Chương 15

Tướng mạo của hai vợ chồng này cho thấy họ vốn mang mệnh "vô tử", tức là dù có con cũng sẽ mất sớm.

Nhưng không ngờ họ lại gặp được Mộc Ca, người đã nghịch thiên cải mệnh và cứu lấy La Thiên, tạo ra mối quan hệ nhân quả. Từ đó, vận mệnh của cả hai vợ chồng cũng thay đổi.

Người nghịch thiên cải mệnh quả nhiên không tầm thường! Thu nhận đồ đệ như vậy, phúc phần của ông sẽ dày bao nhiêu chứ!

Bố mẹ La Thiên nghe thấy câu đó thì lộ vẻ bối rối, không hiểu từ khi nào mà vận may của họ lại tốt như vậy?

Lúc này, ông lão đã tiến đến bên giường bệnh của La Thiên, im lặng nhìn khuôn mặt của cậu ta một hồi lâu, rồi quay sang hỏi, "Con trai hai người có phải lúc tám tuổi đã từng phẫu thuật gì đó không?"

Tim hai người thót lại, vội đáp, "Đúng vậy, nó từng cấy ghép tủy xương lúc tám tuổi, nhưng bác sĩ nói rằng nó hồi phục rất tốt, không khác gì người bình thường."

"Không phải là vấn đề về sức khỏe." Ông lão liếc nhìn hai người, sau đó nói, "Cho tôi một cốc nước."

La mẹ nhanh chóng rót một cốc nước và đưa cho ông lão.

Ông lão cầm lấy, dùng ngón tay xoay tròn trên miệng cốc, rồi lẩm bẩm những lời khó hiểu.

Sau khi xong, ông tiếp tục lấy ra từ túi áo một tấm bùa giấy, "Lửa."

Bố La Thiên nhanh chóng đưa bật lửa lên.

Ông lão nhận lấy, đốt tấm bùa và thả vào trong bát, "Cho cậu ấy uống hết."

Bố mẹ La Thiên nhìn vào chén nước đen ngòm, trong lòng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy và dùng thìa cho La Thiên uống từng chút một.

"Không phiền nếu tôi rạch một chút máu chứ?" Ông lão nói tiếp, tay đã cầm sẵn một con dao nhỏ.

Mẹ La Thiên ta nhìn con dao, trong lòng thắt lại.

Liệu chuyện này có thật sự hiệu quả không?

"Không sao." mẹ La Thiên kiên định nói. Đã đến nước này rồi, tại sao phải ngừng lại chứ?

Ông lão thấy sự quả quyết của bà ta, nhướng mày lên, sau đó dùng dao rạch một vết trên cổ tay của La Thiên.

Máu từ từ chảy ra, nhưng kỳ lạ là nó lại biến mất giữa không trung mà không rơi xuống đất.

Bố mẹ La Thiên không thể không lấy tay che miệng lại khi chứng kiến cảnh này. Nếu không tận mắt nhìn thấy, bà thực sự không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến.

Còn Mộc Ca, khi thấy con quỷ kia đang khát máu uống từng giọt máu chảy ra từ La Thiên, không khỏi mím môi lại. Quả nhiên trên thế giới này có những thứ không thể giải thích bằng khoa học.

Huyền học, thật sự rất huyền bí!

Một lát sau, khi ông lão cảm thấy đã đủ, liền buông tay La Thiên ra và nói với La bố và La mẹ, "Xong rồi, gọi bác sĩ đến băng bó lại vết thương đi."

Nghe vậy,bố La Thiên nhanh chóng ra ngoài tìm bác sĩ, vì ông thấy máu của con trai đã bắt đầu nhỏ giọt bình thường xuống đất.

"La Thiên của tôi… khi nào nó sẽ tỉnh lại?" La mẹ tiếp tục hỏi ông lão.

"Chậm nhất là ngày mai, nhanh thì có thể tỉnh ngay bây giờ, tùy vào tình trạng cơ thể của cậu ta." Ông lão đáp, sau đó quay sang nhìn Mộc Ca, "Sao rồi? Con có hứng thú chưa?"

"Vâng." Mộc Ca không hề do dự. Những hành động của ông lão khiến cô cảm thấy thật kỳ diệu. Ít nhất thì con quỷ kia hiện giờ đã không còn xuất hiện nữa.

Dù ông lão dùng cách gì, nó thực sự đã biến mất.

"Vậy nhớ, ngày mai đến tìm ta học việc." Để lại câu nói đó, ông lão thản nhiên rời đi.

Nhìn bóng lưng ông lão xa dần, ánh mắt Mộc Ca lóe lên một tia suy tư, có vẻ như đây là một quyết định không tồi .Đúng lúc này, trong phòng bệnh vang lên một tiếng thở nhẹ.

"Đau... a..." Nghe thấy âm thanh, La mẹ vội nhìn sang và quả nhiên thấy con trai mình trên giường bắt đầu động đậy.

"Tiểu Thiên!" mẹ La Thiên ngay lập tức lao tới.

"Mẹ." La Thiên nhẹ nhàng gọi mẹ mình.