõ đại khái tình huống, liền hoàn toàn không có hứng thú, ngược lại đối với địa phương muốn đi có chút chờ mong.

Lý Thục Hoa hôm qua đã nói với nàng, muốn dẫn nàng đi ngoài thành bái phỏng một vị cao nhân. Nghe đồn cao nhân không chỉ biết bói toán, mà còn có thể giúp mọi người xua đuổi tai họa. Mỗi ngày người đi cầu rất nhiều, cao nhân cũng không phải ai cũng có thể gặp.

Loại chuyện này trước kia Lý Thục Hoa kỳ thật cũng không tin lắm, chỉ là nữ nhi rơi xuống nước còn thiếu chút nữa chết, Thương Tôn thị lại khắc nghiệt nói nữ nhi của nàng là không có phúc khí, Lý Thục Hoa cũng có chút lo sợ bất an, muốn tìm vị cao nhân kia xem một chút, tốt nhất là giúp nữ nhi giải đi tai họa, coi như an ủi.

Thương Cẩm Tú vốn đối với loại chuyện này cũng chỉ là bán tín bán nghi, chỉ là trải qua thời điểm sau tận thế, rất nhiều quan điểm của nàng đều xảy ra thay đổi. Trong tận thế các loại dị năng tầng tầng lớp lớp, trong đó bao gồm cả năng lực tiên tri. Thương Cẩm Tú hiện tại còn mang theo không gian dị năng, đối với bói toán, cũng có thêm một phần tò mò.

Nàng ngược lại muốn nhìn xem, đối phương rốt cuộc là có bản lĩnh thật sự, hay là giang hồ lừa đảo.

Huyện thành cũng không lớn, xe ngựa rất nhanh liền rời khỏi thành. Sau khi ra khỏi thành đường xá có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều, người đi đường cũng ít, xe ngựa liền dần dần phi nhanh lên.

Ước chừng qua nửa canh giờ, xe ngựa dừng ở một chỗ dưới chân núi.

Giọng nói của Lý Đại vang lên: "Phu nhân, đến nơi rồi. Lên núi phải đi bậc thềm đá, xe ngựa không lên được, chỉ có thể đến chân núi."

Lý Thục Hoa liền nói: "Vậy chúng ta tự mình lên đi. "Nàng vừa dứt lời, Thái Y Lam đã cầm lấy một cái mạng sa chuẩn bị sẵn giúp Lý Thục Hoa đội vào. Tiếp theo nàng nhảy xuống xe ngựa, đặt ghế kê chân xong, lúc này mới đỡ Lý Thục Hoa ra khỏi xe ngựa.

Thương Cẩm Tú không quen bị người đỡ, sau khi Lý Thục Hoa đi ra ngoài, nàng liền vội vàng nhảy xuống xe ngựa. Xe ngựa có chút cao, nàng nhảy xuống không đứng vững, lảo đảo một chút, may mà Thái Y Lam nhanh chóng đỡ lấy nàng.

Lý Thục Hoa lại sợ tới mức kinh hô một tiếng, lôi kéo Thương Cẩm Tú đánh giá từ trên xuống dưới, ngữ khí mang theo vài phần giận dữ: "Tú nhi, ngươi sao lại lỗ mãng như vậy? Nếu bị thương thì sao?”

Thương Cẩm Tú vội vàng nói mình không có việc gì, nhìn Lý Thục Hoa còn không chịu bỏ qua, lại cam đoan sau này ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ lỗ mãng nữa, Lý Thục Hoa lúc này mới buông tha cho nàng.

Đi vài bước, liền thấy một dãy thềm đá. Bậc thang đá kéo dài lên cao, ẩn mình trong rừng cây. Nhìn lên trên, có thể thấy có một khoảng sân bị cây cối che khuất.

Thái Y Lam nhìn thoáng qua liền có chút lo lắng: "Phu nhân, có phải quá cao hay không? Nếu không ngài ở chỗ này chờ, nô tỳ dẫn Nhị tiểu thư đi lên.”

Lý Thục Hoa lắc đầu: "Không sao đâu, cũng không phải rất xa. Hơn nữa bậc thang đá này cũng không dốc, cẩn thận một chút là được."

Thái Y Lam thở dài nói: "Sớm biết cao như vậy, còn không bằng ngồi kiệu mềm đi lên."

Lý Thục Hoa cười khẽ: "Nào có cao như vậy, đi thêm vài bước đối với thân thể cũng tốt, đi thôi, sớm đi lên một chút, để mời đại sư xem cho Tú nhi một chút."

Thái Y Lam đáp một tiếng, liền khom lưng chuẩn bị đi ôm Thương Cẩm Tú. Thương Cẩm Tú lại trực tiếp xoay người né tránh, nói với nàng: "Lam a di, ngươi đỡ nương đi, ta tự mình đi.”

Lý Thục Hoa dù sao cũng đang mang thai.

Thương Cẩm Tú nhìn thềm đá thật dài không yên tâm.

Lý Thục Hoa bắt đầu không chịu, sợ mệt mỏi Thương Cẩm Tú, Thương Cẩm Tú lại dẫn đầu chạy ở phía trước, chạy lên vài đoạn thềm đá mới xoay người vẫy tay với các nàng. Lý Thục Hoa không còn cách nào khác với nàng, đành phải để Thái Y Lam đỡ, cẩn thận đi lên.

Thương Cẩm Tú lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám đi quá nhanh, sợ Lý Thục Hoa xảy ra chuyện nàng không có biện pháp hỗ trợ. Một đường cẩn thận đi lên, ngửi thấy không khí trong lành, nghe tiếng chim hót líu lo, tâm tình Thương Cẩm Tú càng ngày càng tốt.

Ở mạt thế, cũng không có thời điểm an ổn như vậy!

Thềm đá nhìn rất dài, kỳ thật thật sự đi cũng không phải là quá xa. Lý Thục Hoa mang thai đi chậm, khoảng hai khắc sau, các nàng đã đến tiểu viện.

Sau khi đi vào, ba người mới phát hiện bên trong đã có người đến trước, là một nữ nhân đội mạng sa, cùng với một tiểu cô nương. Nghe thấy tiếng động, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại. Nữ nhân ngược lại không có phản ứng gì, tiểu cô nương kia lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Tiểu cô nương kia nhìn cùng Thương Cẩm Tú không sai biệt lắm, phản ứng của nàng làm cho Thương Cẩm Tú theo bản năng cảnh giác. Trải nghiệm ở mạt thế cùng với việc mang theo dị năng có thể làm cho Thương Cẩm Tú trở lên thập phần nhạy bén, không phải nàng đa nghi, nàng chỉ cảm thấy, phản ứng của đối phương có chút kỳ quái.

Theo lý thuyết, một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi tò mò hoặc sợ hãi về người lạ, phản ứng rất đơn giản. Nhưng tiểu cô nương trước mắt này lại cho Thương Cẩm Tú một loại cảm giác bất hòa.

Chính xác mà nói, biểu tình của đối phương không nên là biểu tình mà tiểu hài tử tuổi này nên có. Trong nháy mắt đó, trong mắt đối phương hiện lên quá nhiều cảm xúc, Thương Cẩm Tú không cách nào phân biệt từng cái một, lại cảm thấy không đúng.

Lý Thục Hoa không có tháo mạng sa ra, chỉ lễ phép hướng đối phương gật đầu lấy lòng. Đối phương đồng dạng gật gật đầu, cũng không mở miệng.

Ngay tại thời điểm Thương Cẩm Tú nghi hoặc, Hạ Vân Ỷ cũng là cảm khái muôn vàn. Tuy rằng nàng đã chuẩn bị tốt cùng Thương Cẩm Tú gặp mặt, nhưng thật sự nhìn thấy đối phương đứng ở trước mặt, nàng vẫn nhịn không được tâm tình kích động.

Nàng và Thương Cẩm Tú có thể nói là cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng không tệ lắm, về sau lúc nàng cố ý gả cho Phương Dật, Thương Cẩm Tú còn từng nghiêm từ khuyên nhủ nàng. Đáng tiếc lúc ấy nàng bị Phương Dật hoa ngôn xảo ngữ che mắt, một mực muốn gả cho hắn. Ai biết Phương Dật chính là cặn bã, nàng quả thực hối hận không thôi!

Tuy nói Thương Cẩm Tú từng nói cho nàng biết, có khó khăn có thể đi tìm nàng, nhưng đường là do nàng tự mình chọn, nàng làm sao có thể từ bỏ mặt mũi? Chỉ có thể nghiến chặt răng nuốt vào trong bụng, ở trước mặt Thương Cẩm Tú miễn cưỡng cười vui vẻ.

Huống chi Thương Cẩm Tú về sau thập phần hạnh phúc, phu thê ân ái, trượng phu tiền đồ vô lượng, thậm chí ngay cả tiểu thϊếp cùng thông phòng cũng không cần, chỉ nhận định một mình Thương Cẩm Tú. Ngược lại, Hạ Vân Ỷ càng thêm đau lòng, cũng càng thêm không có thể diện đi gặp Thương Cẩm Tú.

Sau đó nàng bị Phương Dật tức giận đến tuyệt vọng mà chết, mở mắt ra lại phát hiện trở lại trước khi quen biết Thương Cẩm Tú. Xác nhận mình thật sự trở lại khi còn bé, Hạ Vân Ỷ vô cùng may mắn. Bi kịch của nàng còn chưa phát sinh, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội này, vậy nàng nhất định phải thay đổi vận mệnh của mình!

Hôm nay nàng xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì kiếp trước nàng từng nghe người ta nói qua, vị quốc sư đại nhân năng lực thông thiên kia mấy ngày nay vừa vặn ở cái chỗ này, nếu nàng có thể có cơ hội nhìn thấy vị quốc sư kia, nói không chừng có thể đạt được đại cơ duyên!

Nàng còn nhớ rõ, ngày này Thương Cẩm Tú sẽ đi tới cái chỗ này. Quả nhiên, nàng thật sự gặp được.

Nghĩ tới đây, Hạ Vân Ỷ không tự chủ được hướng Thương Cẩm Tú nở nụ cười.