Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong khoảnh khắc đó, Liên Vũ Phàm suy nghĩ rất nhiều.

Hắn nghĩ đến mấy tháng trước, hắn nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, đến khu Húc Dương điều tra xem Úc Hoa có phải bị kẻ phá hoại thay thế hay không. Bởi vì người phục trách khu Húc Dương là Vưu Chính Bình – là người nhà của người có liên quan nên để tránh bị nghi ngờ, Liên Vũ Phàm mới không thể không đảm nhận nhiệm vụ này.

Khi đó, Liên Vũ Phàm đã cẩn thận so sánh Úc Hoa trước và sau khi biểu hiện, niềm tin về người này là kẻ phá hoại vô cùng chắc chắn, tiến hành điều tra vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, khám xét nhà của Úc Hoa, sao chép nhật ký của anh, lấy chiếc điện thoại mà anh giấu ở dưới giường.

Hắn nghĩ tới, sau khi trở thành người nằm vùng trong phòng làm việc, hắn vẫn như cũ không từ bỏ ý nghĩ đó, nhiều lần tìm kiếm điểm mấu chốt của Úc Hoa, vào lần gặp mặt đầu tiên không ngừng thăm dò anh.

Hắn nghĩ tới, trong quá trình làm việc hắn đã kháng nghị với Úc Hoa bao nhiêu lần, tố cáo Úc Hoa là kẻ máu lạnh, keo kiệt, áp bức nhân viên, tiêu chuẩn kép*, uy hϊếp Úc Hoa là sẽ kiện anh.

*Tiêu chuẩn kép: Là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng

Hắn nghĩ tới, người áo đen đã nhiều lần hỗ trợ Tổ Chức Thủ Hộ bắt lấy kẻ phá hoại, cũng đã chữa trị vết thương cho hắn. Hắn nghĩ rằng sâu trong nội tâm của mình, trên thực tế là là có một chút cảm kích người áo đen, đồng thời ẩn chứa một chút ngưỡng mộ đối với người mạnh, cho rằng người áo đen là người thiện lương, có đạo đức cao thượng, sẵn sàng tuân thủ trật tự xã hội, bảo vệ những người dân bình thường.

Hắn nghĩ tới, Vưu Chính Bình đã từng do dự hỏi hắn còn nghi ngờ Úc Hoa hay không, suy nghĩ của Liên Vũ Phàm lúc đó chính là, nếu như Úc Hoa có năng lực vượt xa người thường, thì anh ta có thể vai kề vai cùng vời trời cao, bắt cóc toàn bộ nhân loại để kiếm tiền cho anh anh.

Hắn nghĩ tới, trong quá trình điều tra của mình, hắn phát hiện Úc Hoa là người có tính cách vặn vẹp, là người có du͙© vọиɠ khống chế mạnh mẽ, ước gì đem Vưu Chính Bình nhốt lại trong phòng không cho bất kỳ người nào nhìn thấy, sau khi phát hiện ra điều này, hắn lại mặc quần của Vưu Chính Bình đi tới đi lui trước mặt Úc Hoa.

Hắn nghĩ tới, hắn hoàn toàn chướng mắt cuộc sống hôn nhân của Úc Hoa và Vưu Chính Bình, vô số lần thề thề nói nói rằng người thủ hộ và người thường là không có hạnh phúc, sớm hay muộn gì cũng sẽ ly hôn.

Hắn nghĩ tới......

Thời gian quả nhiên chỉ là một loại cảm giác, trong chớp nhoáng, Liên Vũ Phàm lại nhìn thấy cuộc đời ngắn ngủi của mình. Hắn đi qua một cuộc đời dài và dày vò, nhưng bây giờ lại cảm thấy thật ngắn ngủi và bi thương, hắn có thể có một cái nhìn toàn cảnh về cuộc đời chỉ trong một cái chớp mắt.

Đối diện với nụ cười của Úc Hoa với vô vàn cảm xúc phức tạp, trực giác của Liên Vũ Phàm nói với hắn, hắn chỉ có cơ hội để nói một câu, nếu như lời này mà nói sai, thì không biết vận mệnh nào đang chờ đợi hắn ở phía trước nữa đây.

Nhưng hắn nên nói gì vào lúc này đay? Có thể nói cái gì chứ? Năng lượng đáng sợ cùng với uy áp trong con người trước mặt khiến Liên Vũ Phàm phải luôn nhắc nhở bản thân rằng đây là một cường giả đẳng cấp thế giới, anh vung tay lên để chống đỡ bầu trời, bảo vệ toàn bộ nhân loại bằng chính sức mạnh của mình; đập tay xuống là sẽ nghiền nát trái đất này, dùng năng lực khuynh đảo để hủy diệt toàn thế giới.

Hắn nên nói cái gì mới có thể bắt lấy cơ hội sống duy nhất ngay tại giờ phút này?

Liên Vũ Phàm nhìn nhìn con cá chiên thơm mùi dầu trong tay Úc Hoa, hắn siết chặt nắm tay, cái đau bén nhọn đánh thức tâm trí hắn.

Trong lòng bàn tay hắn có một mảnh kính bị vỡ, là hắn thuận tay cầm lấy khi phá vỡ cửa sổ. Đây là thói quen của hắn, vì có liên quan đến dị năng, Liên Vũ Phàm chỉ cần nhìn thấy một món đồ bị phá hư thì sẽ không tự chủ được mà cầm lấy một thứ bị phá hủy, rồi để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Hiện tại, mảnh kính thủy tinh này mang lại một tia sáng cho Liên Vũ Phàm đang không thấy được con đường phía trước.

Liên Vũ Phàm nắm lấy ánh sáng nhỏ này, hắn dùng một tay ném mảnh kính thủy tinh lên chiếc cửa sổ vỡ vụn, vận chuyển dị năng, những mảnh vỡ thủy tinh rơi trên sàn nhà bay về phía cửa sổ, lập tức cửa sổ được khôi phục như lúc ban đầu.

"Phá cửa sổ xông vào là tôi đường đột, đã sửa lại xong rồi." Liên Vũ Phàm cũng không biết bình tĩnh và dũng khí của mình đến từ đâu,, bình tĩnh mà nói, "Tôi đã giặt giũ sạch sẽ và khử độc chiếc quần rồi đặt trong tủ ở công ty, tôi đang định trả cho anh khi có cơ hội."

"Phải không?" Úc Hoa tùy tay ném một cái, cái chảo cùng con cá bay về trên bếp điện của nhà bếp.

Hai bàn tay anh trống trơn thăm dò trong không gian một chút, bắt lấy một chiếc quần màu xám có vết bẩn ở ống quần, Úc Hoa cẩn thận cầm chiếc quần lật tới lật lui, vừa lòng nói: "Quả nhiên là trong tủ đồ của công tay, đã được khử trùng, cậu không nói sai."

Cái quần châu về Hợp Phố* sau nhiều khó khăn nguy hiểm, rốt cuộc cũng đã về đến nhà, dưới sự điều khiển của Úc Hoa, ngoan ngoãn cho vào máy giặt. Cho dù Liên Vũ Phàm đã giặt giũ sạch sẽ, Úc Hoa vẫn muốn giặt lại một lần, dù sao thì chiếc quần tây này cũng đã ở bên ngoài không khí bay trở về đây.

*Châu về hợp phố (nguyên văn: 完璧归赵): Vật đã về với chủ cũ.

Cho đến giờ phút này, ân oán về chiếc quần cuối cùng cũng đã kết thúc. Úc Hoa lại vẫy tay một cái, trên bàn cà phê xuất hiện bộ ly thủy tinh chuyên dụng cua Liên Vũ Phàm trong phòng làm việc, Úc Hoa tự mình rót một ly trà cho Liên Vũ Phàm rồi đưa cho hắn: "Mời dùng trà."

Một từ "Mời" được nói ra, tất cả những cảm giác đang trôi dạt bên ngoài đều trở về cơ thể hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, chỉ có nước trà trong ly mà hắn đang tiếp nhận trong lúc mất hồn, là ấm áp.

Liên Vũ Phàm cảm thấy biết ơn vì sự lý trí của mình hơn bao giờ hết, may mắn là hắn đã từng điều tra kỹ càng về Úc Hoa, hiểu rõ tính cách Úc Hoa, có thể trong thời điểm mấu chốt nhất, có thể vẽ ra một dấu hiệu bình đẳng hoàn hảo giữa người đàn ông mặc áo đen toàn năng và người quản lý vô đạo đức Úc Hoa ở phòng làm việc, tìm ra phương án giải quyết tốt nhất trước tiên.

Đầu tiên, sửa chữa cửa sổ để đền bù tổn thất, đồng thời dùng dị năng nhắc nhở Úc Hoa là hắn đã dùng năng lực này để sửa chữa điện thoại, có thể là chính anh tự làm hư;

Thứ hai, tự mình trả lại quần, những ân oán trong quá khứ.

Hai thao tác liên tiếp khiến cho Liên Vũ Phàm bảo vệ được tính mạng của mình, trong lòng có cảm giác như được tái sinh.

Hắn hoàng toàn không nhắc tới hai lần cứu mạng của người áo đen, không phải là hắn không muốn nhắc tới, mà lý trí nói với hắn, nếu nhắc tới ân cứu mạng, người mang tạp dề trước mắt này chính là một vị thần cao cao tại thượng, trước đó bọn họ không có tình cảm gì đáng nói. Nhưng nếu nhắc tới những điều vụn vặt trong cuộc sống, củi gạo mắm muối, người này mới chính là một người sống sờ sờ.

Liên Vũ Phàm là người đầu tiên tiếp nhận ly trà, hắn không dám ngồi xuống, mà là nhìn nhìn cục trưởng Tiêu.

Đáng ngạc nhiên chính là, vẻ mặt của cục trưởng Tiêu lại vô cùng bình tĩnh, không phải là sự trấn định được ngụy trang bằng kinh nghiệm, mà là loại thoải mái "Quả nhiên như thế".

Tay của Úc Hoa lại tìm tòi trong không khí, trên tay anh xuất hiện chiếc ly giữ nhiệt thông thường của cục trưởng Tiêu, cái ly này vốn là ở trong căn cứ, ở trên bàn làm việc của cục trưởng Tiêu.

Úc Hoa rót nước trà, lễ phép đưa cho cục trưởng Tiêu: "Chào lãnh đạo, Tiểu Vưu nhà toi tính tình nóng nảy, mấy năm nay cảm ơn ngài đa dạy dỗ và chiếu cố, tôi thân là người nhà, thay mặt Tiểu Vưu mời ngài một ly."

Thần sắc cục trưởng Tiêu thoải mái nhận lấy chiếc ly giữ nhiệt, cảm thán nói: "Quả nhiên là cậu."

Úc Hoa không nói gì, chỉ là cười cười, dẫn cục trưởng ngồi xuống ghế đầu của bàn bầu dục: "Xin mời ngồi."

Gừng càng già càng cay, cục trưởng Tiêu vững vàng ngồi xuống, nói với Úc Hoa: "Mới đầu tôi chỉ nghĩ là cảm thấy kỳ quái, toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều là dị năng giả, người yêu và bạn bè của người yêu bên cạnh cậu cũng là người thủ hộ, thế nhưng cậu lại không hề nhận ra điều đó, rốt cuộc là thần kinh thô quá mức, hay là vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ? Đánh giá từ tính cách của cậu, nhìn như thế nào cũng không thấy cậu là một người sơ ý.

"Nhưng bởi vì kết quả điều tra lúc trước của cậu quá là hoàn hảo, những cái cớ cho vấn đề tâm lý cũng được vận dụng quá tốt, cho dù là người cẩn thận, cũng có thể vì muốn cho chính mình thư thái trong một môi trường thoải mái mà làm như không thấy, cho nên tôi cũng không nghi ngờ quá nhiều.

"Mãi đến khi ngay cả một con Husky cũng thức tỉnh dị năng, toàn bộ phòng làm việc trừ cậu ra thì đều là người phi thường, lúc đó tôi mới mơ hồ cảm thấy không đúng.

"Vưu Chính Bình là một người thủ hộ ưu tú, tôi hiểu cậu ấy, cậu ấy sẽ không vì một người áo đen xa lạ mà cam nguyện giấu giếm tổ chức. Trừ khi thân phận thực sự của người áo đen là một tồn tại mà cậu ấy không thể từ bỏ một chút nào, nói ra thân phận thì đối với người áo đen hay là với tổ chức là một mối nguy hại lớn, cho nên cậu ấy sẽ lựa chọn im lặng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan."

Khi đó cục trưởng Tiêu xuất phát từ hiểu rõ về Vưu Chính Bình thì đã khóa được Úc Hoa, cũng đích thân cử người điều tra lại mọi thứ về Úc Hoa, đồng thời tập trung điều tra lại những thay đổi của Úc Hoa trước và sau 15 năm khi nguồn năng lượng khổng lồ xuất hiện rồi biến mất.

Màn trình diễn của Úc Hoa vô cùng hoàn mỹ, nhưng anh vẫn để lại dấu vết. Mà lúc này Úc Hoa vừa vặn mua một tòa nhà văn phòng, tiền của anh ở tài khoản nước ngoài vô cùng bảo mật, dưới tình huống không sử dụng tiền thì Tổ Chức Thủ Hộ sẽ không điều tra được. Nhưng sau khi anh mua tòa nhà, việc truy tìm nguồn gốc và điều tra lại chi tiết của khoản tiền một lần nữa tương đối dễ dàng.

"Sau khi cậu tòa nhà, tôi đã hoàn toàn chắc chắn về thân phận của cậu." Cục trưởng Tiêu nói, "Nói đến cùng thì cậu cùng là người nguyện ý tiết lộ điều đó cho chúng tôi, thì chúng tôi mới có thể điều tra ra."

Ngay cả khi biết rõ thận phận của Úc Hoa, nhưng cục trưởng Tiêu vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng ông không hỏi, vẫn luôn nhẫn nại, chờ Úc Hoa đưa ra một lời giải thích.

"Cảm ơn lãnh đạo đã thông cảm cho tôi và Tiểu Vưu." Úc Hoa chân thành cảm ơn ông, trong khoảng thời gian nghỉ dài hạn này, anh thực sự rất vui vẻ.

Úc Hoa quét mắt nhìn Liên Vũ Phàm và Lạc Hoài mà anh chưa từng giao tiếp, nhàn nhạt nói: "Đứng làm gì, mời ngồi."

Liên Vũ Phàm và Lạc Hoài không nói một lời, mang theo những thành viên trong tiểu đội ngồi xuống bên trái cục trưởng Tiêu, trầm mặc cúi đầu nhìn những món ăn trên bàn, mùi thật là thơm!

Kỹ năng nấu nướng của Úc Hoa không bằng đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng những món ăn của anh có thể gợi lên cảm xúc muốn về nhà, có cảm giác ấm áp và bình yên.

Cục trưởng Tiêu mang theo những thành viên trong tiểu đội Liên Vũ Phàm và Lạc Hoài an ổn ngồi xuống, mà những người còn lại thì không dám ngồi.

Úc Hoa kéo Vưu Chính Bình qua, thấp giọng nói: "Em giúp anh vào nhìn đồ ăn cái, làm xong, tắt bếp, rồ cho vào dĩa."

Tắt bếp? Tắt cái gì bếp? Tắt bếp ở chỗ nào? Công tắc điện trong nhà vẫn luôn đang đóng mà, TV wifi điều hòa trong nhà bếp vẫn là dùng năng lượng của anh, chốt mở ở chỗ nào chứ? Tất cả mọi người đều nhìn Vưu Chính Bình, không biết cậu sẽ dùng phương pháp gì để khuất phục năng lượng dưới chảo.

Vưu Chính Bình quét mắt nhìn tiểu đội Sầm Tiêu đang đoàn kết lại với nhau sáng lấp lánh, cho bọn họ một ánh mắt đồng tình, liền "Sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi" trốn vào nhà bếp.

"Các cậu cũng không phải là lần đầu tiên tới nhà của anh, thất thần làm gì, ngồi đi." Úc Hoa nói.

Thái độ của anh như bình thường, nhưng tiểu đội Sầm Tiêu lại không dám ngồi.

Nói về việc hiểu biết về tình sử của cặp chồng chồng u sầu, tiểu đội Sầm Tiêu nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Bọn họ đã bắt đầu đi theo từ cái buổi hẹn hò mù quáng, từ lúc gặp nhau, hẹn hò, cầu hôn, kết hôn, tuần trăng mật và những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, toàn bộ hành trình đều the sát, một lần cũng không rời, vì muốn theo kịp bước chân của cặp chồng chồng u sầu, tiểu đội Sầm Tiêu còn lên lịch cụ thể, một ba năm hai bốn sáu, cho dù Vưu Chính Bình và Úc Hoa hẹn hò ngày nào thì sẽ có người đi theo.

Cặp chồng chồng sầu bi đi công viên tản bộ, bọn họ âm thầm theo đuôi; cặp chồng chồng sầu bi dùng bữa trong nhà hàng cao cấp, bọn họ theo dõi chằm chằm bên ngoài cửa sổ; cặp chồng chồng sầu bi giao du ở khách sạn một đêm, họ, bọn họ không hề có tiết tháo mà vây xem, khụ khụ.

Sầm Tiêu còn nhớ, hắn còn ở trước mặt Úc Hoa đang "Hôn mê" cảnh cáo Vưu Chính Bình không được dính líu quá nhiều tới người áo đen, phải đối tốt với Úc Hoa một chút, hắn còn muốn dùng năng lượng của mình để thiêu thân thành pháp hoa sáng chói nhất trong bầu trời đêm.

"Sao lại không ngồi?" Úc Hoa đi từng bước ra phía sau bọn họ, sáu cá nhân không tự chủ được mà ôm lấy Sầm Tiêu làm trung tâm, giống như nhóm chim cánh cụt ôm ấp lẫn nhau trong cơn gió lạnh.

Thấy Úc Hoa càng ngày tới càng gần, các thành viên trong tiểu đội không chịu nổi áp lực, mỗi người một tay đẩy Sầm Tiêu ra ngoài, để hắn trực diện đối đầu với bão táp Úc Hoa.

"Cái kia......" Sầm Tiêu gian nan sắp xếp lại lời nói, "Tuy rằng, tụi em luôn tham gia vào cuộc hẹn hò của anh, tình yêu cùng với cuộc sống hôn nhân của anh, nhưng bởi vị tụi em tham gia nên tụi em cũng đã tận mắt chứng kiến được tình cảm của anh và Vưu Chính Bình. Đội trưởng Vưu vô cùng vô cùng thích anh, mỗi ngày cứ ở bên tai tụi em nhắc đến anh mãi, nói tới mức lỗ tai tụi em cũng mọc kén luôn. Cho dù anh là người áo đen, anh, nếu anh có lỗi với đội trưởng Vưu, em, tụi em......"

Cái câu "Tụi em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh" thật sự nói không nên lời, bởi vì thật sự đánh không lại mà.

"Ngươi anh dám khi dễ đội trưởng Vưu, mỗi ngày tụi em đều sẽ đến nhà anh cọ cơm, phiền chết anh luôn!" Một tiểu đệ dũng cảm nói ra những lời chưa nói của Sầm Tiêu.

"Anh đây cũng không dám, sợ làm chết cái đám bóng đèn các cậu." Nụ cười nhếch mép của Úc Hoa dịu đi một chút, "Mau ngồi đi, anh là đồ ăn vặt mà các cậu thích ăn đó."

Tiểu đội Sầm Tiêu lúc này mới buông lỏng áp lực toàn thân, "Vèo" một cái ngồi xuống bàn ăn, ngồi ở bên phải cục trưởng Tiêu.

Toàn bộ nhóm người thủ hộ đã ngồi xuống, nhưng những nhân viên của phòng làm việc vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Úc Hoa nhìn thấy bọn họ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nhà tôi không có bàn ăn lớn, cho nên mang bàn hội nghị trong phòng làm việc tới đây. Lại nói tiếp, lúc tôi dịch chuyển cái bàn, nhân tiện cũng mang theo thảm mát xa đến luôn."
« Chương TrướcChương Tiếp »