Quỷ nghèo thật ra cách đây không lâu cũng không cảm thấy mình mạt rệp thế này.
Khi còn nhỏ, không có gặp chuyện khoe khoang hay phân biệt gì hết, ngoài việc bố mẹ không mua đồ chơi thịnh hành cho mình, quỷ nghèo cũng không cảm thấy khác biệt gì từ đồ ăn chay chỉ toàn dầu, muối, dấm chua với trà đắng mà mình ăn mỗi ngày. Sau đó nhà bọn họ cũng trải qua một khoảng thời gian có điều kiện sống tốt hơn — nhưng nếu so với gia đình bình thường thì kinh tế vẫn kém hơn một chút, vậy mà quỷ nghèo đã cảm thấy thỏa mãn, được người trong nhà thương yêu nên cũng không để hắn lo nghĩ chuyện gì. Một thằng nhóc có hai bàn tay dài trắng nõn không một vết chai sần.
Loại hình con trai thế này thường bị gọi là nương pháo, may mà từ nhỏ quỷ nghèo cũng không thích chơi với ai, mà cũng có thể do hắn bị đống phim ảnh chế tác rẻ tiền kia làm cho trí tưởng tượng bay xa, không biết được đống đĩa phim đó đều do bố mượn về, mà mượn với mua vốn đã chênh lệch rất lớn rồi, cái thời điểm đầu tiên hắn cảm nhận được mình nghèo, là lúc bản thân yêu thích không buông tay vuốt ve đống đồ đó, liền bị la rầy.
“Đừng sờ! Còn phải trả.”
Tại sao phải trả vậy, nhà mình có thể mua được mà, câu nói cùng ánh mắt nghiêm khắc của bố làm mọi thứ như không còn tiếng động, mà hắn từ đó lớn lên, càng ngày càng đẹp trai.
Khi hắn thành niên, đầu óc không thích đặt ở việc học, suốt ngày chỉ thích híp mắt cười, cái dạng dốt nát thế nhìn vậy mà lại vô cùng đáng yêu, rồi tới đại học năm 3, bạn cùng phòng ai nấy đều cầm Iphone, mà hắn cầm cái điện thoại hơn 1000 lướt lướt cũng không cảm nhận được gì. Khi hắn tiếp xúc với mấy từ ngữ cùng câu lóng trên mạng, cũng chẳng cảm thấy thế giới có gì ghê gớm, mà bản thân thích cái gì thì học đệ bên cạnh đều bỏ tiền túi mua quà cho hắn.
Cuộc sống cứ thế mà trôi qua.
Học trò thứ 568 của Nguyệt lão đau đầu nhìn đống tin tức này, trong đầu đã ảo tưởng ra thanh niên dáng dấp văn nghệ, áo sơ mi trắng phối với quần bò, cọng tóc nhẹ nhàng tung bay, cười tươi ấm áp, như sưởi ấm ngày đông… Dừng! Ngươi là thần tiên không vướng bụi trần đó!!!
Học trò 569 vô tình nhìn tên kia, động tác gõ bàn phím một giây cũng không dừng: “568 cậu thở dài cái gì, người này nhìn cũng chả khó gì, nhiệm vụ để kết thúc khóa học ngắn hạn cũng đơn giản, cứ kiếm một kẻ có tiền đẹp hơn hắn làm bạn đời. Uầy, cậu không làm thì tôi làm, bảo đảm 100%!”
Quanh năm ở điện Nguyệt lão 996, tuy rằng mọi người không cần ngủ nhưng đã nuôi thành thói quen không câu nệ càng kiệm lời càng tốt, 568 nhìn thì tưởng là lạnh lùng nhưng thực tế là 1 tên tsundere, áo lông gần như che hết nửa bên mặt, từ khi bộ film Hàn ‘Vì sao đưa anh tới’ nổi ở Thiên giới, y đã mê kiểu nam chính như thế này.
Thế nhưng không ai dám nói, tất cả đều rõ, cái vị này năng lực hóa trang cùng giá trị vũ lực đều là hàng đầu đó.
568 ngẩng đầu lên, khuôn mặt không biểu tình ban đầu dần trở nên cứng nhắc, lời nói ra cũng cứng rắn:
“Trong tài liệu nói rằng, trong đầu hắn hiện tại chỉ muốn tán tỉnh phú nhị đại hoặc được phú bà bao dưỡng, loại người này xứng đáng để tôi nhận nhiệm vụ à? Tôi thật sự nghi ngờ hệ thống bị hư rồi.”
“…568.”
“Gì?”
“Thì ra cậu cũng có lúc sẽ nói nhiều thế.”
“… Cút.”
Những chuyện phát sinh trên thiên cung, Tề Vô Tư không biết, mà nói đúng ra, hiện tại hắn còn đang chìm đắm trong cảm giác thành công khi cua được phú nhi đại, không có cách nào tự kiềm chế.
Tề Vô Tư quen biết người kia trên mạng, mà đoạn chat của cả hai đặc biệt mang tính văn nghệ! Ngày hôm trước là nói về một đoạn bài hát, ngày hôm sau là cảm nhận về bộ phim đang đứng đầu, nội dung nói chuyện đều là xây dựng hình tượng lý tưởng, gia thế hiển hách, bộ dạng đầy học thức, tối hôm qua nước chảy thành sông, Tề Vô Tư dường như đã nghĩ tới cuộc sống ở tương lai đầy tươi đẹp, lúc học miệng cười không khép lại được, bị điểm mặt phê bình cũng sảng khoái.
Tiểu gia ta không thèm để ý!
Chỉ có một điểm không tốt là đối phương du học ở Anh, sai lệch múi giờ, Tề Vô Tư muốn tìm thời gian thuận tiện theo người kia làm bạn với cậu, công việc có chút vất vả, tuy nhiên mỗi khi thấy nhóc con kia làm nũng, uể oải này nọ đều tan thành mây khói.
Cún con: Hôm nay bận lắm sao? Nhớ phải nghỉ ngơi đầy đủ đó.
Vậy mà đủ để tiếp thêm năng lượng để làm việc!
Tề Vô Tư bên này si mê cười khúc khích, bên kia 568 tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trời ơi… Đây rốt cuộc là cái thể loại gì vậy.