Chương 36

"Anh à, thật sự không cần đâu. Hiện tại em đã có khả năng kiếm tiền, số tiền này, dù thế nào em cũng sẽ không lấy!" Mộc Ca nói một cách nghiêm túc, sau đó nhìn Mộc An rồi nói tiếp: "Lông mày anh cong, phần đầu lông mày đậm hơn phần đuôi, đuôi mắt kéo dài, bọng mắt đầy đặn, đầu mũi nhiều thịt, chóp mũi có nốt ruồi hơi đỏ, môi dày, môi trên mỏng hơn môi dưới, dái tai dày và mềm, cằm lõm hoặc có hình dạng nhọn và ngắn. Những đặc điểm này đều là tướng số đào hoa. Nhưng điều quan trọng hơn là, gần đây phần gốc mũi của anh có chút đen, điều đó có nghĩa là anh đang gặp phải một bông hoa đào thối. Nếu không cẩn thận, có thể sẽ gặp xui xẻo."

"Mộc Ca, em..."

"Em mới học huyền học, đó là những gì em thấy từ tướng mạo của anh. Tin hay không là việc của anh." Mộc Ca thản nhiên nói.

Mộ An nghe xong, có chút trầm tư. Anh tin tưởng phần nào, vì bố mẹ từng nhắc anh phải chăm sóc tốt cho Mộc Ca và đừng làm phật lòng cô.

Nhẹ nhàng ngước nhìn cô, anh nói: "Mộc Ca, sau này nếu có chuyện gì cần anh giúp, nhất định phải tìm anh. Còn số tiền này, anh sẽ giữ hộ em."

Nói xong, Mộc An đứng dậy ra về.

Nhìn theo bóng lưng Mộc An rời đi, lông mày Mộc Ca khẽ nhíu lại. Bông hoa đào thối này của Mộc An có vẻ là do bố mẹ anh gây ra.

Xem ra, đôi khi những việc cha mẹ làm cũng ảnh hưởng đến con cái. Nếu không phải vì tướng mạo của Mộc An, thì không thể nào anh lại gặp phải hoa đào thối như vậy.

Thiện ác đến cuối cùng đều có báo ứng, chỉ là thời gian chưa đến mà thôi. Có vẻ như tội nghiệt của bố mẹ, cuối cùng vẫn phải để con trai họ là Mộc An gánh chịu.

Nhìn lại tấm thẻ trên bàn, suy nghĩ một lúc, Mộc Ca cuối cùng cũng tạm thời cất nó đi.

Dù trong lòng cô không muốn có liên quan đến gia đình của thân xác này, nhưng dù sao cô cũng đã mang thân xác đó, có lẽ vẫn còn chút nhân quả dây dưa. Lần này giúp đỡ vợ chồng Mộc Tường, mối nhân quả giảm bớt đôi chút, nhưng vẫn còn tồn tại. Đây là một mối quan hệ không dễ cắt đứt.

Sáng sớm hôm sau, vừa đến sân nhà của Cố Thu không lâu, Mộc Ca bất ngờ thấy một gia đình quen mặt.

“Mộc Ca.” La Thiên vừa nhìn thấy Mộc Ca liền vội vàng gọi.

“Cậu… khỏe rồi sao?” Ánh mắt Mộc Ca ngạc nhiên nhìn La Thiên.

“Vẫn cần ở lại bệnh viện để theo dõi, nhưng lần này tôi kiên quyết ra ngoài, đặc biệt là để cảm ơn cậu và thầy Cố.” La Thiên nói, khóe môi có chút tái nhợt.

“Vậy cậu nhớ nghỉ ngơi nhiều vào.” Mộc Ca quan tâm dặn dò, dù sao sắc mặt La Thiên cũng không tốt lắm.

Lúc này, từ bên trong truyền ra giọng nói của ba mẹ của La Thiên đang nói chuyện với Cố Thu.

“Đại sư, hai mươi vạn này thực sự là để cảm ơn hai thầy trò đã cứu mạng con trai chúng tôi.”

“Không có gì, cũng là do số mệnh cậu ấy định sẵn.” Cố Thu đáp. La Thiên vốn dĩ là số đoản mệnh, nhưng nhờ một sự tình cờ mà giữ lại được mạng sống. Điều này đủ chứng minh rằng vận mệnh có thể thay đổi không nhỏ mà ta không hay biết.

“Cảm ơn đại sư.”

“Lần này, con trai các người đã tránh được đại nạn, nhưng e rằng vẫn còn vài rắc rối nhỏ sau này. Nếu thực sự muốn an tâm không lo, các người nên làm nhiều việc thiện hơn.” Cố Thu liếc nhìn cọc tiền trên bàn. Ra tay là 20 vạn, đủ chứng tỏ gia đình này có tiền. Đã có tiền, làm việc tốt hẳn không phải là vấn đề.

“Được, được.” Mẹ La Thiên liền gật đầu lia lịa.

“Ba, mẹ.” Lúc này, La Thiên và Mộc Ca cùng bước vào. Nhìn thấy hai người, mẹ La Thiên ngay lập tức cúi chào Mộc Ca, “Mộc Ca, dì thực sự cảm ơn con.”

Mộc Ca vội tránh sang một bên, rồi nói: “Không cần đâu ạ.”