Chương 4

6

Bảo là tôi chăm sóc cho anh ta, kết quả hôm sau không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Buổi tối lúc anh ta trở về, cả người phát ra khí lạnh lẽo, quản gia với người giúp việc tự giác tránh xa ba bước.

Phòng khách to như vậy, chỉ có tôi với anh ta mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

“Tôi…tôi chỉ…là xuống dưới này đi lại một lát.”

Tôi từ từ đi lùi lại gần cầu thang, vừa muốn đi lên, anh ta gọi lại hỏi tôi, “La Hàm, cô có bạn trai không?”

“Không có, sao vậy?”

“Cô có muốn kết hôn với tôi không?” Vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn tôi.

A, cái này….

Lúc tôi nghi hoặc, anh ta lại nói: “Tôi có tiền có sắc, phù hợp hoàn toàn hình mẫu lý tưởng của cô.’’

‘’Tuy rằng đúng là như vậy, nhưng mà….”

“Sau khi kết hôn tôi cho cô 1000 vạn, một tòa biệt thự, cô muốn xe hãng nào tuý ý chọn lựa.’’

Cám dỗ, sự cám dỗ công khai.

“Thành giao.’’ Tôi vỗ tay đồng ý.

Ngày hôm sau.

Cửa Cục Dân Chính, tôi nắm chặt cửa không buông, chết sống đều không chịu đi, tôi hét to tôi bị chứng sợ hôn nhân.

Quý Niệm Thâm buông tôi ra, lấy từ trong ngực một tấm thẻ, cười ranh ma, “May mà tôi có chuẩn bị.”

Hai mắt tôi tỏa sáng, “Bao nhiêu tiền?”

“500 vạn.”

Anh ta đắc ý nhướng mày, “Còn sợ không?”

Tôi nghiến răng một cái, “Sợ.”

Anh ta đành bất lực nhìn tôi, “Vì sao cô sợ?”

Tôi nói lảng sang chuyện khác, “Tôi anh kết hôn, người nhà của tôi còn chưa biết đâu, để sau này lại tính.”

Liên tục có người ra vào Cục Dân Chính, Quý Niệm Thâm không thích có người bàn tán, đành kéo tôi về trong xe.

Anh ta tức giận, cả người lạnh lẽo.

Tôi cúi đầu, lòng dạ bất ổn, không biết anh ta sẽ làm gì tôi.

“La Hàm, chúng ta kết hôn chỉ là kế tạm thời, chờ tôi lấy được quyền thừa kế, sẽ ly hôn cô, tôi sẽ không chạm vào cô, rốt cuộc cô đang sợ cái gì?”

Tối hôm qua đã nói rõ việc này, anh ta kết hôn với tôi chỉ vì lấy quyền kế thừa công ty, giữa chúng tôi còn có hợp đồng giấy trắng mực đen, viết rõ ràng rành mạch, tôi sẽ không có mất mát gì cả.

Kết hôn với anh ta, với tôi mà nói trăm lợi không một hại, nhưng tôi…

“Kết hôn cùng anh có thể sẽ lên tin tức, người thân tôi mà thấy thì khó giải thích.” Tôi chột dạ nhìn anh ta.

Anh ta nhìn tôi thật lâu, hừ nhẹ một tiếng, “Cô chỉ đơn côi một mình, người thân ở đâu ra?”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, hơi phẫn nộ nói: “Anh điều tra tôi?”

Vẻ mặt anh ta làm như đương nhiên nhìn tôi, tôi chịu thua, đành phải để bản thân tự giận dỗi.

“Xin lỗi, hoàn cảnh của tôi cô cũng biết, tôi muốn kết hôn cùng cô, phải biết rõ hết thảy của cô.” Ngữ điệu anh ta hoà hoãn giải thích với tôi.

Tôi rầu rĩ đáp lại: “Tôi hiểu, thân phận anh đặc biệt.”

Anh ta không nói.

Bầu không khí vừa nặng nề lại xấu hổ. Tôi nghĩ bản thân mình có quá đáng quá không, rõ ràng là đồng ý với anh ta rồi, cũng ký hợp đồng, lại thay đổi giữa chừng, có vẻ hơi thiếu đạo đức.

Tôi đang định nói xin lỗi, thì anh ta lại mở miệng trước.

“La Hàm, tôi đã không để ý đến tâm trạng của cô, thật xin lỗi, việc kết hôn nói sau đi.”

Nhưng mà, một tuần sau nhà anh ta phải tuyên bố người thừa kế, nếu anh ta không kết hôn, thì không lấy được toàn bộ tập đoàn Quý.

Vốn anh ta có hôn thê, là người đẹp bên cạnh anh ta trên tin tức hôm đấy.

Nhưng lúc hai nhà bàn bạc ngày tháng kết hôn, hôn thê của anh ta trước mặt cả nhà nói cô ấy thích em trai cùng cha khác mẹ của Quý Niệm Thâm.

Nhà họ Quý có một điều luật quy định, người thừa kế phải lập gia đình.

Quý Niệm Thâm không những đầu mọc sừng, còn sắp mất vị trí người thừa kế, nên sau khi trở về anh ta mới tức giận như vậy.

Bố anh ta sắp không qua khỏi, nên anh ta cần kết hôn trước em trai mình.

Địa vị gia tộc của vị hôn thê cũng không thấp, nên em trai anh ta muốn kết hôn cùng cô gái kia, còn phải cần chút thời gian chuẩn bị.

Đến tôi, cũng chỉ có một mình, chỉ cần tôi đồng ý, lúc nào cũng có thể đi đăng ký.

Nghĩ đến đây, tôi đè tay Quý Niệm Thâm đang chuẩn bị khởi động xe, hạ quyết tâm nói, “Chúng ta đi đăng ký đi, lần này là thật, không đổi ý.”

“Nhưng mà cô..”

“Tôi không sao, dù thế nào cũng không phải thật, con người anh cũng khá tốt, cưới anh không chịu thiệt.”

“Cảm ơn.”

Lúc cầm được sổ màu đỏ trong tay, tôi run rẩy, giống như đang nằm mơ.

Quý Niệm Thâm nắm tay tôi, dịu dàng nói:

“Chúng ta về nhà.”

Ngồi trong xe, ánh mắt Quý Niệm Thâm luôn lơ đãng nhìn về phía tôi, tôi nhắc nhở anh ta nhìn đường, đừng mải nhìn tôi.

“Có tâm sự thì đừng giấu trong lòng, có thể nói cho tôi nghe.” Anh ta dừng xe ngoài một quán cà phê, hỏi tôi: “Muốn vào trong ngồi một lát không?”

Tôi gật gật đầu.

7

“Tôi sợ kết hôn là bởi vì tôi sinh ra trong một gia đình rất không hạnh phúc.”

Tôi lấy hết can đảm, kể ra bí mật sâu kín trong lòng.

Quý Niệm Thâm yên lặng ngồi đối diện tôi, không nói bất kì điều gì, chỉ yên lặng lắng nghe tôi.

Bố tôi uống rượu, b/ạo lự.c gia đình, nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ tôi chỉ biết nhẫn nhịn, thà ch.ết chứ không ly hôn.

Năm tôi 17 tuổi, mẹ tôi uống thuốc độc t.ự t.ử, không kịp cứu, ở nhà xác tôi ôm thi thể của mẹ, khóc suốt một ngày, sau đó tôi đổ bệnh nặng, suýt chút nữa là có thể cùng mẹ đi rồi, bố tôi kết hôn với con giáp thứ mười ba, không quan tâm đoái hoài tôi, từ đó về sau, tôi bèn sống tự lập một mình.

Tuy rằng chuyện cũng đã qua đi lâu rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn đau đến nghẹt thở.

Quý Niệm Thâm giật giật môi, trong mắt tràn ngập cảm thông cùng thương hại, anh ta nắm lấy tay tôi, nhẹ vỗ, “Đều đã qua.”

Tôi ngẩng đầu lên, để nước mắt xuôi trở lại, cười nói với anh: “Cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ tôi làm tôi sợ hãi và bài xích, nên tôi sợ hãi kết hôn, sợ giống mẹ, gặp phải một cuộc hôn nhân không trọn vẹn, sau đó ôm tuyệt vọng mà chế.t.”

Tuy kết hôn là giả, nhưng tôi vẫn sợ, sợ tôi lỡ yêu Quý Niệm Thâm, càng sợ tôi sẽ lún sâu vào, chôn vùi bản thân vào cuộc hôn nhân giả dối.

Tất cả rõ ràng là giả, tôi cũng sẽ không đi lên con đường giống mẹ, nhưng tôi vẫn cứ sợ hãi.

Tôi nhìn anh ta kiên quyết nói, “Quý Niệm Thâm, hai chúng ta đã giao hẹn rõ, sau khi anh lấy được quyền thừa kế, chúng ta liền ly hôn.”

Anh ta gật đầu, “Được.”

Hôm trước chúng tôi đăng ký, hôm sau liền công bố.

Trước tôi cũng chỉ xem người khác lên hot search, tôi phụ trách hóng hớt, tôi không nghĩ tới cũng có ngày mình bị treo lên tin tức.

Ăn dưa ăn lan đến tận người mình.

Quý Niệm Thâm đăng ảnh hai quyển sổ đỏ, còn cả hình chúng tôi nắm tay, mười ngón đan vào nhau.

Trang tin tức đều nổ, máy chủ banh rồi.

Tôi cố gắng liên tục đổi mới trang web, kết quả đều là trang web không khả dụng cả một ngày.

Quý Niệm Thâm tắm rửa xong ra, đứng cạnh tôi nhìn chốc lát, sau cướp luôn điện thoại của tôi, “Đừng lướt, ngày mai mới có thể vào được.”

“Tại sao vậy?”

Anh ta nhướng mày cười: “Cô nói xem?”

“Không phải là anh…” Tôi ngạc nhiên há hốc mồm nhìn anh ta.

“Như cô nghĩ, bọn họ chỉ cần biết tôi kết hôn là được rồi, tôi không thích người khác bàn tán về vợ tôi.”

Nghe anh ta nói xưng hô “Vợ”, tôi cũng có chút thẹn thùng.

Anh ta ngồi xuống, vươn tay với tôi, “Lại đây, giúp tôi sấy tóc.”

Tôi đi qua, cầm máy sấy, vừa muốn bật lên thì có tiếng đập cửa.

Vẻ mặt Quý Niệm Thâm cảnh giác nhìn cửa, giây tiếp theo, anh ta duỗi tay nhẹ ôm tôi vào lòng ngực.

“Moá, anh chơi trò gì vậy?”

Anh ta ôm chặt eo tôi, khẽ nói:

“Xin lỗi, chúng ta cần giả vờ thật chút.”

“Ý anh là gì?” Tôi khó hiểu nhìn anh.

Anh ta nhìn cửa, “Quản gia là người bố tôi phái tới để giám sát.”

Tôi bèn nói, ông già thúi quắc kia khó ở như vậy, hoá ra là có người chống lưng.

Tôi phối hợp ôm cổ anh, anh ta vừa lòng cười, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tôi trừng mắt liếc anh ta, “Vào đi, cửa không có khoá.”

Quản gia bê sữa bò đi vào, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi thẹn thùng uốn éo người, nắm tay đấm nhẹ nhàng vào vai Quý Niệm Thâm, vùi mặt vào áo choàng tắm của anh ta.

Làm bộ làm tịch nói: “Có người ngoài kìa, anh thả em ra.”

Người Quý Niệm Thâm căng cứng, nói với quản gia: “Bác Trương, bác để đồ xuống rồi đi ra ngoài đi.”

Quản gia rề rà mà ra cửa, trước khi đóng cửa lại nhìn chúng tôi, mũi Quý Niệm Thâm cọ vào trán tôi, “Sợ cái gì, em là vợ của anh.”

Thấy cảnh cửa đóng lại, tôi lập tức nhảy dựng ra khỏi lòng ngực anh ta, đỏ mặt chạy vào nhà tắm, rửa mặt điên cuồng bằng nước lạnh.

Xấu hổ muốn chớt.

Tôi ở mãi trong phòng tắm, đối mặt anh ta làm tôi thấy ngượng.

“La Hàm, cô không sao chứ?”

Quý Niệm Thâm gõ cửa, giọng nói tràn ngập hài hước.

Tôi giả bộ bình tĩnh nói: “Không có gì.”

Giãy giụa một lúc, vừa xoay tay cầm, cửa mới mở được một khe nhỏ, bèn thấy Quý Niệm Thâm dựa vào bên cạnh cửa nhìn tôi.

Anh ta vậy mà cười tôi, “Nhìn tiền đồ của cô kìa.”

Tôi cúi đầu đi đến mép giường, nhìn giường lớn, tôi lại thẹn đỏ mặt.

“Hay là anh ngủ dưới đất được không?” Da mặt tôi dày mà nói với anh ta.

Quý Niệm Thâm tỏ ý hiểu mà đồng ý.

Sau khi tắt đèn được một lúc, tiếng hít thở đều đều của Quý Niệm Thâm truyền tới, anh ta thật sự ngủ rồi.

Đúng là lòng dạ hào phóng.