Chương 5

Giờ muốn cả tiền lẫn nhà, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Đến cô, một người ngoài, nhìn còn thấy họ tham lam quá mức.

"Mộc Ca, cháu… từ khi nào lại trở nên thế này? Đại bá đã chăm sóc cháu từ nhỏ, giờ chỉ nhờ cháu giúp một việc nhỏ mà cháu lại đùn đẩy, nói đến chuyện tiền bạc làm gì, cho anh trai mượn nhà để kết hôn thôi mà. Cháu cũng đang ở đây, dù sao nhà này cũng rộng rãi."

"Cháu thích yên tĩnh, hơn nữa, đây là nơi ông nội hay ở lúc còn sống. Ông rất thích sự tĩnh lặng. Nếu ông trở về…"

"Thôi thôi thôi, cháu nói linh tinh gì vậy!" Mộc Tường nghe những lời của Mộc Ca, vội vàng ngắt lời cô. Trong lòng ông ta vẫn có chút áy náy, vì lúc ông nội mất đã dặn phải chăm sóc tốt cho Mộc Ca, nhưng họ...

"Đại bá dạo này có hay cảm thấy cổ gáy luôn lạnh không? Đôi khi buổi tối khi ngủ…" Mộc Ca nhìn con ma lơ lửng quanh Mộc Tường, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút âm u khiến người ta rợn gáy.

Trong đầu Mộc Tường lập tức nhớ lại mấy đêm gần đây luôn có cảm giác như có người đè lên người mình. Chẳng lẽ là...

"Cháu..."

"Ông nội gần đây hay báo mộng cho cháu, bảo rằng đại bá nên cẩn thận hơn, có thể sẽ gặp chuyện không may." Mộc Ca nói một cách nghiêm túc. Nếu đối phương thực sự để tâm, có lẽ sẽ có chút giúp ích.

Nghe xong, Mộc Tường cảm thấy toàn thân nổi da gà, hoảng hốt nhìn Mộc Ca rồi giọng run rẩy nói: "Mộc Ca, ta nghĩ cháu chắc do buồn quá mà sinh ra ảo giác rồi. Để vài hôm nữa ta quay lại."

Nói xong, Mộc Tường vội vã rời đi.

Con ma lơ lửng bên cạnh ông ta cũng theo sau mà biến mất, chẳng thèm liếc nhìn Mộc Ca một cái.

Mộ Ca đóng cửa lại, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa với chút mệt mỏi.

Cô gần như đã chắc chắn rằng, sau khi đổi cơ thể, cô có thể nhìn thấy ma!

Không biết đã qua bao lâu, Mộc Ca cuối cùng cũng dần dần lấy lại bình tĩnh.

Ít nhất đến thời điểm này, hai lần gặp sau chắc chắn là ma thật, và chúng rõ ràng bám theo con người, không hề để ý đến những người khác.

Có vẻ như chỉ cần cô cẩn thận, sẽ không gặp phải rắc rối gì.

Vẫn là câu nói đó: thuận theo tự nhiên.

Mộc Ca thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục luyện tập như mấy ngày trước.

Sau khi đổi sang cơ thể này, nội lực cô luyện tập suốt mười mấy năm đã mất hết. May mắn thay, khi đến nơi này, cô phát hiện vẫn có thể tiếp tục luyện tập theo công pháp nội công cũ, thế là cô bắt đầu luyện lại từ đầu.

Dù sao, phương pháp châm cứu bằng kim bạc của cô vẫn phải dựa vào nội lực để duy trì.

Cô nhắm mắt, dẫn khí chạy một vòng trong đan điền. Cảm nhận khí tức trong đan điền lại đậm thêm một chút, lúc này mới mở mắt.

Cơ thể này đúng là thiên tài luyện võ. Ban đầu, cô còn nghĩ phải mất mười mấy năm mới có thể phục hồi trình độ trước đây, nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ chỉ cần vài năm là đủ.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Y thuật và võ công chính là thứ duy nhất liên kết cô với kiếp trước.

Khi Mộc Ca đang cảm thán, chuông điện thoại bên cạnh bỗng reo lên. Cô giật mình một chút, sau đó nhanh chóng bắt máy. Tiếng nói nhanh chóng truyền đến.

"Alo, Mộc Ca à? Là tôi, La Thiên."

La Thiên? Là lớp trưởng của nguyên chủ.

"Lớp trưởng, có chuyện gì không?" Dựa theo ký ức, Mộc Ca thuận miệng đáp.

"Hôm nay có buổi họp lớp, tôi muốn hỏi cậu tự đi hay chúng tôi tiện đường qua đón cậu?" La Thiên nói tiếp.

Nghe vậy, Mộc Ca lục lại ký ức và nhanh chóng nhớ ra. Đây là chuyện trước khi ông nội của nguyên chủ qua đời.

"Tôi sẽ tự đi!" Mộc Ca trả lời.