Vưu Chính Bình làm người trả tiền, đương nhiên là để vị khách Úc Hoa chọn món ăn.
Úc Hoa chọn vài món mà Vưu Chính Bình thích ăn, anh không có cảm giác thèm ăn, cũng không có món ăn nào đặc biệt thích, cũng không phải là không thích cái gì, chỉ là càng thích nhìn Vưu Chính Bình ăn cơm ngon miệng.
Thực ra Vưu Chính Bình cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn được hết, nhưng mà nếu gặp được món ăn yêu thích thì lại càng ăn uống ngọt ngào hơn.
"Toàn là những món em thích, anh thì sao?" Vưu Chính Bình có chút không hài lòng với thực đơn gọi món.
"Em thích ăn cái gì thì anh cũng thích mà." Úc Hoa cũng không nói những lời tâm tình quê mùa sến súa hoặc là qua loa lấy lệ, chỉ khi nhìn thấy bộ dáng của Vưu Chính Bình vui vẻ ăn uống, Úc Hoa mới có thể cảm thấy món ăn nhạt như nước ốc cũng sẽ ngon miệng.
Nghe những lời anh nói, Vưu Chính Bình càng cảm thấy chột dạ, không biết nên dò hỏi Úc Hoa như thế nào.
Úc Hoa tự nhiên rót một ly trà xanh cho Vưu Chính Bình, lơ đãng hỏi: "Anh mới tìm được công việc, còn chưa kịp nói với em, sao em lại biết? Tin tức thật nhanh nha."
Úc Hoa không hề nghi ngờ Vưu Chính Bình, anh cùng người yêu chung sống với nhau nhiều năm như vậy, sự tín nhiệm cơ bản nhất là điều nên có.
Vưu Bình Chính một ngụm uống cạn nước trà xanh trong cốc, khẽ cắn môi nói: "Em, em nhờ Sầm Tiêu hỏi thăm tin tức của anh từ một người anh quen trong thị trường nhân tài, mấy ngày gần đây anh vẫn luôn tìm việc, lại không nói gì với em, em có chút lo lắng."
Cậu chột dạ cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, em nên cho anh có không gian riêng."
"Chuyện này thì có gì đâu," Úc Hoa tự nhiên rót đầy ly trà cho Vưu Chính Bình, "Hằng ngày em đều không tìm anh truy hỏi về vấn đề tìm việc, mà là âm thầm săn sóc quan tâm. Không chỉ cho anh một không gian thở, còn bí mật quan tâm tới anh, anh vui vẻ còn không kịp."
Úc Hoa sao lại tốt như vậy cơ chứ! Vưu Chính Bình nghe được câu trả lời của anh, thiếu chút nữa là khóc, Úc Hoa là một người ngay thẳng ngốc nghếch, không có gì ngạc nhiên khi anh bị lãnh đạo xúc phạm và sa thải ở công ty ban đầu, chắc chắn là lỗi của lãnh đạo rồi.
"Em rất xấu hổ." Đôi tay Vưu Chính Bình cầm lấy ly trà, không dám ngẩng đầu.
Úc Hoa thấy Vưu Chính Bình cúi đầu, liền nắm lấy tay cậu đặt trong lòng bàn tay anh: "Mỗi người luôn có những tình huống cảm thấy chán nản, thời điểm anh khổ sở, nghĩ đến có một người luôn âm thầm quan tâm anh, mặc kệ anh nghèo túng, em luôn sẵn sàng làm việc vất vả, là trụ cột trong nhà. Em không cần phải cảm thấy có lỗi, là anh nên nói cảm ơn mới đúng."
Vưu Chính Bình ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Úc Hoa, nghĩ thầm rằng đây nhất định là Úc Hoa chân chính, Liên Vũ Phàm chính là rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện, Chân Lê thì lại càng lợi dụng Úc Hoa lương thiện để lừa gạt anh ấy.
Nghĩ đến kẻ phá hoại Chân Lê, trong lòng Vưu Chính Bình liền dâng lên cảm giác nguy hiểm. Nếu không phải Chân Lê lừa Úc Hoa vào làm trong văn phòng của hắn, Úc Hoa cũng sẽ không bị Tổ Chức Thủ Hộ nghi ngờ, mặc kệ kết quả điều tra như thế nào, Vưu Chính Bình nhất định phải khuyên Úc Hoa từ chức!
"Nếu như anh không chán ghét em quan tâm anh, vậy thì em có hai lời muốn nói." Vưu Chính Bình dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay Úc Hoa.
Lòng bàn tay Úc Hoa bị gãi gãi, tim cũng theo đó mà ngứa theo, anh cười nhẹ hỏi: "Có gì phân phó đây?"
"Anh là giám đốc điều hành của một công ty thuộc top 100 trong nước, anh có trình độ cao như vậy, muốn tìm công việc gì cũng có thể? Vì cái gì lại muốn đi làm trong một văn phòng nhỏ như vậy?" Vưu Chính Bình không vui hỏi, "Em đã nhờ Sầm Tiêu tra xét một chút, phòng làm việc của ông chủ Chân mới đăng ký có ba ngày, hắn mới vừa hoàn thành việc thủ tục việc tạm dừng nghỉ học đại học thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp, như vậy thật không đáng tin!"
Vưu Chính Bình không thể đề cập đến "Kẻ phá hoại", "Nguy hiểm", "Âm mưu" và các chủ đề khác, chỉ có thể vắt hết óc tìm lý do.
Úc Hoa đã sớm biết người yêu của anh sẽ không hài lòng với công việc này, người bình thường cũng sẽ không hài lòng, nhưng anh đã tìm ra một cái cớ thỏa đáng.
"Đương nhiên là anh biết phòng làm việc của hắn không đủ chính quy," Úc Hoa chuẩn bị lừa dối người yêu, anh không muốn đối mặt với ánh mắt tinh anh của người yêu bằng sự xảo quyệt của mình, anh cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy của hai người, đọc ra lời thoại theo kịch bản đã soạn, "Nhưng mà, Bình Bình, anh đã làm việc được 5 năm từ sau khi tốt nghiệp đại học, lại qua 3 năm, anh đã 30 tuổi."
"Cho nên anh vẫn còn trẻ và đầy triển vọng, tại văn phòng làm việc của Chân Lê chính là nhân tài không được trọng dụng." Vưu Chính Bình cường ngạnh nói.
Úc Hoa tiếp tục lời thoại của mình: "Tục ngữ có câu "Tam thập nhi lập*", lúc trước từ chức khỏi công ty kia, thật ra anh vẫn luôn có điều lo lắng, vẫn chưa dám nói với em."
*Tam thập nhi lập: nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp cho bản thân."Lo lắng điều gì?" Vưu Chính Bình khó hiểu hỏi.
Úc Hoa nói: "Anh đã nhìn thấy đỉnh cao của chức nghiệp ngành sản xuất cùng không gian phát triển cho nghề nghiệp của mình, anh phát hiện cả đời mình cũng chỉ có thể là một giám đốc nhân sự. Đương nhiên, cái từ "giám đốc" này nghe vô cùng có thể diện, nhưng đằng sau nó là cái gì? Tăng ca theo yêu cầu, lãnh đạo quát mắng, càng khao khát những người mới rảnh rỗi và không quản ngại, bị kẹp giữa cấp trên với cấp trên, và...... Bản thân thì càng ngày càng sa sút.
"Bình Bình, em còn nhớ là vì tăng ca, anh đã nấu bữa sáng và bữa tối cho em được bao nhiêu lần? Ba năm, 176 lần ăn sáng, 459 lần ăn tối, cho tới bây giờ thì chúng ta đã kết hôn 1072 ngày đêm, trong đó hết một nửa thời gian anh không thể làm bạn bên cạnh em. Khi anh không ở nhà, em không thấy tĩnh mịch sao?"
"Ừm, có chút cô đơn, nhưng đó là vì công việc mà." Khuôn mặt Vưu Chính Bình dần dần đỏ ửng, cậu không nghĩ rằng Úc Hoa cất giấu nhiều tâm tư như vậy, "Hơn nữa anh luôn lo âu như thế, em lại một chút cũng không nhận ra, mỗi ngày chỉ biết ăn cơm anh nấu, em thật là không đủ tư cách."
Không phải đâu! Úc Hoa nhíu mày, rõ ràng anh luôn thích cuộc sống như thế này, anh thích cảm giác tồn tại chân thực như vậy, anh thích khi tăng ca thì nhận được tin nhắn "Mau làm xong việc rồi về nhà đi nè, em nhớ anh" của Vưu Chính Bình, điều này khiến cho anh vô cùng có động lực!
Vốn dĩ ban đầu anh định đợi hoàn trả khoản thế chấp, sau đó thôi làm giám đốc điều hành công ty, rời khỏi bộ phận nhân sự áp lực cao, chuyển sang bộ phận tương đối nhàn nhã để nghỉ hưu, đây mới chính là mong muốn thực sự của anh!
Nhưng mà hiện tại, hệ thống phục hồi, năng lực dần dần giải trừ phong ấn, thế giới lại xuất hiện kẻ phá hoại...... Tất cả những điều này khiến cho Úc Hoa không thể không chiến đấu, rõ ràng anh đã thông quan rồi, lại vẫn muốn làm nghề cũ, thậm chí có khả năng gây nguy hiểm cho gia đình mình!
Úc Hoa không đổi sắc mặt mà nói: "Cho nên anh cho chính mình thời gian 3 năm, trước năm 30 tuổi cố gắng gây dựng sự nghiệp, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Anh muốn đâu là điểm giới hạn khả năng của mình, anh muốn một lần tự khiêu chiến chính bản thân mình, muốn cho em một cuộc sống ổn định và thoải mái hơn."
Vưu Chính Bình rốt cuộc nhịn không được, nước mắt cậu "róc rách" rơi xuống một cách không có tiền đồ, nghẹn ngào nói: "Là em bức anh quá chặt."
"Không," Úc Hoa ôn nhu cầm lấy khăn giấy lau nước mắt của cậu, "Em chính là động lực của anh."
Úc Hoa nhìn nước mắt của Vưu Chính Bình, trong lòng vô cùng bi thương. Anh dùng một lý do giả dối, lừa gạt người yêu phải khóc.
"Nhưng vì cái gì phải là phòng làm việc của Chân Lê?" Cho dù khổ sở, Vưu Chính Bình vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Cái này lý do Úc Hoa cũng nghĩ kỹ rồi, anh đạm cười nói: "Điều đầu tiên, hắn tuyển người trong điều kiện khắc nghiệt cho thấy Chân Lê có rất nhiều tham vọng. Hắn có thể tạm nghỉ học đại học đi gây dựng sự nghiệp, lấy tư chất rách nát để tuyển những nhân viên chất lượng cao, dũng khí tự tin như vậy cũng khiến anh kính nể, anh không nghĩ tới người trẻ tuổi bây giờ lại có dũng khí như vậy, khiến cho anh cảm thấy đáng giá một bậc!"
Vưu Chính Bình: "......"
Hiện tại cậu rất muốn dùng hai bàn tay nắm lấy bả vai Úc Hoa, điên cuồng lắc lư thân thử dữ dội, hô to "Anh tỉnh táo một chút đi anh", cái tên Chân Lê kia không phải gọi là có dũng khí, phải gọi là không biết tự lượng sức mình á!
Úc Hoa tiếp tục nói điều ngay cả quỷ cũng không tin: "Thứ hai, thời hạn hợp đồng hắn đưa ra cho anh vô cùng tốt, chính xác là ba năm. Anh dự định gây dựng sự nghiệp trước năm 30 tuổi, nếu trước 30 tuổi chẳng làm nên trò trống gì, anh sẽ lại tiếp tục tìm việc. Có tư lịch phía trước, cũng không khó tìm việc ở tuổi 30, vậy rất thích hợp."
Vưu Chính Bình: "......"
Thực ra thì cậu có một cơ sở quân sự, Úc Hoa có thể dùng ở bất kỳ độ tuổi nào, căn bản không cần quan tâm đế thời hạn hợp đồng của Chân Lê.
Sắp kết thúc việc đọc lời thoại, Úc Hoa nhẹ nhàng nói: "Điều thứ ba, Chân Lê còn quá trẻ, trên người hắn có nhiệt huyết và tiềm năng của người trẻ tuổi, cũng có kinh nghiệm không đủ cùng sự ngu dốt. Hắn đồng ý với anh, khi anh tham gia vào hoạt động của phòng làm việc và quản lý nhân sự, đồng thời sở hữu 40% cổ phần của công ty.
"Ngoài ra, anh có ý tưởng này cũng hơi đáng khinh, cũng chỉ nói cho một mình em. Chân Lê còn hơi non nớt, anh có thể dễ dàng thuyết phục hắn, dùng kinh nghiệm nghề nghiệp tẩy não hắn, trong việc gây dựng sự nghiệp, anh rất là có tiếng nói, có thể phát triển phòng làm việc theo ý nghĩ của anh."
Vưu Chính Bình: "......"
Úc Hoa quá hiểu Vưu Chính Bình, những lý do mà anh đã chuẩn bị trước đã chặn đứng mọi phản đối của Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình muốn dùng phòng làm việc không đáng tin cậy để khuyên Úc Hoa, Úc Hoa lại nói không đáng tin cậy thì càng tốt, anh ấy có thể làm một ông chủ hư cấu; Vưu Chính Bình muốn nói rằng khởi nghiệp có thể thất bại, Úc Hoa nói anh cho phép chính mình thất bại, đây là tự cho chính mình cơ hội; Vưu Chính Bình nói bên ngoài có nhiều công ty lớn muốn thuê anh, Úc Hoa nói anh đã đến giai đoạn bế tắc trong sự nghiệp, không đủ khả năng để tiếp tục làm công, luôn muốn tìm đường chết một lần.
Tất cả những lời thuyết phục do Vưu Chính Bình chuẩn bị đã được Úc Hoa dự đoán chính xác, lời muốn nói đã bị bóp chết từ trong bụng.
Các món ăn đã chuẩn bị xong, Vưu Chính Bình không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể dùng việc ăn cơm để che dấu. Tất cả những món ngày hôm nay đều là món cậu thích ăn, nhưng Vưu Chính Bình lại không có chút vị giác nào, cậu gian nan đem đồ ăn bỏ vào trong miệng, máy móc mà nhai, rồi nuốt xuống không hề vui vẻ một chút nào.
Úc Hoa chột dạ và đau lòng, ăn cũng không vô, bữa cơm này hai người ăn một cách vô tri vô giác, chỉ là nhét đồ ăn vào trong dạ dày mà thôi.
Vưu Chính Bình lén lút nhìn Úc Hoa, thấy Úc Hoa tập trung nhặt xương cá, vội vàng nhắn tin cho Sầm Tiêu: Tôi muốn anh ấy phải từ chức, phải làm cái gì bây giờ đây?
Sầm Tiêu, một bậc thầy về vấn đề tình cảm, sau khi cọ cơm một cách vô lại thì tách ra khỏi hai người, trở lại căn cứ hỗ trợ nghe lén, đã sớm nghe được lý do của Úc Hoa.
Lời giải thích của Úc Hoa khiến họ không nói nên lời, thậm chí nhóm nghe lén còn nghi ngờ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Là một người bạn thân của Vưu Chính Bình, Sầm Tiêu đang rất lo lắng thay cho cậu. Hiện tại nhận được yêu cầu giúp đỡ từ Vưu Chính Bình, rối rắm nửa ngày mới trả lời: Người ngoài mới giảng đạo lý lớn, người nhà phản đối không cần lý do, anh có thể nói "Không nghe không nghe không nghe".
Ánh mắt Vưu Chính Bình lập tức sáng lên khi nhìn thấy tin nhắn, cậu nhớ tới Chân Lê khiêu vũ ở trước mặt Úc Hoa, đạn mạc fans liền hô hào "Bá đạo giám đốc ông chủ Chân" thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu, tức khắc cậu dùng nó làm cái cớ.
Cùng người yêu nói đạo lý cái gì, chính là chưa nghĩ qua tranh luận đạo lý trong hôn nhân, hôm nay cậu phải vô cớ làm loạn một lần mới được!
Vưu Chính Bình dùng sức chọc đũa vào trong chén cơm, chọc ra âm thanh rất lớn, tỏ vẻ cậu đang vô cùng không hài lòng.
Úc Hoa ngạc nhiên nhìn về phía người yêu, hẳn là anh đã thuyết phục xong Bình Bình rồi mà, sao người yêu lại không hài lòng?
Sau khi thu hút thành công sự chú ý của Úc Hoa, Vưu Chính Bình lớn tiếng nói: "Em chính là không thích anh cùng làm việc với hắn, hắn trông trẻ hơn em, cũng đẹp hơn em, các fans trong phát sóng trực tiếp nói hai người là CP, hắn còn gọi em là "chú", cố ý châm chọc em già, em không đồng ý!"
Đây là điều mà Úc Hoa hoàn toàn không nghĩ tới, anh lập tức ngây ngẩn cả người, trên mặt tràn ngập "Không thể tin được".
Vưu Chính Bình dùng sức vỗ mạnh lên mặt bàn, hôm nay cậu sẽ không là người nhà tri kỷ nữa, cậu phải làm một tiểu yêu tinh làm trời làm đất!
"Biểu hiện của anh là có ý gì? Sao anh lại không trả lời, có phải chột dạ hay không? Có phải anh thay lòng đổi dạ rồi hay không?" Vưu Chính Bình quậy tung trời tung đất nói.
"Không có không có," Úc Hoa vội vàng xua tay, "Anh chỉ là không nghĩ tới, ở...... Ở trong mắt người ngoài, chẳng lẽ Chân Lê có thể so sánh được với em sao? Giống như có người nói với anh, hồ nhân tạo bên cạnh còn rộng hơn Đông Hải, anh nhất thời chưa tiếp thu được quan điểm này."
Vưu Chính Bình: "!!!"
Giọng điệu Úc Hoa chân thành, biểu hiện không hề giả tạo chút nào, anh ấy thành thật, thái độ này ngay lập tức khiến cho Vưu Chính Bình tâm hoa nộ phóng, hoàn toàn không làm được gì cả, còn nhịn không được cười ra tiếng.
"Em không ngờ là anh...... Lại nhìn em thành như vậy." Vưu Chính Bình sờ đầu tóc dày, ngượng ngùng nói, "Em cứ tưởng anh luôn coi em là một tên trọc đầu sặc sỡ."
Nhắc tới hoàn cảnh lúc mới gặp nhau, Úc Hoa cũng buồn cười, dứt khoát đứng dậy ngồi ở bên cạnh Vưu Chính Bình, cười nói: "Vẫn là một kiểu tóc ưa nhìn."
Hai người siết chặt tay nhau, trái tim lại càng xích lại gần nhau hơn.
Ăn cơm xong, Vưu Chính Bình tranh thủ thời gian tính tiền gọi điện cho Sầm Tiêu: "Làm sao bây giờ, anh không làm được, anh không đành lòng khiến anh ấy khó xử."
Sầm Tiêu: "...... Em sẽ khâu miệng lại nếu em lại quan tâm đến hai người!"
Cùng lúc đó, Úc Hoa mặt vô biểu tình gửi tin nhắn cho Chân Lê: Người yêu tôi cảm thấy khuôn mặt bẹp của cậu đẹp, tuy rằng tôi không nhìn ra một chút ưu điểm nào, nhưng vì để người yêu tôi yên tâm, làm phiền cậu tự đập mặt mình vào một cây cột mà hủy dung đi, không nên ép tôi tự mình động thủ.
Chân Lê: "......"