Chương 34

Sau khi mọi người đều đi hết, Mộc Ca quay sang nói với một bóng hình vô hình bên cạnh: “Ông có thể yên tâm ra đi rồi.Con sẽ thay cô ấy sống tiếp thật tốt.”

Cố Thu nhìn Mộc Ca nói chuyện với không khí, bất giác kéo áo khoác chặt hơn. Ban đầu cảm thấy không có gì, nhưng từ khi thu nhận một đệ tử có khả năng nhìn thấy ma, bỗng dưng cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo hẳn lên.

Trong lúc Cố Thu còn đang suy nghĩ, Mộc Ca bất ngờ lên tiếng: “Sư phụ, vừa rồi có một người phụ nữ, con cảm thấy không ổn.”

Nghe vậy, Cố Thu lập tức tỉnh táo, mỉm cười hỏi: “Chỗ nào không ổn?”

“Tâm địa không tốt.” Cuối cùng, Mộc Ca vẫn nói ra cảm giác của mình.

“Xem ra, con đã bắt đầu có được sự nhạy bén của một bậc thầy huyền học rồi.” Cố Thu giải thích, “Người ta thường nói ấn tượng ban đầu là chính xác nhất, điều đó rất có lý. Một số người trời sinh nhạy cảm, đặc biệt nhạy bén với thiện ác của người khác. Những người này thực sự có tiềm năng trở thành bậc thầy huyền học.

Nhưng nếu không học huyền học, đó chỉ là cảm giác mà thôi. Còn với người học huyền học, càng học sâu, cảm giác về một người càng thể hiện rõ bản chất của họ. Con có nhớ tướng mạo của người phụ nữ đó không?”

Nghe vậy, Mộc Ca nhớ lại: “Ánh mắt sâu thẳm, lộ khí âm u, sống mũi thấp lõm, lông mày nhạt và không rõ, tai giống như tai chuột.”

“Ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa mưu mô; lộ khí âm u, tai họa quấn thân; sống mũi thấp, dễ mắc bệnh mãn tính; lông mày nhạt, hôn nhân không thuận lợi; tai chuột, tâm địa gian xảo. Tổng thể mà nói, mệnh của cô ta không tốt, quan trọng nhất là tâm tư âm hiểm, hay gây chuyện thị phi, dễ rước họa vào thân. Việc con cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy cô ta là hoàn toàn bình thường.”

“Dạ.” Mộc Ca gật đầu, trong lòng bỗng dưng có hứng thú với huyền học.

Quả nhiên là thứ huyền diệu!

“Con mới chỉ bước vào cửa, có thể học từ từ. Khi con giỏi hơn, ta sẽ dẫn con ra ngoài gặp gỡ mọi người.” Cố Thu nói tiếp.

Việc nhận đệ tử cũng cần phải giới thiệu với mọi người, đồng thời mở rộng mối quan hệ cho đệ tử mình.

“Vâng.” Mộc Ca đáp lại, trầm tư một lúc, cuối cùng không từ chối.

Đúng lúc đó, Cố Thu bỗng đập tay lên trán: “Quên mất một chuyện rồi, họ chưa trả tiền!”

Mộc Ca...

Mộc Ca một lần nữa cảm nhận rõ ràng rằng sư phụ của cô đúng là người không hề nghiêm túc.

Bắt gặp ánh nhìn kỳ lạ của Mộc Ca, Cố Thu hắng giọng nói: "Số tiền đó là để ta làm việc thiện, ít đi một phần là việc thiện cũng bớt đi một phần. Nhưng dù sao họ cũng là người thân của con, thôi thì hôm nay xem như làm việc thiện vậy. Có thể giúp hai người quay đầu hướng thiện, cũng đủ giá trị rồi."

"Sư phụ nghĩ vậy là quay đầu hướng thiện sao?" Mộ Ca nghe lời của Cố Thu, bất ngờ hỏi lại.

"Vậy con nghĩ sao?"

"Chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ. Nếu có lựa chọn khác, họ sẽ không bao giờ hối cải." Mộc Ca đáp, ánh mắt lộ ra vài phần khó chịu. Cô vốn tưởng họ chỉ hà khắc với cháu gái, nhưng không ngờ những hành động bẩn thỉu phía sau lại đáng ghét hơn nhiều.

Cố Thu nhìn Mộc Ca, im lặng suy nghĩ: Có phải mình vừa thu nhận một đệ tử có chính kiến rất vững vàng không?

Ông nhẹ nhàng lắc đầu: "Thế giới này vốn dĩ không có gì là đen trắng tuyệt đối. Họ sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, và từ nay sẽ không dám làm điều xấu nữa. Đối với chúng ta, đó cũng coi như đã làm được một việc tốt."

"Con hiểu, nhưng không muốn chấp nhận." Mộc Ca thẳng thắn đáp.

"Con là bác sĩ, chẳng phải trong mắt chỉ có bệnh nhân thôi sao?" Cổ Thu nhìn Mộc Ca với vẻ ngạc nhiên. Có lẽ trước giờ ông đã hiểu nhầm cô.

"Con có ba kiểu bệnh nhân không chữa." Mộc Ca liếc nhìn Cố Thu, rồi nói.

"Là những ai?"