Chương 3

Quỷ nghèo lúc đầu cũng không tính là quỷ nghèo.

Tuy rằng không có tiền mua đồ ăn vặt, bị bạn học cười nhạo, rồi bị chế nhễu, nghèo đến nỗi muốn làm hoạ sĩ truyện tranh cũng không có tiền theo đuổi ước mơ, nghèo đến thể dù biết ông chủ không có tình người vẫn phải đi làm, nghèo đến mức mùa đông cũng chỉ dám mua khoai lang nướng, nhưng hắn vẫn không cảm thấy mình thiếu thốn cái gì.

Người nghèo hơn hắn rất nhiều, người giàu có càng nhiều hơn, vậy thì sao, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, hắn cũng vậy, để dành tiền mua sách dạy nấu ăn, tích góp để già mở một cửa tiệm, hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi.

Đâu ai ngờ năm đầu tiên hắn đi làm, mẹ lại bị bệnh nặng.

Thân thể của mẹ vốn không khỏe, khi ngã xuống liền không thể đứng dậy, ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, vẫn nói chuyện đâu đâu trước kia với Tề Vô Tư.

“Con à, sau này tuyệt đối không được lấy nhà nghèo, đời này khổ, mẹ ăn đủ rồi, không muốn con lại chịu cùng.”

Hắn nhớ tới, bà ngoại có tính cách mạnh mẽ, năm đó ông ngoại cờ bạc thua hết nhà cửa, vào thời đại đó, bà ngoại trực tiếp đòi ly hôn, dẫn mẹ theo, mẹ vừa nhớ vừa kể cho con trai mình những ngày tháng đó.

Cho nên lúc kết hôn cùng cha cũng không tính toán gì.

Cha nhà nghèo, có hai người em gái, là người hiền lành thành thực, mẹ nhìn trúng cha ở điểm này — ai biết sau khi kết hôn lại khổ như vậy, phòng ở của hai người chỉ từ mấy viên gạch dựng lên, thân thích trong nhà không ai giúp đỡ, mẹ hắn hồi còn nhỏ chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc hắn, nhưng cứ bị công việc cuốn đi, phải bỏ ra nhiều công sức mới miễn cưỡng nuôi sống cái nhà này.

Hắn hỏi mẹ, hối hận không?

Mẹ không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại một câu, bảo hắn phải lấy cô gái nào nhà có tiền.

Hắn không dám nói rõ chuyện tình, rồi biến thành một người khác, đi làm, liều mạng công tác, thế nhưng không có quyền không có thế, cũng chẳng có thiên phú gì, tiền kiếm được toàn bộ chỉ nuôi người già trong nhà, mà thân thể vì thường xuyên thức đêm mà ngày càng suy yếu, cắn trả vóc dáng khiến hắn ngày càng mập lên, mà hắn lại như hình với bóng với những thứ bản thân cho là bẩn thỉu.

Nếu có tiền thì tốt rồi, ở trong xã hội chìm nổi mấy tháng, hắn đã thấm được từ này có bao nhiêu chỗ tốt.

Nếu có tiền, hắn không cần làm trái lương tâm, có thể hiếu kính với cha, nếu có tiền, có thể không cần ăn nói khép nép mà sống, hắn cố gắng đến đơ người nhưng tâm lý lại cứng cỏi, bạn bè khác giới gả cho phú nhị đại, sau khi kết hôn như cá gặp nước.

Hắn nghĩ rằng nếu như mình gặp được người như vậy, cũng sẽ đối với người kia thật tốt.

Chú ý: Vì hệ thống truyền tống xảy ra trục trặc, mong số 568 mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

568 lúc nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng đột nhiên thoải mái, không biết tại sao, y lại truyền tống tới bên ngoài phòng trọ Tề Vô Tư, ngửa đầu nhìn thấy hắn một chân ở bệ cửa sổ bước ra.

!!!

568 theo bản năng hai tay mở ra chuẩn bị ôm lấy hắn, một giây sau Tề Vô Tư đã nhảy xuống trước mặt y, nhặt lên điện thoại đau lòng thổi thổi bụi bẩn.

… Không đúng, nhà hắn ở lầu hai mà.

Tề Vô Tư phát hiện có người, quan sát đánh giá y, 568 dùng chút phép thuật, dễ dàng đọc được ý nghĩ trong đầu hắn.

“Ôi trời, tên này đẹp trai quá! Hú hú hú hú!”



568 cẩn thận lui về sau, nhìn mặt Tề Vô Tư đỏ ửng, mới phát hiện hắn uống say.

“Đứng lại! Giơ tay lên!”

568 không nói, định kéo hắn trở về, không nghĩ tới Tề Vô Tư lại rất khỏe, thuận thế ôm lấy y gào khóc thảm thiết.

“Tôi thật thê thảm a a a, quen lâu như vậy tôi chỉ lấy được có 52 bao lì xì, mà tôi lại mua cho cậu ta hơn 100 món đồ a ấu ấu ấu!”

Cái trợ từ ấu ấu ấu là cách nói chuyện của hắn à?

568 không biến sắc đẩy hắn ra, vừa nghĩ tới cách cứu hắn, não như ngâm trong bồn cầu, Tề Vô Tư cảm thấy ấm ức, ngồi dưới đất bắt đầu khóc om sòm.

“Ô ô ô, tui thừa nhận mình bắt đầu là do lợi ích làm mê muội, nhưng sau đó tôi mới phát hiện được, cậu ta là món quà trời cao ban cho, cậu ta nói mình bị tổn thương, tôi rất muốn ôm lấy cậu ấy…”

“Tôi vẫn còn chưa ôm cậu ấy đâu…”

568 lòng nhẹ như lông hồng, Tề Vô Tư sụp đổ ngồi xuống, vết uế còn chưa dọn sạch, chỉ có thể nhận mệnh khiêng cơ thể 140 cân vào phòng ngủ, người ở trên lưng ỉ ôi, suýt chút nữa khiến y trượt tay làm người té xuống.

“Cũng chưa thể hôn một cái…”

Tề Vô Tư lúc tỉnh lại, đầu đau như nứt ra, trên tủ đầu giường đặt một chén cháo trắng nấu với thịt nạc và trứng bắc thảo, vẫn còn chút âm ấm, hắn mở màng ngẩng đầu, 568 đang nằm ngủ sấp bên giường — thần tiên khi biến thành người phàm, cũng cần rất nhiều khí lực, mặt mày của y cương nghị, từng đường nét như tranh vẽ, làm Tề Vô Tư kinh ngạc nhìn.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hắn nhanh chóng ấn mở.

Là tiền nhiệm, không sai, hiện tại nên gọi là tiền nhiệm.

Tề Vô Tư rúc vào chăn, đầu óc hỗn loạn, chỉ có thất vọng là chân thật, hắn cười khổ, ghi xuống mấy dòng chữ, rồi xoá đi, thay bằng một câu ’em sẽ tìm được người thích hợp hơn’.

Hắn tuy nghèo, nhưng tình cảm đâu thể rẻ rúng?

Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Bốc Nam Chúc, bản thân chỉ biết ngốc nghếch lấy lòng, trong đoạn tình cảm này hắn không phải không rõ ràng, trong lòng người kia có người khác, hắn vẫn nghĩ không sao, Bốc Nam Chúc sau khi bị đả kích chỉ có thể nghe lời, nhưng cậu lại làm cho hắn biết, người không có tự tôn, sao có thể có tình yêu?

Ai biết Bốc Nam Chúc nhận ra được gì, người bị vứt bỏ lại là hắn.

Bọn họ có rất nhiều hồi ức, cùng xem phim, cùng bàn luận đủ thứ trên trời dưới đất, hắn cố gắng làm cho cái nhìn của hai người dung hợp, nhưng cảm giác trúng thưởng kia biến mất rất nhanh, hắn muốn cho Bốc Nam Chúc cái gọi là nhà, dù nó rất nhỏ bé.

Bốc Nam Chúc nói, người trong nhà khẳng định cái gì cũng sẽ không cho mình, hắn ngờ nghệch trả lời, vậy chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.

Giây phút kia hắn tin rằng bọn họ có thể chinh phục cả thế giới, ôm trong lòng bao nhiêu hoài bão, hắn muốn ôm lấy cún con của mình, nhưng sau khi thấy vẻ lạnh lùng của cậu, hắn sụp đổ, không thể không từ bỏ.

Bởi vì tự tôn cùng tình cảm của gia đây rất đắt! Không cho phép bị giày xéo!

Tề Vô Tư tự an ủi mình, cười rồi lại khóc, 568 tỉnh lại giật mình không ít.

“À, xin chào, xin hỏi sao anh lại ở nhà của tôi?”

568 nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo, miễn cuỡng cong miệng cười.

“Tìm hiểu một chút chuyện bơi lội tập thể hình đi?”

Tề Vô Tư:…

Húp xong chén cháo, 568 cuối cùng cũng coi như soạn xong từ ngữ, nói lúc hắn bị hôn mê bất tỉnh ngã xuống, chìa khoá trên người bị rơi ra, cho nên y tiện thể kéo vào, nói mình là huấn luyện viên của bơi lội mới mở, hỏi hắn cuối tháng có đồng ý tới không.

Nếu nhận ơn của đối phương, Tề Vô Tư cũng không tiện nói gì, không thể làm gì hơn là uyển chuyển dò hỏi giá cả.

“50 tệ 1 thẻ thành viên, 100 tệ có luôn giáo viên hướng dẫn.”

Tề Vô Tư nhanh chóng lật chăn lên nắm tay 568, xúc cảm nóng hổi từ lòng bàn tay truyền tới khiến 568 hoảng loạn.

Tại sao lại muốn bắt mình vậy, mình chỉ có ý tốt thôi mà, chẳng lẽ giá cả cao quá, tuy tạo ra một bể bơi hao biết bao nhiêu tâm sức nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ mà vô cùng đáng giá, vừa rồi mới nhìn thấy giáo trình từ A tới Z, hình như cũng không khó, mà tay hình như mềm quá…

“Huấn luyện viên! Tôi giao hết cho anh đấy!”

Tuyên ngôn đinh tai nhức óc của Tề Vô Tư làm 568 dại ra gật đầu.