Chương 23

Gã đàn ông dẫn đầu nhìn thấy thế, quay lại nhìn về phía trước, bóng dáng của lão Đặng và Mộc Ca đã hoàn toàn biến mất sau một cái cây lớn, trong mắt gã lóe lên chút cảm xúc lạ.

Nắm chặt tay, gã nói, “Thôi, không đuổi nữa. Chúng ta đi tìm chỗ khác.”

"Được rồi."

"Được rồi."

Mấy người phía sau đều đồng loạt lên tiếng, quả thật họ đã mệt rã rời.

Nghe thấy mọi người thở hổn hển, người đàn ông dẫn đầu suy nghĩ một chút rồi nói, "Mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta tìm một chỗ khác."

Nói xong, anh ta cũng chọn một tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ, ánh mắt nhìn về hướng Mộc Ca và lão Đặng vừa rời đi, trong lòng mang theo chút suy tư mơ hồ. Nếu có thể, anh ta cũng không muốn phải bám theo người khác như vậy, nhưng anh ta cần tiền, đây là con đường ngắn nhất để có được.

Lúc này, Mộc Ca và ông Đặng,sau khi xác nhận rằng đã cắt đuôi được những người phía sau, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

"Người phía sau đã bị cắt đuôi rồi, nếu xung quanh có loại dược liệu nào cháu quan tâm, chúng ta cứ từ từ tìm," ông nói sau khi chắc chắn không còn ai theo dõi.

Suốt dọc đường, ông đã để ý, Mộc Ca quả thực có kiến thức đáng nể về dược liệu. Có những loại, ngay cả ông cũng phải tốn thời gian suy nghĩ mới nhớ ra đó là thảo dược.

"Dạ" Mộc Ca gật đầu, bắt đầu tập trung nhìn quanh.

Thấy vậy, ông Đặng mỉm cười, "Nếu cô thu thập dược liệu để bán, thì mấy loại này không được giá cao đâu."

Ông nói vậy là để dò hỏi tình hình, vì cháu gái ông có nói rằng Mộc Ca muốn kiếm tiền từ dược liệu. Nhưng nhìn vào cách ăn mặc và khí chất của cô, ông thấy không giống người thiếu tiền, mà lại có vẻ là người thực sự yêu thích dược liệu.

"Trước đây cháu định bán, nhưng giờ thì không. Cháu sẽ giữ lại để tự phối thuốc," Mộc Ca thẳng thắn trả lời.

Trước đây cô cần tiền, một phần để kiếm sống, một phần để dự trữ dược liệu. Nhưng bây giờ, khó khăn tài chính tạm thời đã qua, nên những loại dược liệu tự tay cô thu hái tất nhiên sẽ tốt nhất để giữ lại cho bản thân.

"Ra vậy," ông gật gù, xác nhận suy đoán của mình, sau đó cũng bắt đầu thu thập một số dược liệu nhỏ quanh đó.

Có thì tốt, biết đâu sau này lại có ích.

Mộc Ca và ông cứ thế nhàn nhã thu thập dược liệu, cuối cùng cũng đến nơi.

"Chỗ này có nhiều thiên ma, đến giờ vẫn chưa bị ai phát hiện. Lần trước ông cũng thu hái từ đây," ôngchỉ vào một đám thiên ma phía trước.

Thiên ma là một loại cây không có lá xanh, thân rễ phì đại, quả nang hình trứng ngược, thường được nhân giống từ rễ củ hoặc hạt. Thân rễ của thiên ma dùng làm thuốc, điều trị các chứng chóng mặt, tê bì chân tay, kinh phong ở trẻ nhỏ... là một vị thuốc quý trong Đông y.

Trong đầu Mộc Ca chợt hiện lên những kiến thức về thiên ma.

Cô có thể nhận ra chất lượng của đám thiên ma này có loại tốt, loại kém, nhưng nhìn chung, sinh trưởng trên núi thì chúng đều có chất lượng khá tốt.

Nhớ lại mấy cây thiên ma cô thấy trong tay Đặng Giai lần trước, chất lượng không phải tốt cũng không tệ.

Nghĩ vậy, Mộc Ca bèn hỏi thẳng, "Lần trước, cháu thấy chị Đặng Giai mang đi bán, hình như là thiên ma chất lượng trung bình, và kích thước còn khá nhỏ."

Nghe thấy thắc mắc của Mộc Ca, ông mỉm cười, "Chúng tôi, những người thu thập dược liệu, đều quen biết nhau, ai thu hái được gì rất dễ bị người khác chú ý. Nếu chỉ là thiên ma chất lượng trung bình, kích thước nhỏ, dù có bị phát hiện cũng không gây phiền phức gì. Nhưng nếu là loại quý giá hơn, thì thay vì phúc lại thành họa."

Nói xong, ông nhìn đám thiên ma trước mặt và tiếp tục