Sau khi Vưu Chính Bình uống nước, không biết nên nói gì, liền ngơ ngác nhìn Úc Hoa, ánh mắt có chút ngốc.
Vưu Chính Bình khi yêu thì luôn là như vậy, luôn nhìn Úc Hoa một cách ngẩn ngơ. Khi đó Úc Hoa cũng có chút ngượng ngùng, giả bộ không phát hiện ra cậu đang nhìn anh, hoặc là giả bộ lướt lướt điện thoại, hoặc là cắm mặt vào máy tính giả bộ làm việc, hoặc là nhắn tin cho cấp dưới giải quyết một số vấn đề không cần thiết chút nào, làm bộ như là xử lý các vấn đề nhỏ xảy ra trong ngày một cách rất chuyên nghiệp.
Anh rất hưởng thụ ánh nhìn của Vưu Chính Bình, lại không dám đối diện với nội tâm tự mãn của mình, đành phải mượn cái gì khác che giấu biểu tình, làm ra bộ dáng rất trầm ổn, để đổi lấy sự sùng bái khen ngợi của Vưu Chính Bình: "Anh làm việc thật quá chuyên nghiệp nha."
Vào thời điểm này, Úc Hoa sẽ thường thường khiêm tốn trả lời một câu: "Đều là việc nhỏ, không quan trọng."
Anh điệu thấp cười tủm tỉm ẩn ý, trong lòng thì lại bắn pháo hoa đùng đùng.
Hiện tại thấy ánh mắt giống hệt như trước của Vưu Chính Bình, bàn tay cầm ly giấy của Úc Hoa siết chặt lại, ly giấy bị nhàu nát.
Úc Hoa ném ly giấy vào thùng rác, sờ trán của Vưu Chính Bình hỏi: "Chóng mặt sao?"
"Có chút." Vưu Chính Bình không có nói sai, đổi lại thành ai giả bộ bất tỉnh rồi không cử động trong vòng một tiếng đều sẽ bị chóng mặt.
"Anh gọi bác sĩ." Úc Hoa ấn nút trên đầu giường, một lúc sau thì bác sĩ trực ban đi tới.
Kiểm tra một hồi theo thường lệ, cũng không có gì nghiêm trọng, sáng mai là có thể xuất viện. Thực hiện chế độ ăn thanh đạm trong một tuần để giảm bớt gánh nặng cho gan và thận.
Cả hai người đều biết tại sao mình lại nằm viện, cũng đều biết nên giả bộ không biết gì cả rồi dò hỏi, đồng thời càng không muốn mở miệng trước.
Người mở miệng hỏi trước là người không biết gì, chính là lừa dối người yêu, không ai muốn chủ động lừa dối, đều đang chờ đối phương đặt câu hỏi, cho nên tạo thành tính huống không ai nói một lời nào.
Không khí trong phòng bệnh trở nên xấu hổ, Vưu Chính Bình nhìn Úc Hoa, liếʍ đôi môi khô nứt, vừa muốn nói gì, cửa phòng bệnh được mở ra, Sầm Tiêu bước vào.
"Hai người các anh tỉnh rồi," Trong tay Sầm Tiêu cầm theo bịch cháo dinh dưỡng, "Ăn một chút cháo cho ấm bụng đi."
Ánh mắt Úc Hoa dừng trên chiếc quần của Sầm Tiêu, là một chiếc quần hưu nhàn màu xanh lục, giày thể theo màu đen, không giống như của ông chú đẹp trai.
Đương nhiên, Sầm Tiêu đã thay một bộ quần áo khác với lúc ở công viên giải trí, trên mặt cũng tháo xuống mặt nạ nano, khôi phục diện mạo của bản thân. Hắn chính là lo lắng Vưu Chính Bình không chịu nói dối với Úc Hoa, cuộc thẩm vấn vừa kết thúc liền nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Hắn vừa lấy cháo vừa nói: "Hai người các anh thật xui xẻo, vui vẻ hẹn hò còn gặp phải việc bắt giữ tội phạm bị truy nã. Tất nhiên là do địa điểm hai người chọn có vấn đề, cái công viên giải trí chim không thèm ỉa kia, biết nguy hiểm không."
Có Sầm Tiêu vì hai người hạ xuống bậc thang, Vưu Chính Bình nói: "Cái gì mà tội phạm bị truy nã?"
"Anh không nhớ rõ ở công viên giải trí xảy ra chuyện gì sao?" Sầm Tiêu khi nói chuyện cố ý tránh Vưu Chính Bình, nhìn chằm chằm vào Úc Hoa nói.
Úc Hoa nhận lấy tô cháo, trước thử độ ấm, sau đó mới dùng muỗng đút cho Vưu Chính Bình. Anh một bên đút cháo, một bên nhìn Vưu Chính Bình nói: "Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như một giây trước khi chúng ta ở công viên giải trí, xung quanh đều là bong bóng, một giây sau thì đã tỉnh lại trong bệnh viện."
"Em cũng vậy." Vưu Chính Bình mượn động tác ăn cháo tránh đi tầm mắt của người yêu.
Có lời này, Sầm Tiêu cũng dễ giải thích. Hắn nói cho hai người rằng đội chống ma túy đang hoạt động bí mật để bắt giữ một nhóm buôn bán ma túy cực kỳ hung ác, bong bóng không phải là do công viên giải trí thả ra mà là do tội phạm làm. Trong bong bóng có chất gây ảo giác, cho nên trước và trong lúc ngất xỉu, bất kể nhìn thấy cái gì cũng đều là ảo giác.
Úc Hoa hỏi: "Bong bóng còn có thể phóng độc?"
"Em chỉ là một cảnh sát phụ trợ, chỉ có thể biết được như vậy thôi, còn lại đều được bảo mật. Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển nhanh như vậy, vũ khí sinh hóa nào cũng có thể thực hiện được đúng không?" Sầm Tiêu nói.
Hắn chỉ phụ trách giải thích những điều này, còn lại thì một mực không biết, hỏi chính là chính sách bảo mật không cho phép nói ra.
"Hóa ra là như thế," Úc Hoa cố tình nói, "Trước khi ngất đi anh nhìn thấy Tiểu Vưu giống như...... Một chiến sĩ được huấn luyện tốt, giơ một thứ vũ khí giống như mũi tên hay súng vào người tôi, chắc là ảo giác rồi."
"Ảo giác, nhất định là ảo giác." Dưới ánh mắt dò xét của Úc Hoa, trán của Sầm Tiêu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Vưu Chính Bình nở một nụ cười gượng, ôm lấy cánh tay Úc Hoa nói: "Khẳng định là ảo giác, em như thế nào lại tổn thương anh."
"Đương nhiên, em sẽ không." Úc Hoa chắc chắn nói.
Nghe ngữ khí của anh kiên định như thế, Vưu Chính Bình chợt thấy đau lòng, vội bưng chén cháo lên nói: "Anh vẫn luôn đút cháo cho em, còn bản thân thì lại chưa ăn."
Úc Hoa nhận lấy chén cháo, vừa ăn vừa nói: "Em và Sầm Tiêu đều là cảnh sát phụ trợ, chuyện này em có manh mối gì không?"
"Ha ha ha, sao có thể chứ," Sầm Tiêu vội đoạt miệng của Vưu Chính Bình, "Tôi cũng là sau khi hai người bị thương mới được cục cảnh sát cho hay, cho nên mới biết đây."
Hai người đều bị thương cùng lúc, cục cảnh sát hoặc bệnh viện phải thông báo cho người nhà hoặc bạn bè của họ, Sầm Tiêu thân là bạn thân nhất của Vưu Chính Bình, lại là nhân viên ngoài biên chế của cục cảnh sát, để hắn thông báo là thích hợp.
"Thật sao? Hai người cùng một đơn vị, đổi công tác cũng ở bên nhau, anh còn tưởng rằng cậu biết cái gì thì Tiểu Vưu sẽ biết cái đó, hai người các em luôn có chút gì đó giấu anh." Úc Hoa không chút để ý nói.
Sầm Tiêu hít hà một hơi, ngượng nghịu nói: "Ha ha, nghe anh nói như vậy, em còn tưởng rằng anh ăn giấm của em đó chớ."
"Vẫn luôn có chút ghen," Úc Hoa nói ý riêng, "Anh tưởng là em biết."
Sầm Tiêu thật sự không chịu nổi áp lực trong phòng, chỉ là giúp anh em giấu giếm một chút việc, hắn cũng sinh ra cảm giác chột dạ, cảm thấy thẹn với Úc Hoa, Vưu Chính Bình thân là đương sự, căn bản phải gánh vác bao nhiêu.
"Em không quấy rầy các anh nghỉ ngơi nữa, có việc nhớ gọi bác sĩ, sáng mai em tới đón hai anh xuất việc, sẵn tiện mang hai anh đến cục cảnh sát ký tên vào hiệp nghị bảo mật."
Sầm Tiêu nói xong thì bỏ đi, để lại cho Vưu Chính Bình một ánh mắt "Anh tự cầu phúc đi".
Sầm Tiêu đi rồi, trong phòng chỉ còn cặp chồng chồng sầu muộn, Vưu Chính Bình nuốt nước miếng, nói với Úc Hoa: "Không nghĩ tới là anh cũng ăn giấm của Sầm Tiêu đó, ha ha."
Úc Hoa sờ đầu cậu, ôn nhu nói: "Làm sao có thể, anh nói giỡn."
Gạt người! Trong lòng Vưu Chính Bình lên án, ngoài mặt còn tỏ ra bộ dáng không biết gì cả: "Em biết anh sẽ không. Em có hơi mệt chút, muốn ngủ một giấc, anh cũng về phòng bệnh đi."
"Em biết em và anh không cùng một phòng bệnh sao?" Úc Hoa nghiêng đầu thắc mắc hỏi.
Vưu Chính Bình: "!!!"
"Không phải chỉ có một chiếc giường trong căn phòng này thôi sao?" Vưu Chính Bình giải thích một cách khô khan.
"Quan sát còn rất chi tiết." Úc Hoa đứng dậy nói, "Anh cũng trở về nghỉ ngơi, có việc thì nhớ bấm nút, ngày mai gặp lại."
Anh cúi người hôn lên mặt Vưu Chính Bình, an tĩnh rời khỏi phòng quan sát, còn tri kỷ đóng cửa thật kỹ.
Ngay sai khi Úc Hoa vừa đi, Vưu Chính Bình liền hoả tốc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sầm Tiêu: Anh đây thật là khổ mà.
Sầm Tiêu: Làm sao vậy? Em thấy Úc Hoa rất quan tâm anh mà.
Vưu Chính Bình: Anh ấy tin tưởng anh như vậy, nhưng anh vẫn lừa dối anh ấy, anh thật là khó chịu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi anh không chịu nổi sẽ nói ra sự thật mất.
Sầm Tiêu: Nhiều nhân viên an ninh quốc gia và tình báo sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính của họ cho thành viên gia đình cả đời, thậm chí còn có người sau khi qua đời mấy chục năm mới được nhắc tới chính danh.
Vưu Chính Bình:......
Sầm Tiêu: Anh không chỉ là một thành viên của bộ phận an ninh, mà còn là một dị năng giả, người thường có thể tiếp thu việc này sao? Anh ấy thậm chí ngay cả dị năng cũng không biết là gì.
Vưu Chính Bình: Anh không biết phải làm sao mới là tốt nhất.
Sầm Tiêu: Giữ bí mật cũng là một cách bảo vệ đối với anh ấy.
Vưu Chính Bình: Phải giấu tới khi nào?
Sầm Tiêu:...... Em cũng không rõ ràng lắm, cha mẹ em cũng không biết em đang làm cái gì, có khi còn nghĩ em cả ngày chơi bời lêu lổng. Khoảng thời gian trước sau khi đổi thành công việc cảnh sát phụ trợ, bọn họ vui mừng tới phát điên, nói là cho dù không thuộc biên chế, ít nhất cũng coi như có một công việc đứng đắn.
Hai người đồng thời thở dài, thuần thục xóa bỏ lịch sử trò chuyện, không thể tiếp tục nói gì nữa.
Ngày hôm sau, cặp chồng chồng sầu bi xuất viện, được Sầm Tiêu đưa tới cục cảnh sát, tiếp nhận một phen giáo dục bảo mật, ký tên hiệp nghị.
Cảnh sát nói cho hai người, chính phủ sẽ chịu cho phí nằm viện và những tổn thất khác, ngoài ra còn có mười vạn nhân dân tệ sẽ được gửi vào tài khoản của bọn họ.
Tiền thưởng này là tiền riêng của Vưu Chính Bình, cuối cùng cậu cũng tìm ra một cách hợp lý để trợ cấp cho gia đình mình. Lúc đầu cậu định trực tiếp phát một trăm vạn tiền thưởng, cục trưởng Tiêu không đồng ý, chưa từng có tiền lệ này, vì thế Vưu Chính Bình chỉ có thể lấy mười vạn.
"Có số tiền này rồi, hai ta không cần phát sầu về khoản vay trong năm nay, phòng làm việc của anh cũng có thể phát triển từ từ, thật sự không hợp tâm thì liền không làm." Vưu Chính Bình vui vẻ nói.
"Đúng vậy, tiền thật không ít." Úc Hoa kim ngạch nhiều ra trong thẻ ngân hàng, đột nhiên nhớ tới 100 triệu mà anh để lại trong tài khoản của Chân Lê.
Cảnh sát nói với Úc Hoa và Vưu Chính rằng nên tĩnh dưỡng trong vài ngày, không cần hoạt động quá sức, không cần thức đêm.
Úc Hoa dứt khoát gọi điện thoại xin nghỉ phép, dù sao ông chủ Chân và giám đốc Nguyên đều bị nhốt trong căn cứ nội bộ của Tổ Chức Thủ Hộ, cho nên chắc chắn công ty sẽ không hoạt động.
Chân Lê nhận điện thoại dưới sự giám sát của người thủ hộ, phi thường thống khoái cho nghỉ phép, còn tỏ vẻ không trừ tiền lương, chỉ là không thể cấp tiền thưởng chuyên cần.
Hai người lăn lộn một ngày mới về đến nhà, buổi tối Úc Hoa không có nấu cơm, bọn họ bèn đặt cơm hộp.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau khi Vưu Chính Bình còn đang ngủ, Úc Hoa chậm rãi rời giường để làm việc nhà.
Khi anh dọn dẹp thùng rác, thấy hóa đơn và nhãn mác mua sắm, đôi mắt hơi sáng ngời, tâm tình phiền muộn hôm qua nay cũng thoải mái hơn một chút.
Anh lật tung trong tủ nhưng lại không thấy chiếc quần bị dính màu, trong lòng lại trầm xuống.
Vưu Chính Bình đánh ngáp đi ra từ phòng ngủ, duỗi eo lười biếng dưới ánh mặt trời, thấy Úc Hoa ngồi xổm trước tủ quần áo, lười biếng nói: "Không phát là bác sĩ kêu anh nghĩ ngơi nhiều sao? Anh tạm thời không cần làm việc nhà, chúng ta mới vừa nhận được tiền thưởng, mấy ngày nay mời người giúp việc đi."
"Làm việc nhà không tính là việc chân tay, mời người ngoài anh không quá yên tâm." Úc Hoa cầm trong lòng bàn tay tờ biên lai mua sắm và nhãn mác, "Bữa sáng đã sẵn sàng, cháo táo đỏ bổ khí, anh biết em không thích ăn cháo có vị thanh đạm này, cho nên đã nấu súp gà, đã vớt dầu, em có thể ăn một chén, nhưng không thể ăn nhiều."
Anh mang tạp dề, trong tay cầm miếng giẻ lau, một thân hơi thở pháo hoa, đứng ở trong phòng khách, đây là nhà.
Nhìn anh, Vưu Chính Bình cảm thấy cuộc chiến lúc trước giống như một giấc mơ, và tại khoảnh khắc này mới là hiện thực của cậu.
Vưu Chính Bình thò lại gần cúi người ôm eo Úc Hoa, gục đầu cọ cọ vào vai Úc Hoa nói: "Cùng nhau ăn đi."
"Được, tay anh đang dơ, anh đi rửa đã, em cũng đánh răng rửa mặt đi, không được lười biếng lừa gạt." Úc Hoa cười nhẹ nói.
Vưu Chính Bình trộm hôn lên mặt anh một cái, gãi gãi đầu, ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Úc Hoa thấy người yêu đi vào toilet trong phòng ngủ chính, liền nhanh chóng chạy đến toilet phòng ngủ phụ, đóng cửa khóa trái lại, xé hóa đơn mua sắm và nhãn mác ném xuống bồn cầu rồi xả nước.
Nhìn những mảnh nhỏ cuốn theo dòng nước, Úc Hoa che lại trán ngồi gục xuống, rốt cuộc là anh đang làm cái gì?
Vưu Chính Bình rửa mặt xong đi vào nhà bếp, không thấy người nhà đâu, ở trong nhà la lên hai tiếng, Úc Hoa mới chậm rãi đứng dậy rửa tay sạch sẽ, ra ngoài cùng Vưu Chính Bình ăn bữa sáng.
Cháo được đun trong thời gian rất dài, thơm ngào ngạt, nhưng vị không phải là rất ngon, hương vị vô cùng nhạt nhẽo. Vưu Chính Bình là người không ăn thịt là không vui, cho dù là bữa sáng cũng phải ăn bánh bao nhân thịt, hôm nay vì giả vờ dưỡng bệnh nên giả vờ khó khăn, may mà Úc Hoa hầm canh gà, Vưu Chính Bình ăn một ngụm cháo thêm một ngụm canh gà, dùng nước gà rót hết vào cháo.
Cho dù là canh gà, Úc Hoa cũng chỉ cho cậu ăn một chén, một bữa cơm trôi qua, Vưu Chính Bình cảm thấy sau khi ăn cơm lại thấy cô đơn, giống như đã ăn rất nhiều như dường như lại chưa ăn gì.
Này đại khái là cái giá của sự dối trá đi, Vưu Chính Bình thở dài.
Sau khi ăn xong, Úc Hoa tiếp tục dọn dẹp nhà, còn Vưu Chính Bình nằm liệt trên sô pha chơi game. Cậu chú ý thấy thùng rác đã được dọn sạch sẽ, thắc mắc không biết Úc Hoa có nhìn thấy hóa đơn và nhãn mác không, lại không thể chủ động mở miệng dò hỏi, trong lòng thấp thỏm, tay thì chơi game nhưng não lại bay đi đâu, sau khi lấy lại tinh thần thì nhân vật trong game đã chết, bị đồng đội chơi chung mắng đến máu chó phun đầu.
Úc Hoa thấy cậu nhìn chằm chằm điện thoại, giả vờ quét dọn phòng ngủ, cầm máy hút bụi bước vào, cúi xuống gầm giường thì thấy hộp điện thoại xuất hiện một lần nữa.
Úc Hoa vui mừng mở hộp ra, nhìn thấy chiếc điện thoại nguyên vẹn không hư hại gì, trong lòng vui buồn lẫn lộn. Vui là bởi vì chiếc điện thoại không chỉ được trả lại cho nguyên chủ, còn được phục hồi như cũ, buồn là bởi vì ngoại trừ Tiểu Vưu, ai lại có thể tri kỷ như vậy mà phục hồi điện thoại.
Anh khắc chế giấu chiếc điện thoại vào vị trí cũ, làm bộ không phát hiện. Lại thò đầu ra từ phòng ngủ nói với Vưu Chính Bình: "Trong nhà cần mua một ít đồ, anh còn phải dọn dẹp phòng, em giúp anh đi mua một chút được không?"
"Không thành vấn đề!" Vưu Chính Bình ăn cơm chưa đầy một tiếng đã đói bụng, đang nghĩ cách làm sao lén xuống lầu ăn cơm, lời nói của Úc Hoa đúng như những gì lòng cậu mong muốn.
Úc Hoa liệt kê một danh sách, sau khi nhìn thấy Vưu Chính Bình xuống lầu, anh liền thi triển năng lực "Phát lại thời không".
Đã hơn 24 giờ kể từ khi bọn họ nhập viện, vượt qua phạm vi hiệu quả của "Phát lại thời không", Úc Hoa chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh sáng ngày hôm qua, khi đó tám nhãn mác đã ở trên bàn, hẳn là Tổ Chức Thủ Hộ đã lẻn vào nhà trong lúc anh hôn mê.
Úc Hoa trầm mặc một lát, từ trong ngăn tủ của gia đình lấy một hòm thuốc, rồi lấy ra một lọ vitamin.
Anh đổ vitamin vào lòng bàn tay, dùng tay bóp chặt, vitamin này liền biến thành độc dược.
Đây là năng lực của Nguyên Lạc Nhật, Úc Hoa để lại năng lực này sau khi rút ra năng lượng hệ thống của hắn,.
Úc Hoa không có ý định làm tổn thương người khác, nhưng độc dược của Nguyên Lạc Nhật có thể kí©h thí©ɧ sự thức tỉnh năng lực trong cơ thể anh, chỉ cần sử dụng có mục tiêu, anh có thể đánh thức năng lực mình mong muốn.
Anh ăn xong viên "Vitamin" đó, dùng lượng độc nhỏ kí©h thí©ɧ sức mạnh tiềm tàng, dùng cỗ sức mạnh này cho "Phát lại thời không", thời gian phát lại được kéo dài đến 48 giờ.
Ngay lúc này, Úc Hoa nhìn thấy ông chú thủ hộ đẹp trai đi vào nhà, cất điện thoại, sau khi để lại hóa đơn và nhãn mác thì rời đi.
Trong quá trình phát lại, người thủ hộ vẫn mặc chiếc quần màu xám nhạt dính vết màu kia, Úc Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc quần, khóe miệng hơi co giật.
Vưu Chính Bình tranh thủ lúc đi mua đồ vắng người, trộm đến cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm thịt nướng, cậu còn cẩn thận nhai một miếng kẹo cao su bạc hà, sợ Úc Hoa phát hiện cậu ăn vụng đồ ăn dầu mỡ.
Với lương tâm cắn rứt, Vưu Chính Bình bước vào nhà liền thấy mùi khói lửa tràn đầy, trong lòng cậu cả kinh, chẳng lẽ cháy nhà rồi?
"Úc Hoa, Úc Hoa?" Vưu Chính Bình nôn nóng đi tìm Úc Hoa cùng với nguồn lửa.
Cậu lần theo mùi đến toilet lớn nhất trong nhà, thấy Úc Hoa ngồi xổm trong toilet, bật quạt thông gió, bên chân đặt một cái chậu inox, trong đó là một cái quần đang bốc cháy.
"Này...... Anh đang làm gì?" Vưu Chính Bình nhận ra đó là chiếc quần màu xám nhạt mới mua mà Liên Vũ Phàm đổi lại với cậu, tức khắc hãi hùng khϊếp vía một trận, đây là Úc Hoa phát hiện ra cái gì sao?
"À, không có việc gì." Úc Hoa nhìn ngọn lửa trong chậu, vô cùng bình tĩnh.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc quần đang cháy, đổ nước vào dập lửa, đem tro tàn ném vào bồn cầu rồi xả đi.
"Tại, tại sao lại muốn đốt cái quần này?" Vưu Chính Bình lắp bắp nói.
Úc Hoa thở dài: "Chúng ta khó có được buổi hẹn hò đầu tiên, lại gặp phải việc xui xảo như vậy, anh cảm thấy quần áo mặc ngày hôm đó rất không may mắn nên nghĩ đến việc đốt nó, xua bớt vận khí xám xịt. Không nghĩ tới mới đốt có một cái quần thôi mà lửa to quá, quá nguy hiểm, còn lại không đốt, giặt sạch rồi mang đi quyên góp."
"À, được, anh, anh còn rất mê tín." Vưu Chính Bình nhìn chiếc chậu inox bị đốt tới đen, trong lòng lại thả lỏng một chút.
Chiếc quần đã bị hủy, cũng khá tốt.