Chương 44

Cảm nhận được động tác của Vưu Chính Bình, toàn thân Úc Hoa trở nên cứng đờ.

Không có một ai trên thế giới này ngoài trừ Úc Hoa hiểu rõ nguyên nhân động tác này của Vưu Chính Bình, là lỗi của anh.

Lúc đó, Úc Hoa tránh đi tầm mắt của mọi người, từ từ mặc áo choàng đen vào rồi bay lên sân thượng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là vết thương chồng chất của Tiểu Vưu, còn nghe thấy kẻ phá hoại 192 nói rằng Tiểu Vưu đã trở thành quả bom sinh mạng.

Ngay lập tức lửa giận tràn ngập khắp đầu óc, Úc Hoa quên mất mình cần phải làm người bình thường, cũng quên sức mạnh đang bị phong ấn, lập tức giải phóng một phần năng lượng hệ thống, sức mạnh trực tiếp mở khóa từ 3% đến 20%.

Nhóm người thủ hộ cảm nhận được năng lượng khủng bố và dị thường, là do Úc Hoa giải phóng khi mở khóa phong ấn, chỉ là giải phóng uy áp cũng khiến cho mọi người sợ hãi.

Anh điên cuồng tra tấn kẻ phá hoại 192, sau đó nhanh chóng đỡ Tiểu Vưu dậy, giúp em ấy chữa thương và giải trừ truyền dẫn chấn động, đồng thời cầm lòng không đậu mà rơi xuống một nụ hôn yêu thương.

Nếu không phải Tiểu Vưu nhanh chóng tránh thoát, Úc Hoa cũng sẽ không ý thức được chính mình đang làm cái gì.

Bạo lực khiến cho con người đánh mất bản thân, đây là điều mà Úc Hoa lĩnh ngộ được khi lên cấp 500. Trong thế giới đó, anh đã làm một chuyện mà khiến chính bản thân anh đã hối hận, từ đây anh hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ trở thành nô ɭệ của bạo lực.

Mà khi sức mạnh được mở khóa đến 20%, Úc Hoa không ngờ lại cảm nhận được tâm tình cuồng vọng không ai bì nổi kia, ngay lúc đó anh chỉ nghĩ đem Tiểu Vưu cầm tù vĩnh viễn dưới cánh chim của mình, không cho Tiểu Vưu ra ngoài đi làm, không cho phép Tiểu Vưu làm người thủ hộ chiến đấu với kẻ phá hoại.

Mãi đến khi Tiểu Vưu lăn ra khỏi vòng tay của anh, Úc Hoa mới nghĩ đến hành động thương tiếc yêu tha thiết bạn đời của anh lại là một loại thương tổn đối với Tiểu Vưu.

Vì thế Úc Hoa nhanh chóng dùng hệ thống của kẻ phá hoại 192 để đổi thuốc chữa thương, hấp thu hệ thống của đối phương, áp chế sức mạnh một lần nữa.

Đáng tiếc kẻ phá hoại 192 thật sự quá yếu, năng lượng ở cấp 192 chỉ đủ để Úc Hoa phong ấn 5% năng lượng, anh vẫn còn lại 15%.

Úc Hoa chỉ có thể phân bổ nhiều sức mạnh này hơn cho năng lực trị liệu, khi đội quân người thủ hộ đến thì anh nhanh chóng bỏ trốn.

Suy nghĩ cuồng vọng mang theo khi đè nén sức mạnh tăng vọt đã khiến cho tinh thần của Úc Hoa kiệt quệ, anh tạm thời không dám nghĩ tới chuyện hôn môi Tiểu Vưu vào lúc này, cố tình lảng tránh.

Nhưng sau khi bắt đầu phiền muộn nếu bại lộ thân phận thì phải làm sao để sống chung với Tiểu Vưu cùng với chiếc vali trên tủ quần áo bất tri bất giác tiết lộ tâm tư Úc Hoa, anh hy vọng Tiểu Vưu sẽ không khổ sở vì chuyện bị người lạ cưỡng hôn, cũng hy vọng để Tiểu Vưu biết người hôn môi em ấy là anh, vì vậy anh mới lựa chọn tin vào số mệnh.

Nhìn thấy Tiểu Vưu ủy khuất cọ cọ môi lên bộ đồ ngủ của anh, Úc Hoa thậm chí không thể nói những lời "Làm sao vậy", lúc này đây anh không có biện pháp giả vờ như hoàn toàn không biết gì cả.

Cũng may Vưu Chính Bình không định nói ra chuyện này, cậu là một người đàn ông kiên cường, quyết định sẽ tự một mình mình gánh vác.

Cậu hôn lên chiếc cúc áo ngủ thứ hai của Úc Hoa, thấp giọng nói: "Hai ngày không gặp, em nhớ anh."

Úc Hoa thở dài một hơi, trở tay ôm Vưu Chính Bình, cũng trầm giọng nói: "Anh cũng nhớ em."

Hôm qua lúc trên sân thượng, Vưu Chính Bình cược tính mạng mình để bảo vệ đứa trẻ, đối mặt với việc sống chết, cậu đã lĩnh ngộ được cách sử dụng không gian mới, cho dù vết thương chồng chất cũng sẽ mạnh mẽ đứng dậy chiến đấu trực tiếp với kẻ phá hoại 192, tận lực thể hiện ý chí kiên cường của người thủ hộ, hôm nay về đến nhà, cậu chỉ muốn núp trong l*иg ngực Úc Hoa cầu an ủi.

Vưu Chính Bình đá rớt giày, chui vào ổ chăn, chột dạ nói: "Em vào nhà mà không thay giày, khiến sàn nhà bẩn, bẩn mất rồi."

Cậu mếu máo, cố ý cường điệu "Sàn nhà bẩn rồi".

Úc Hoa đưa những ngón tay vào vầng trán dày của cậu, thân mật cọ cọ vào mũi của Vưu Chính Bình, nhẹ giọng an ủi: "Không sao hết, anh lau thêm vài lần thì tốt rồi."

Vưu Chính Bình ngước mắt nhìn Úc Hoa một cách cẩn thận, nhấp nhấp môi nói: "Hôm nay là ngày đi làm, anh cũng sắp đến thời gian làm việc rồi......"

Úc Hoa dứt khoát lật lật hai lần trên đầu giường tìm điện thoại di động, gọi cho Chân Lê: "Alô, sếp Chân? Có một buổi biểu diễn tài năng muốn mời cậu và Nguyên Lạc Nhật, hôm nay tôi sẽ đến công ty bên kia để đàm phán, cho nên sẽ không tới văn phòng. Tôi là ra ngoài công tác, cho nên phiền cậu đánh dấu chuyên cần cho tôi cũng như cung cấp thức ăn và phương tiện đi lại."

Giám đốc Úc so với ông chủ thì còn giống lãnh đạo hơn đặt điện thoại xuống, lắc lắc điện thoại với Vưu Chính Bình: "Hôm nay anh không cần đi làm."

Vưu Chính Bình: "...... Nhưng mà anh là đi đàm phán......"

"Lừa hắn," Úc Hoa hôn xuống đôi môi của Vưu Chính Bình, "Anh đã sớm lo liệu buổi biểu diễn tài năng này từ lâu rồi, căn bản không cần phải đi nữa, quá mấy ngày xét duyệt hợp đồng thì có thể để cho Nguyên Lạc Nhật ký hợp đồng rồi."

Vưu Chính Bình: "......"

Không có gì ngạc nhiên khi Úc Hoa, một sinh viên hàng đầu phải tìm công việc trong phòng làm việc của Chân Lê, cái văn phòng làm việc này từ ông chủ cho tới nhân viên thực sự là quá dễ lừa rồi!

Thấy vẻ mặt của Vưu Chính Bình mang kiểu "Em đã nhận thức được xã hội hiểm ác", Úc Hoa ghé vào tai cậu thấp giọng nói nhỏ: "Anh đem bán Nguyên Lạc Nhật với giá tốt, phòng làm việc có thể thu được 90% hoa hồng, chúng ta có thể chia cho phòng làm việc 45% hoa hồng, đến lúc đó anh mua cho em một chiếc đồng hồ tốt hơn."

Vưu Chính Bình nhớ tới bộ dạng của Nguyên Lạc Nhật ngậm miệng khi nhớ tới chuyện "Cưỡng hôn" và "Gối lên đầu gối" khi đối mặt với những câu hỏi của cục trưởng Tiêu, cậu cảm thấy có chút áy náy, chỉ nhỏ giọng nói: "Em cũng không cần một chiếc đồng hồ quá tốt, cũng không cần ký một hợp đồng bán thân thảm như vậy."

Nghe thấy Tiểu Vưu nói chuyện giúp Nguyên Lạc Nhật, lãnh huyết trong lòng Úc bớt đi một chút, anh nhéo nhéo mặt Tiểu Vưu: "Nếu em cầu tình cho cậu ta, vậy thì anh sẽ một lần nữa đàm luận việc hợp đồng, không mua bán cùng một lúc."

"Ừm." Vưu Chính Bình nhỏ giọng đồng ý rồi ôm lấy cổ Úc Hoa nói, "Em liên tục làm việc hai ngày hai đêm, cấp trên cho em được ba ngày nghỉ. Cái kia...... Chúng ta có nên rèn luyện thân thể một chút hay không?"

Cả hai người họ đều là người mê tập thể dục, trong lúc tập thì sẽ quên mất thời gian, cả hai mê sảng rồi chống đẩy hàng trăm lần một cách chao đảo, kéo căng cơ và xương của các mặt trong, ngoài, trước và sau của cẳng chân, sau khi tập thể lực thì cạn kiệt năng lượng, Vưu Chính Bình trực tiếp lăn ra ngủ.

Úc Hoa cũng nhắm mắt mồi hồi, lúc tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, Tiểu Vưu còn chưa ăn cơm trưa nên anh liền bò dậy nấu cơm, nhân tiện kéo chăn bông lên đắp cẩn thận cho Tiểu Vưu, cho dù mùa hè nóng nực thì cũng nên bảo vệ vùng eo và bụng của mình.

Một lúc sau, hương thơm của cơm bay vào trong phòng ngủ, Vưu Chính Bình bị mùi hương đánh thức, mở mắt ra, thấy Úc Hoa không có ở trên giường, cậu liền thò lại gần nằm lên gối của Úc Hoa, cả người đều được hơi thở của người yêu bao bọc lấy.

Cậu nhớ rằng sau cuộc họp ngày hôm qua, Liên Vũ Phàm nhắc nhở cậu rằng Úc Hoa là một con quái vật cuồng kiểm soát và máu lạnh, kêu Vưu Chính Bình phải chú ý trạng thái tinh thần của bạn đời mình.

Lúc đó Vưu Chính Bình có chút không vui, trực tiếp phản bác nói: "Úc Hoa dịu dàng lại săn sóc, thật sự rất tốt, anh là đang ghen tị ước eo hạnh phúc hôn nhân của tôi sao?"

"Dịu dàng săn sóc, thật sự tốt?" Liên Vũ Phàm mắt trợn trắng, "Cậu một hai tự lừa mình dối người, tôi cũng không có gì để nói. Nếu không phải lần này thấy cậu bảo vệ được ba đứa trẻ, dùng hành động để quán triệt niềm tin của mình, tôi cũng không thèm nhắc nhở cậu."

Hai người vừa mới hợp tác vừa mới có cái nhìn thường thức lẫn nhau lại gần như muốn đánh nhau một lần nữa, vẫn là hai người Sầm Tiêu và Lạc Hoài khuyên can thì mới dừng lại. Lần này Sầm Tiêu là đi kéo Liên Vũ Phàm, người túm chặt Vưu Chính Bình là Lạc Hoài.

Sầm Tiêu và Lạc Hoài tách hai người bọn họ ra dưới chỉ thị của cục trưởng Tiêu, túm hai người bọn họ đến phòng nghỉ khác nhau.

Sầm Tiêu bất lực nói: "Sao anh cứ nhắm vào anh Vưu Chính Bình thế? Anh ấy thích Úc Hoa như vậy, anh không thể để cho anh ấy yên tâm hai ngày sao?"

Lúc bình thường, Sầm Tiêu cũng sẽ không nói những lời này vơi Liên Vũ Phàm. Cũng chính nhờ hành động lần này Liên Vũ Phàm đã cho Sầm Tiêu nhìn thấy một mặt khác của hắn, có thể đem vô tình và lý trí quán triệt đến mức tận cùng cũng thật đáng để khâm phục. Nhưng ngay khi Liên Vũ Phàm gặp Vưu Chính Bình thì hắn sẽ đánh mất niềm tự hào về lý trí đó, hoàn toàn biến thành một người gây rối phá hoại gia đình của người khác, Sầm Tiêu thiệt không thể lý giải nổi suy nghĩ của Liên Vũ Phàm.

Liên Vũ Phàm nhìn Sầm Tiêu, nhướn mày nói: "Một dị năng giả bình thường như cậu thật sự là hạnh phúc."

"Sao lại đổi chủ đề lên người tôi rồi?" Sầm Tiêu đau đầu nói, "Anh không tìm tiểu đôi của tôi gây phiền toái thì anh sẽ không thoải mái sao?"

"Đúng vậy, không thoải mái, mỗi lần tôi nhìn thấy Vưu Chính Bình khoe cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thì tôi liền phát ngán, những người liên quan chúc phúc cho hai người đó thì tôi cũng phiền muốn chết." Liên Vũ Phàm lấy chai rượu trắng từ trong tủ lạnh ra, tự rót rồi tự uống.

"Anh còn nói nữa thì tôi sẽ đánh anh," Sầm Tiêu cũng tự rót cho mình một ly rượu, "Đố kỵ đời sống tình cảm của người khác, anh thì anh tính đến chuyện yêu đương đi, nhưng mà với cái tính cách của anh, coi chừng cũng không ai muốn anh hết."

Liên Vũ Phàm không nói chuyện, chỉ im lặng uống rượu. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, bọn họ bây giờ có thời gian nghỉ ngơi, có thể thích hợp uống rượu để thả lỏng thần kinh, nhưng cái cách uống rượu của Liên Vũ Phàm căn bản không phải là để thả lỏng, mà là tùng ly từng ly rượu chuốc vào miệng mình, chỉ muốn bản thân mình tê liệt.

Một lúc sau, hai chai rượu đã không thấy đáy, thấy Liên Vũ Phàm còn muốn lấy chai rượu thứ ba, Sầm Tiêu vội ngăn hắn lại: "Đừng uống nữa."

Liên Vũ Phàm hiển nhiên đã có chút say, hắn ôm lấy chai rượu không buông tay, nheo mắt lờ đờ nhìn Sầm Tiêu, bỗng nhiên nói: "Tôi hâm mộ cậu, nhưng tôi không hâm mộ Vưu Chính Bình."

"Tôi thì có cái gì để anh hâm mộ," Sầm Tiêu cố gắng rút chai rượu từ tay Liên Vũ Phàm, "Một con chó độc thân, tiền lương của tôi còn phải trả tiền phạt cho hai người đang yêu nhau, còn phải mua điện thoại!"

Liên Vũ Phàm nhìn thẳng về phía Sầm Tiêu: "Tôi hâm mộ cậu có thể yêu đương một cách tùy tiện, cậu có thể tìm người nào mà cậu muốn, nhưng mà tôi không được, Lạc Hoài không được, Vưu Chính Bình cũng không được."

"Tại sao lại không được, Vưu Chính Bình đã kết hôn rồi." Sầm Tiêu nói một cách thờ ơ.

"Kết hôn cũng không được, tôi nói rồi, nếu không phải Vưu Chính Bình khó khống chế được dị năng của mình, thì cuộc hôn nhân của cậu ấy cũng không thành." Liên Vũ Phàm rũ mắt nói nói.

Bàn tay đoạt lấy chai rượu của Sầm Tiêu hơi dừng lại: "Tại sao?"

Ánh mắt của Liên Vũ Phàm có chút mê man, hắn liếʍ môi dưới, nhẹ giọng nói: "Cậu đã nghe nói qua kế hoạch tồn tại của người thủ hộ chưa?"

"Đó là cái gì?" Sầm Tiêu hoàn toàn chưa từng nghe qua cái thuật ngữ này.

"Cậu chưa từng nghe nói, là bởi vì có nhiều năng lực giả hệ lửa, tính thay thế mạnh, không đủ điều kiện để biết chuyện này." Liên Vũ Phàm siết chặt chai rượu nói, "Giống tôi, Lạc Hoài, Vưu Chính Bình là những người có năng lực đặc thù, khó có thể thay thế, sau khi chết thì có khả năng sẽ không có người thủ hộ có năng lực giống như vậy, có nghĩa vụ lưu lại một người thủ hộ có gen ưu tú."

Nghe những lời này, sống lưng của Sầm Tiêu ẩn ẩn phát lạnh, hắn lắc đầu nói: "Cũng không có bằng chứng chứng minh rằng đợi sau của người thủ hộ là dị năng giả."

"Một dị năng giả kết hôn với một người bình thường, đứa trẻ chưa chắc là dị năng giả. Nhưng hai dị năng giả kết hôn với nhau, thì 90% con cái của họ có xác suất là dị năng giả, hoàn toàn có thể kế thừa dị năng của một bên. Kế hoạch tồn tại của người thủ hộ là đề cập tới những người thủ hộ có năng lực đặc biệt, có nghĩa vụ kết đôi với người có dị năng khác, lưu lại những đứa trẻ có năng lực tương đồng." Liên Vũ Phàm khui chai rượu thứ ba, tay rót rượu có chút run, "Cha của tôi chính là người thủ hộ có năng lực phục hồi."

Tư liệu cho thấy cha của Liên Vũ Phàm đã qua đời, mẹ thì tái hôn và không liên lạc với Liên Vũ Phàm trong nhiều năm, giống như đã quên mất rằng mình còn một người con trai.

"Nhưng mà mẹ anh dường như......" Sầm Tiêu ngập ngừng nói.

"Bà là người thường, cha tôi đã cứu bà trong một sự kiện kẻ phá hoại, hai người yêu nhau, cũng quyết định kết hôn. Cha tôi cũng là biết được sự tồn tại của kế hoạch tồn tại khi ông gửi đơn đăng ký kết hôn cho tổ chức." Liên Vũ Phàm chậm rãi uống ly rượu, "Tổ chức bổn không đồng ý, nhưng hai người họ vẫn kết hôn, nhưng mà có một điều kiện. Nếu như họ không thể sinh ra một đứa bé mang dị năng của cha tôi trước 30 tuổi, thì cha tôi phải tiếp nhận kế hoạch tồn tại của người thủ hộ."

"Thật may mắn khi anh kế thừa năng lực của ông ấy." Sầm Tiêu an ủi nói.

Liên Vũ Phàm liếc mắt nhìn Sầm Tiêu một cái: "Tôi lúc 10 tuổi mới thức tỉnh dị năng, thời điểm cha tôi 25 tuổi mới sinh ra tôi."

Nói cách khác, khi Liên Vũ Phàm 5 tuổi, cha hắn đã 30 tuổi, theo như thời gian thỏa thuận, vẫn không có đứa trẻ nào kế thừa năng lực của ông ấy.

"Tôi lúc mới sinh ra thì kiểm tra đo lường thì không có bất cứ dị năng nào, mẹ tôi ở trong phòng bệnh gào khóc, bảo đảm với tổ chức rằng trong thời gian 5 năm còn lại nhất định bà sẽ nỗ lực." Cánh tay của Liên Vũ Phàm không khống chế được mà run rẩy, "Bà ấy buộc phải mang thai sau khi sinh tôi mới được nửa năm, vì quá nóng lòng muốn có thêm một đứa trẻ nữa nên khiến bà sinh non, từ đo thì bà không thể mang thai được nữa."

Sầm Tiêu nắm lấy tay của Liên Vũ Phàm, giúp hắn ngừng cơn run lại.

"Cũng có khả năng sau khi lớn lên mới thức tỉnh năng lực dị năng, vì thế mẹ tôi đã đem tất cả hy vọng đặt lên người tôi, bà liều mạng nuôi dưỡng tôi theo tiêu chuẩn của dị năng giả, nhưng mà thời gia hạn định càng ngày càng gần, tôi đã tròn năm tuổi, nhưng vẫn bình thường như cũ, trạng thái tinh thần của mẹ tôi càng ngày càng kém, có một ngày khi tôi đang ngủ thì cảm thấy hít thở không thông, mở mắt ra thì phát hiện mẹ tôi đang bóp cổ tôi, nói với tôi rằng có người lúc gần chết sẽ thức tỉnh dị năng, bà ấy muốn thử một lần." Liên Vũ Phàm nói, nước mắt chảy xuống, nhưng dường như hắn không hề cảm nhận được.

Sầm Tiêu không biết phải nói cái gì mới tốt, cũng chỉ có thể nắm lấy tay hắn.

Liên Vũ Phàm hất tay Sầm Tiêu ra, say rượu càng khiến hắn nói nhiều hơn: "Tôi không hận bà, chỉ là bà quá yêu cha tôi mà thôi, không muốn mất đi ông ấy, cũng không muốn ông ấy mang thai đứa nhỏ với người khác, hay cho dù là nhân tạo...... Một loại phương pháp khác. Bà hy vọng tôi là dị năng giả, nhưng mà tôi thức tỉnh muộn. Cha tôi chết trận năm ông 30 tuổi, ông vẫn thực hiện được tình yêu của mình, không hề phản bội cuộc hôn nhân, nhưng tôi và mẹ tôi đã mất đi ông ấy.

"Sau 5 năm nữa, tôi thức tỉnh dị năng, mà lúc đó, mẹ tôi đã được đưa đến một viện điều dưỡng tâm thần. Nhiều năm hoang tưởng về cái chết của chồng mình khiến tinh thần bà mất kiểm soát, cuối cùng là vẫn không chịu đựng nổi. Khi tôi biết mình thức tỉnh dị năng thì đã rất vui vẻ, tôi chạy đến viện điều dưỡng để tìm bà, tôi muốn nói với bà về tin tốt này, nhưng cái lúc mà tôi chạy tới, tôi đã thấy Lạc Hoài."

Lạc Hoài cướp đi tất cả những ký ức của mẹ Liên Vũ Phàm về người thủ hộ, về chồng bà, về con trai bà, tất cả những hồi ức vui vẻ và đau khổ đều bị lấy đi, khi Liên Vũ Phàm chạy tới viện điều dưỡng, lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ mìn cười vui vẻ hạnh phúc như vậy, mà nguyên nhân của việc hạnh phúc này, là bởi vì quên mất hắn.

Chai rượu trong lúc lơ đãng bị hất ngã xuống đất, chai rượu bị vỡ, rượu còn sót lại từ từ chảy ra, đầu ngón tay của Liên Vũ Phàm chạm vào những mảnh vỡ của chai rượu, chai rượu lại khôi phục như cũ, biến thành một chai rượu rỗng.

"Chai rượu có thể khôi phục lại như cũ, nhưng rượu lại không trở lại." Liên Vũ Phàm cười khổ, "Vưu Chính Bình năm nay bao nhiều tuổi rồi?"

"25 tuổi." Sầm Tiêu thấp giọng nói.

"Thật là một tuổi tốt, thời điểm tôi được sinh ra, cha tôi cũng mới 25 tuổi, dại khờ cho rằng mình còn 5 năm thời gian." Liên Vũ Phàm lắc đầu nói, "Vưu Chính Bình sẽ không hạnh phúc, tổ chức vẫn luôn không nói chuyện này cho cậu ấy, hẳn là đang đợi đến ngày tinh thần cậu ấy hoàn toàn ổn định."

"Anh nhắc nhở Vưu Chính Bình chú ý trạng thái tinh thần của Úc Hoa là......" Sầm Tiêu nghe thấy một trận kinh hãi.

"Vốn dĩ Úc Hoa chính là một người cuồng khống chế, có thể thấy được điều đó từ quyển nhật ký và nhiều chi tiết khác trong quá trình điều tra, cậu cho rằng anh ta sẽ cho phép Vưu Chính Bình tiếp nhận kế hoạch tồn tại của người thủ hộ sao?" Liên Vũ Phàm nói, "Đến lúc đó chỉ sợ lại phải phiền phức Lạc Hoài ra tay một lần nữa."

Nghe đến đây, Sầm Tiêu không khỏi sửng sốt, hắn chỉ có thể hoảng loạn mà nói sang chuyện khác: "Lạc Hoài cũng chỉ là chấp hành nhiệm vụ, anh cũng không cần quá thù hận đối với anh ấy."

"Lạc Hoài?" Liên Vũ Phàm cười lạnh một chút, "Anh ta khác với tôi, anh ta là một đứa trẻ được sinh ra từ kế hoạch tồn tại, lúc mới được sinh ra đã thức tỉnh dị năng, khi tôi mười tuổi mới thức tỉnh dị năng thì anh ta đã chấp hành nhiệm vụ rất nhiều năm. Các cậu cũng không cần thân cận với Lạc Hoài nhiều quá, nói không chừng nào một ngày, khi tay anh ta đặt lên vai của các cạu, đó không phải là thể hiện sự gần gũi, mà là đang âm thầm chấp hành nhiệm vụ."

Liên Vũ Phàm vẫn luôn phòng bị Lạc Hoài, tận lực tránh xa khỏi người này, hắn sợ sẽ có một ngày mình quên hết những chấp nhất trước đây của mình.

Khi Liên Vũ Phàm và Sầm Tiêu đang uống rượu, Lạc Hoài cũng ở trong một phòng nghỉ hác khuyên nhủ Vưu Chính Bình: "Cậu không nên trách Liên Vũ Phàm, cậu ấy không xem trọng hôn nhân của những người thủ hộ, là lỗi của tôi."

Vưu Chính Bình giận dữ nói: "Không xem trọng thì nhắm vào tôi là được rồi, tại sao mỗi ngày đều nhắm vào Úc Hoa?"

"Vì có thể một ngày nào đó, tôi sẽ xóa hết ký ức của Úc Hoa đối với cậu." Lạc Hoài khẽ nói, "Cũng giống như việc xóa trí nhớ của mẹ cậu ấy đối với cậu ấy vậy."

Hô hấp của Vưu Chính Bình ngưng trệ, không thể tưởng tượng được nhìn về phía Lạc Hoài, cậu không ngờ rằng Lạc Hoài sẽ nói ra những lời như vậy.

Lạc Hoài kể lại một cách ngắn ngọn cách mà hắn lấy đi trí nhớ của mẹ Liên Vũ Phàm, Vưu Chính Bình cũng là lần đầu tiên nghe được kế hoạch tồn tại của người thủ hộ.

"Mẹ tôi là một dị năng giả, hơn nữa khác hẳn với cha của Liên Vũ Phàm, dù năng lực của cha không được kế thừa, tổn thất cũng không lớ như vậy, nhưng năng lực của mẹ tôi đã góp phần ổn định xã hội, bà cần phải lưu lại con cháu, cho nên tôi được sinh ra một cách hoàn hảo." Lạc Hoài lặng lẽ ưu sầu nói vơi Vưu Chính Bình.

"Nhưng mà...... Chúng ta đều bằng tuổi nhau, thời điểm anh lấy đi trí nhớ của mẹ anh ta, anh cũng chỉ mới mười tuổi, tại sao người chấp hành nhiệm vụ là anh, mà không phải là mẹ anh?" Vưu Chính Bình bất giác siết chặt hai tay.

"Bởi vì bà...... Nhận lấy quá nhiều ký ức của mọi người, trạng thái tinh thần vốn không ổn định, sau khi sinh tôi thì bà mắc chứng bệnh trầm cảm sau sinh rất nặng, sau nhiều lần trị liệu bằng thuốc và tư vấn tâm lý không có hiệu quả, bà đã tránh đi những người khác, tự sát." Lạc Hoài bình tĩnh nói, kể lại chuyện xưa giống như kể chuyện của người khác, "Sau khi tôi lấy đi trí nhớ của mẹ Liên Vũ Phàm, sau đó cũng không chấp hành nhiệm vụ nữa, mười lăm năm không có kẻ phá hoại, mấy ngày đó tôi rất là vui vẻ, cũng rất hạnh phúc. Tổ chức đồng ý hôn sự của cậu, ngoại trừ việc ổn định tinh thần, có lẽ sẽ cảm thấy rằng sẽ không xuất hiện kẻ phá hoại nữa, cho nên để cho người trẻ tuổi sống nhẹ nhàng một chút."

Khuôn mặt của Lạc Hoài thì chỉ có dị năng giả mới có thể thấy rõ, mà hiện tại, Vưu Chính Bình thế nhưng cảm thấy khuôn mặt của hắn vô cùng mơ hồ, giống như người này muốn biến mất.

"Đội trưởng Vưu, tôi ước gì thế giới này không có kẻ phá hoại, không có người thủ hộ, không có dị năng, chỉ có một nhóm chiến hữu bình thường." Lạc Hoài nhẹ giọng nói, "Nếu như ngày đó có thể đến, đại khái Liên Vũ Phàm cũng sẽ không cố chấp giống như bay giờ, tôi cũng có thể...... Không cần nhận lấy quá nhiều ký ức thống khổ như vậy không?"

Vưu Chính Bình hơi mở miệng, nói không ra lời. Cậu rất lo lắng kế hoạch tồn tại của người thủ hộ sẽ khiến Úc Hoa phát điên, nhưng đây là chuyện chưa phát sinh, có lẽ sẽ có bước ngoặt. Nhưng bi kịch của Lạc Hoài và Liên Vũ Phàm đã xảy ra rồi, thời gian trôi qua cũng không thể quay trở lại, những tổn thương mà bọn họ chịu đựng cũng không thể biến mất.

Mỗi lần Liên Vũ Phàm nhấn mạnh rằng "Hôn nhân của người thủ hộ sẽ không hạnh phúc", thì hắn thực sự nói là "Tôi đã không có được hạnh phúc".

Sáng sớm ngày hôm sau, Vưu Chính Bình mạnh mẽ chống đỡ về nhà, nhào vào vòng tay của Úc Hoa, chính là giả vờ nhứ không có chuyện gì xảy ra, tận hưởng cái ôm của Úc Hoa, và hiếm khi không hiểu chuyện rồi làm nũng để Úc Hoa bỏ bê công việc để ở cùng mình.

Mùi thức ăn trong nhà bếp nhắc nhở Vưu Chính Bình tất cả mọi thứ vào lúc này cũng có thể chỉ là mây khói.

Nếu không có kẻ phá hoại thì tốt rồi.

Cậu xuống giường rồi đi vào nhà bếp, ôm lấy Úc Hoa từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng rắn chắc của người yêu.

Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc. Vưu Chính Bình âm thầm nghĩ.

- -------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Nếu như không có hệ thống thì tốt rồi.

Vưu Chính Bình: Nếu như không có kẻ phá hoại thì tốt rồi.

Tác giả: Hai người nhất định sẽ hạnh phúc.

-

Giải thích chương này:

Thứ nhất, Liên Vũ Phàm đang kể về những chuyện xảy ra cách đây 20, 30 năm, lúc đó công nghệ và tư duy còn rất lạc hậu.

Thứ hai, xuất phát từ việc suy xét chủ nghĩa nhân đạo, kế hoạch này đã được ngưng lại trong 15 năm, nếu không Vưu Chính Bình cũng sẽ không biết gì cả mà kết hôn.

Thứ ba, mẹ của Lạc Hoài tự sát vì bà phải chịu quá nhiều uất ức và cảm xúc tiêu cực, Lạc Hoài cũng là trường hợp như thế, cảm xúc của anh đang trên đà suy sụp.

Thứ tư, không phải tất cả những người thủ hộ đều phải chấp nhận kế hoạch này, mà là chỉ những dị năng giả có năng lực đặc biệt mới phải làm, bởi vì quá đặc biệt. Những chủng loại khác, người thường thức tỉnh là đủ rồi.

Vẫn còn quá ít lời giải thích để có thể chèn vào một chương, điều này gây ra một số hiểu lầm, hãy giải thích ở đây một chút đi, hazzz.