Chương 22: Tranh chấp

Thương Sĩ Công buông đũa trong tay xuống, vừa kinh ngạc vừa thất vọng nhìn Thương Tôn thị. Hắn vừa mới cùng Thương Tôn thị đàm phán thật lâu, Thương Tôn thị đáp ứng hắn tạm thời không nhắc tới chuyện hưu thê nữa. Khi đó hắn cho rằng Thương Tôn thị rốt cục thỏa hiệp, hiện tại mới hiểu được, Thương Tôn thị là đang dệt một cái lưới lớn.

Để Trương Xuân Hoa quản nội viện thì thôi, nhưng để Thương Sĩ Huân quản cửa hàng trong tay Lý Thục Hoa thì sao được? Cửa hàng trong tay Lý Thục Hoa tất cả đều là hồi môn lúc nàng gả tới đây, mặc kệ nói như thế nào, cũng không có đạo lý giao cho Thương Sĩ Huân chưởng quản!

Không nói đến Lý gia biết sẽ như thế nào, chuyện như vậy truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào?

Thương Cẩm Tú không có mở miệng, nàng hiện tại cũng không có hiểu rõ tất cả tình huống, nếu là nói sai, ngược lại sẽ gây khó dễ cho Lý Thục Hoa.

Một tiếng giòn vang, Lý Thục Hoa đặt đũa trong tay lên bàn, hai mắt nhìn thẳng Thương Tôn thị, trong giọng nói ôn hòa đè nén tức giận: "Ý của nương, ta không hiểu."

Thương Tôn Thị ngạo mạn nhìn nàng, nhướng mày cười lạnh: "Không hiểu? Ngươi không phải là rất thông minh? Sao lúc này lại hồ đồ? Ngươi bây giờ quan trọng nhất là nuôi dưỡng cơ thể cho tốt, phấn đấu để sinh cho Sĩ Công một nam hài khoẻ mạnh. Đối với những thứ khác, không cần phiền ngươi quan tâm. Sĩ Huân và Xuân Hoa đều là người nhà mình, giao việc cho bọn chúng, ngươi còn không yên tâm cái gì?”

Yên tâm? Ôi, ôi! Làm sao nàng ấy có thể yên tâm? Không nói đến Thương Sĩ Huân có phải là người có đầu óc kiếm tiền hay không, chỉ riêng Trương Xuân Hoa, nếu nàng ta chưởng quản nội viện, hài tử của nàng còn có thể có đường sống sao?

Hiện giờ nội viện còn do nàng tự mình quản lý, Thương Cẩm La liền dám đem nữ nhi của nàng đẩy vào trong hồ nước, một ít hạ nhân cũng bắt đầu dương phụng âm trái. Nếu nàng thật sự chỉ lo dưỡng thai cái gì cũng không quản, đem nội viện giao cho Trương Xuân Hoa quản, nữ nhi của nàng còn không phải là bị người ta nuốt sống sao!

Thương Sĩ Huân len lén nhìn sắc mặt Lý Thục Hoa cùng Thương Sĩ Công, trực giác nói cho hắn biết tình huống không ổn. Hắn trừng mắt nhìn Trương Xuân Hoa bởi vì lời nói của Thương Tôn thị mà vẻ mặt đắc ý, trong miệng nói: "Chuyện làm ăn ta không hiểu lắm, vẫn là đại tẩu tự mình xử lý đi.”

Thương Sĩ Công trong lòng hài lòng, vừa mới cho Thương Sĩ Huân một cái ánh mắt tán thưởng, Trương Xuân Hoa liền bất mãn kêu lên: "Vậy làm sao được? Không phải là quản mấy cửa hàng thôi sao, đại tẩu đều có thể quản tốt, lấy năng lực ngươi như thế nào lại không được? Ta nói a, cửa hàng nếu giao cho ngươi xử lý, làm ăn sẽ chỉ có tốt hơn!”

Thương Sĩ Huân không ngờ Trương Xuân Hoa lại không nhìn sắc mặt như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái để cho nàng câm miệng. Trương Xuân Hoa làm bộ không phát hiện, ngược lại quay đầu hướng Lý Thục Hoa cười nói: "Nương nói đúng đấy, đại tẩu hiện tại mang thai, liền an tâm dưỡng thai đi, chuyện nội viện giao cho ta là được, bảo đảm sẽ xử lý thỏa đáng!”

Thương Sĩ Công kỳ thật cũng lo lắng Lý Thục Hoa quá mệt mỏi, đối với thai nhi trong bụng không tốt. Nhưng cửa hàng là của hồi môn của nàng thì chắc chắn không thể di chuyển sang tay người khác, vì vậy hắn nói: "Ta thấy Sĩ Huân nói không sai, hơn nữa trong cửa hàng đều có chưởng quầy, sẽ không mệt mỏi đến Thục Hoa. Hơn nữa chỉ có mấy tháng thời gian mà thôi, đảo mắt liền trôi qua, chuyện này sau này đừng nhắc tới nữa.”

Thương Tôn thị nghe vậy liền bất mãn, cau mày muốn mở miệng, nàng thật vất vả chờ được một cơ hội như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay?

Lý Thục Hoa lại mở miệng vào lúc này, nàng nhìn Thương Sĩ Công, đột nhiên nở nụ cười: "Lão gia cảm thấy, chuyện nội viện thì sao?"

Thương Sĩ Công dù sao cũng là nam nhân, đối với nội viện tự nhiên cũng không để ý như vậy. Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy Lý Thục Hoa phải quản cửa hàng trong tay đã đủ mệt mỏi, nếu Trương Xuân Hoa có thể quản lý tốt nội viện, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Lý Thục Hoa. Hắn liền nói: "Chuyện nội viện, không bằng giao cho đệ muội đi?”

Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn Lý Thục Hoa mang theo vài phần khẩn cầu, hy vọng Lý Thục Hoa đáp ứng.

Lý Thục Hoa chậm rãi cười rộ lên, mắt không chớp nhìn hắn, ánh mắt thập phần phức tạp: "Lão gia, ngươi thật sự cảm thấy an bài như vậy tốt sao?”

Thương Sĩ Công không cảm nhận được thâm ý phía sau, hắn khẳng định gật đầu. Cứ như vậy Lý Thục Hoa có thể thoải mái một chút, đương nhiên rất tốt. Hơn nữa, nội viện cũng đều là chuyện nhỏ nhặt, giao cho Trương Xuân Hoa quản thì làm sao đâu.

Lý Thục Hoa thở dài: "Ý của lão gia là vậy sao, ta hiểu rồi.”

Sau đó nàng liền không nói nữa, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Thương Sĩ Công nhìn nàng, luôn cảm thấy trong lòng bất an.

Một bữa cơm ăn không có tư vị, Thương Tôn thị không đạt được mục đích rất không hài lòng, sắc mặt vẫn không dễ nhìn lắm. Thương Sĩ Huân thì thở phào nhẹ nhõm, ăn nhiều hơn bình thường. Trương Xuân Hoa vẻ mặt đắc ý, tuy rằng Thương Sĩ Huân không thể quản lý cửa hàng trong tay Lý Thục Hoa, nhưng nàng lại chiếm được quyền lực chưởng quản nội viện.

Có cái này, nàng có thể động tay nhiều hơn. Cái khác không nói, mấy loại trang sức, vải vóc nàng nhìn trúng đều có thể mua thêm.

Thương Cẩm Tú nhìn Lý Thục Hoa thỏa hiệp, trong lòng rất không có tư vị. Vốn hương vị của món ăn đã bình thường, sau khi ngậm vào lại càng nuốt không trôi.

Trương Xuân Hoa đắc ý cùng Lý Thục Hoa trầm mặc, Thương Sĩ Công nhìn thấy, trong lòng càng thêm bất an. Sự bất an này kéo dài cho đến sau bữa tối, khi gia đình nhỏ trở về đông sương phòng.

Trở về địa phương của mình, Thương Sĩ Công liền chuẩn bị giải thích với Lý Thục Hoa: "Thục Hoa, nàng nghe ta nói, ta đồng ý để Trương Xuân Hoa chưởng quản nội viện là không muốn nàng quá mệt mỏi, không có ý tứ gì khác.”

Lý Thục Hoa nhìn hắn, tay phải nhẹ nhàng đặt ở trên bụng hơi hơi nhô lên. Cảm nhận được sinh mệnh bên trong, Lý Thục Hoa hạ quyết tâm: "Bắt đầu từ ngày mai, ta chuẩn bị đưa Tú Nhi cùng Vân Nhi về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, cho đến khi đứa nhỏ sinh ra.”

Thương Sĩ Công khó có thể tin nhìn Lý Thục Hoa, hắn cảm thấy mình khẳng định đã nghe lầm, Lý Thục Hoa làm sao có thể nói ra những lời như vậy?

Lý Thục Hoa cười trào phúng: "Thế nào? Không thể tưởng tượng được?”

Thương Sĩ Công tức giận nhìn nàng: "Tại sao? Nàng tại sao phải làm điều này? Ngươi đưa các nàng về nhà mẹ đẻ ở, vậy ta thành cái gì? Những người khác sẽ nghĩ gì về nhà của chúng ta?”

Bởi vì tức giận, thanh âm Thương Sĩ Công bất giác lớn hơn vài phần.

Lý Thục Hoa trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi nhỏ giọng một chút? Muốn làm đứa bé sợ phải không?" Nói xong nàng dừng một chút, giảm bớt uất ức trong lòng, lúc này mới tiếp tục nói, "Thương Sĩ Công, ngươi có nghĩ tới hay không, hiện tại nội viện còn do ta chưởng quản, La nhi liền dám đẩy Tú nhi xuống hồ nước? Chờ Trương Xuân Hoa chưởng quản nội viện, Tú nhi cùng Vân nhi làm sao sống bây giờ? Ngươi có phải quên dáng vẻ Tú nhi nằm trên giường hấp hối trước đó rồi phải không?”

Nói đến đây, Lý Thục Hoa liền khóc lên. Nàng vĩnh viễn cũng không cách nào quên được một màn kia, nữ nhi của nàng vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường, hô hấp càng ngày càng yếu, đại phu nói vô lực cứu chữa. Khoảnh khắc đó, nàng tuyệt vọng đến phát điên!

Thương Sĩ Công lúc đầu còn cảm thấy Lý Thục Hoa làm lớn chuyện, thẳng đến khi nghe nàng nói đến nữ nhi, trong lòng Thương Sĩ Công mới dần dần hồi tưởng lại. Mặc dù vậy, hắn vẫn có chút không tự tin nói: "Thục Hoa, nàng… nàng có phải suy nghĩ nghiêm trọng hóa vấn đề không? Đệ muội cho dù có chút không phải, cũng đoạn tuyệt không làm ra chuyện ngược đãi Tú nhi cùng Vân nhi.”

Lý Thục Hoa vẻ mặt thất vọng nhìn hắn: "Thương Sĩ Công, ngươi làm quan, chẳng lẽ không rõ người dưới nâng cao giẫm thấp? Hậu viện người không ít, nhưng Tú nhi rơi xuống nước lại không ai phát hiện, nếu không phải Thanh nhi lớn tiếng kêu cứu, kết quả sẽ như thế nào? Những người đó, từ đâu mọc ra lá gan này?”

Thương Sĩ Công nhất thời càng thêm không đủ sức cãi lại, hắn đột nhiên phát hiện, mình thật sự quá xem nhẹ chuyện nội viện. Tại thời điểm này trong đầu của hắn đột nhiên hiện lên rất nhiều suy nghĩ, sau đó hắn nói: "Ta sẽ không đồng ý nàng mang theo hài tử về nhà ngoại ở, phân gia đi."