- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
- Chương 112
Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
Chương 112
Ngữ nghĩa Hoàn Tử Hư hàm hồ, nhưng bản năng của Sầm Tiêu lại cảm giác không ổn, hắn cũng là nghe Liên Vũ Phàm nói cặp mắt kính của Nguyên Lạc Nhật tuyệt đối sẽ không rơi xuống cho nên lúc này mới đến thăm Chân Lê và Vưu Chính Bình, bây giờ lại nghe cậu ta nói muốn xác nhận điều gì đó thì càng lập tức nhảy dựng lên nói: "Nếu các người có việc thì tôi không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây."
"Cảnh sát Sầm?" Chân Lê không hiểu ra sao, "Sao lại đi vội như vậy? Tối nay tôi còn muốn mời anh ăn một bữa cơm đó."
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn được Sầm Tiêu giúp đỡ, cho nên vẫn luôn muốn mời Sầm Tiêu ăn cơm, số tiền tiết kiệm lúc trước đã gói đi Maldives cho Úc Hoa rồi, bây giờ vất vả lắm mới lòi ra một chút tiền thưởng, sau khi mua đồ trang trí thì còn dư lại một ít nên mới mời cảnh sát Sầm ăn cơm.
"Để hôm khác có cơ hội đi." Trực giác nói với Sầm Tiêu rằng sẽ có chuyện không ổn nếu như hắn ở lại, hắn ném một câu nói rồi cất bước chạy đi.
Hoàn Tử Hư thấy dáng vẻ vội vàng bỏ chạy của hắn thì nhíu mày nghi hoặc, bỗng nhiên nhớ tới người này chính là bạn của Vưu Chính Bình.
Sầm Tiêu mới vừa cướp đường mà chạy ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp thì gặp được Nguyên Lạc Nhật đang cầm bảng nội quy và quy định đi đóng khung, Phong Khôi đi phía sau Nguyên Lạc Nhật, trong tay xách theo một cây búa nhỏ thoạt như nhìn không có đất dùng võ vậy.
"Chạy trốn nhanh như vậy?" Hoàn Tử Hư cũng ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, thấy Phong Khôi vừa vặn ở ngoài cửa, liền trực tiếp hô một câu, "Phong Khôi, mắt kính!"
Hai người Phong Hoàn phối hợp mấy trăm năm, đối với phân phó của Hoàn Tử Hư thì Phong Khôi đã làm theo bản năng, gần như là khẩu hình của Hoàn Tử Hư vừa phát ra, khi thanh âm còn chưa truyền đến tai thì Phong Khôi đã nâng ngón tay lên, điểm điểm trong không khí, chiếc mắt kính được giữ bởi vòng sắt trên mặt Nguyên Lạc Nhật rơi xuống.
Nguyên Lạc Nhật còn chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức đã nhìn thấy một quả cầu lửa chói lọi trên đỉnh đầu của Sầm Tiêu, hắn lập tức sửng sốt, các quy định và quy tắc trong tay rơi xuống theo.
Cũng còn may một sinh vật có thẻ nhìn thấy mọi thứ, có đôi mắt và móng vuốt sắc bén, giống như mũi tên lao ra từ trong góc, trước khi các quy tắc và quy định rơi xuống đất, giám đốc Hus đã kịp thời ngậm lấy mép khung, tránh cho nó va chạm với mặt đất.
"Cậu nhìn thấy gì?" Hoàn Tử Hư luôn chú ý đến biển tình của Nguyên Lạc Nhật lập tức hỏi.
Sầm Tiêu thấy thế cũng không chạy, hữu khí vô lực thở ra một hơi.
"Xem, xem, này......"
Nguyên Lạc Nhật lắp ba lắp bắp cái gì cũng không nói, ngược lại thì cái con vẹt nói ngốc không ngốc nói tinh không tinh khao khát tự do "Phành phạch" bay lên trời, trong miệng nói: "Quả cầu lửa, bóng đèn lớn!"
Liên Vũ Phàm muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, lắc đầu, tiến lên giúp giám đốc Hus cầm lấy nội quy và quy định của công ty, tùy ý nhìn lướt qua, thấy trên đó dùng bút lông viết ba quy tắc ——
Quy tắc một, nhân viên trong công ty phải tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp và quy định quốc gia, tuân thủ luật pháp và quy định;
Quy tắc hai, không làm bất cứ điều gì có hại cho công ty và nhân viên khác;
Quy tắc ba, quá thông minh sẽ bị thông minh hại.
Hắn không quan tâm đến mấy quy tắc và quy định ít ỏi này, đặt nó sang một bên rồi nói với những người đang ngây ra như phỗng: "Chuyện này không nhỏ, báo cáo cấp trên đã."
Hoàn Tử Hư sau khi nghe con vẹt nói, vốn tưởng rằng Sầm Tiêu là kẻ phá hoại thuộc tính lửa, trong lòng lại đang nghĩ ngợi tới một người thủ hộ có khuôn mặt bình thường cũng là năng lực lửa, đương nhiên chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là Sầm Tiêu là kẻ phá hoại, mà Liên Vũ Phàm thân là đội trưởng còn không bắt lấy hắn sao?
"Quả cầu lửa?" Chân Lê nghi hoặc nhìn về phía Sầm Tiêu, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn một hồi, bừng tỉnh đại ngộ nói, "Là anh!"
Lúc trước hắn không kết nối hai người lại với nhau, căn bản là không hề có ý nghĩ đó. Bây giờ trong lòng có nghi ngờ, nhìn đôi mắt thật kỹ thì cũng có thể nhìn ra vài điểm tương đồng.
Sầm Tiêu có chút ngượng ngùng gật đầu: "Là tôi, do công việc, yêu cầu bảo mật, xin lỗi."
"Hời, tôi còn tưởng rằng sao anh lại chủ động đưa tôi về nhà, còn thỉnh thoảng mời tôi ăn cơm, tôi còn cho rằng......"
"Cho rằng cái gì?" Sầm Tiêu hỏi.
"Không có gì, tôi cho rằng anh là một cảnh sát tốt nhiệt tình, quan tâm đến sinh viên đang gây dựng sự nghiệp." Khuôn mặt Chân Lê đỏ lên, "Hóa ra là vì muốn giám thị tôi."
"Giám thị cậu thì có Liên Vũ Phàm là đủ rồi, còn cần đến tôi sao?" Sầm Tiêu giải thích, "Lúc trước bởi vì muốn bắt cậu mà đánh cậu một trận, cậu cũng không so đo hiềm khích mà giúp tôi ăn bong bóng độc trong công viên giải trí, nên tôi mới muốn mời cậu ăn cơm nhiều một chút."
Hoàn Tử Hư nghe cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng dần dần hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn hỏi Nguyên Lạc Nhật: "Sầm Tiêu chính là cái người thủ hộ hệ lửa lớn lên không có chút đặc sắc nào đúng không?"
"Đúng vậy." Nguyên Lạc Nhật che lại đôi mắt, thầm hận chính mình sao không thể được kính áp tròng thẩm mỹ, nếu có thể mang nó vào thì cũng không gây ra thảm họa lớn như vậy.
Nguyên Lạc Nhật chợt suy nghĩ, hắn có thể nhìn đến đồ vật, có nghĩa là Úc Hoa không ở trong công ty. Còn tốt còn tốt, hẳn là......
Từ từ! Sầm Tiêu là người thủ hộ, vậy thì cái người Vưu Chính Bình cùng nhau lớn lên với hắn, lại là một thành viên trong đội cảnh sát phụ trợ rốt cuộc là người nào?
Nguyên Lạc Nhật nghĩ thông suốt một điểm này sợ tới mức muốn căn rớt ngón tay của mình, hàm răng không ngừng run rẩy.
Hoàn Tử Hư và Chân Lê cũng đồng thời nghĩ như vậy, trăm miệng một lời nói: "Anh là người thủ hộ, vậy đội trưởng của anh – Vưu Chính Bình là......"
Liên Vũ Phàm đang muốn gọi điện thoại báo cáo cho cục trưởng Tiêu: "......"
Hắn nện một quyền lên trên tường, hận không thể đánh đúng chỗ mà nhìn Nguyên Lạc Nhật: "Cậu không thể đem chiếc mắt kính hàn cho chết luôn đi sao?"
"Cho nên anh nói với tôi rằng Úc Hoa không phải người thủ hộ?" Hoàn Tử Hư nhìn về phía Liên Vũ Phàm.
Khi Hoàn Tử Hư mới vừa gia nhập phòng làm việc đã từng đoán qua Úc Hoa có phải là người thủ hộ cao cấp hay không, lúc ấy đang dò hỏi thì nhận được câu trả lời phủ định của Liên Vũ Phàm, giờ phút này nhắc lại chuyện xưa, Liên Vũ Phàm nhịn không được hướng về trần nhà trợn trắng mắt: "Cái này thật sự không phải."
"Nhưng mà......" Hoàn Tử Hư nghiêng nghiêng đầu, cứ luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, thiếu một chút gì đó nữa thôi là hắn có thể thông suốt mọi chuyện, nhưng cái điểm này, hắn dường như vĩnh viễn không bao giờ đạt được.
"Sao hôm nay cậu vẫn luôn hồ đồ như vậy chứ?" Liên Vũ Phàm đau đầu nói.
Khi nói chuyện, tầm mắt hắn vô tình rơi vào bảng nội quy và quy định đang dựng trên tường, Liên Vũ Phàm ma xui quỷ khiến mà bỏ rơi một đám người đang hoảng loạn, cầm lên khung kính nhỏ, ánh mắt rơi vào quy tắc thứ ba.
"Quá thông minh sẽ bị thông minh hại", Liên Vũ Phàm nhìn Hoàn Tử Hư, lại nhìn dòng chữ này, một tia sáng xẹt qua trong đầu hắn, nhưng dường như hắn không thể bắt lấy thứ ánh sáng này.
Liên Vũ Phàm có cảm giác, ngay cả khi hắn duỗi tay bắt lấy nó, thứ ánh sáng này cũng sẽ chạy thoát từ kẽ hở của ngón tay.
"Úc Hoa đâu?" Liên Vũ Phàm đột nhiên nghĩ đến người đàn ông đang là tâm điểm của cuộc tranh cãi nhưng lại không có mặt.
Nguyên Lạc Nhật nói: "Anh ấy vừa đưa cho tôi hai cái bảng quy định quy tắc, kêu tôi với Phong Khôi treo trên hành lang công ty, bây giờ không biết đã đi đâu rồi."
"Vưu Chính Bình đâu? Chúng ta náo loạn lâu như vậy, cậu ta đi đâu rồi?" Hoàn Tử Hư cũng hỏi.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không biết hai người kia đã đi đâu rồi.
Bọn họ không hẹn mà cùng chạy lên lầu, cánh cửa văn phòng Úc Hoa rộng mở, bên trong không có người, năm tập tài liệu được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.
Trên tập tài liệu có tên của năm người Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật, giám đốc Hus, Hoàn Tử Hư, Phong Khôi, không có Liên Vũ Phàm.
Mọi người cầm lấy tài liệu viết tên mình, giám đốc Hus nhấc hai chân lên ngậm lấy tập tài liệu của nó. Sau khi mở tài liệu ra, thì bên trong trống không không được viết gì hết.
Trong đầu mọi người mơ hồ có một loại cảm giác, không phải trong tập tài liệu không viết gì, là có viết chữ, nhưng bọn họ không nhìn thấy.
Văn phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị, lúc này máy truyền tin của Liên Vũ Phàm và Sầm Tiêu đồng thời rung lên, hai người xem tin nhắn, trên đó viết: Người được chọn trong "Kế hoạch căn nguyên" đã được xác định, tất cả những người thủ hộ và người thủ hộ dự bị trong khu Húc Dương quay về căn cứ.
Không ai còn quan tâm đến tập tài liệu trống rỗng nữa, Sầm Tiêu nói: "Năng lượng của "Kế hoạch căn nguyên" là rất lớn, ai có thể nhận lấy toàn bộ sức mạnh của tất cả các người thủ hộ trên thế giới chứ?"
Trong lòng của Sầm Tiêu có một người được chọn, Liên Vũ Phàm cũng thế. Tầm mắt hai người giao nhau, đồng dạng có một biểu tình phức tạp.
Mọi người nhanh chóng đặt tài liệu xuống rồi tập hợp ở dưới lầu, rất nhanh có xe chuyên dụng chạy đến đưa bọn họ đến căn cứ.
Tất cả mọi người đều không có tâm trạng đùa giỡn, trên xe vô cùng trầm mặc, chiếc xe vũ trang một đường chạy nhanh, không bao lâu thì đã đến căn cứ, bọn họ ở trước cửa phòng họp gặp Lạc Hoài và các thành viên trong tiểu đội, trong đám người không có Vưu Chính Bình.
Liên Vũ Phàm gõ cửa phòng họp, cất cao giọng nói: "Báo cáo, đội trưởng người thủ hộ Liên Vũ Phàm, Lạc Hoài, đội trưởng thay mặt Sầm Tiêu, đội viên Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật, Phong Khôi, Tiểu Hus cùng 11 thành viên khác trong đội, người thủ hộ dự bị và Hoàn Tử Hư, tập hợp xong!"
"Vào đi." Bên trong truyền ra âm thanh của cục trưởng Tiêu.
Liên Vũ Phàm dẫn đầu mở cửa phòng họp ra, thấy Vưu Chính Bình mang khuôn mặt ông chú đẹp trai đứng chắp tay sau lưng đối diện với cục trưởng Tiêu.
"Ngồi đi." Cục trưởng Tiêu nói với mọi người.
Mọi người vào chỗ theo thứ tự, nhưng Vưu Chính Bình vẫn đứng.
Ngoại trừ Phong Khôi thì các thành viên trong phòng làm việc đều nhìn khuôn mặt của mọi người, cảm thấy không giống như là Vưu Chính Bình, chỉ có ông chú đẹp trai đang đứng kia, bản năng của bọn họ cảm thấy cái người thủ hộ nắm giữ quy tắc cường đại này có thể là bốn năm chục tuổi, không có khả năng là Vưu Chính Bình trẻ tuổi kia.
"Tại sao lại không mang mặt nạn?" Cục trưởng Tiêu hỏi Sầm Tiêu.
Sầm Tiêu đứng dậy nói: "Nhất thời sơ sẩy, bị Nguyên Lạc Nhật nhìn thấu thân phận."
Cục trưởng Tiêu không có trách Sầm Tiêu: "Sau khi năng lực của Nguyên Lạc Nhật thức tỉnh, tôi cũng đã đoán được thân phận của các người không giấm giếm được bao lâu, ngồi xuống đi."
Nguyên Lạc Nhật cúi đầu, không dám nhìn ông chú thủ hộ đẹp trai, năng lực của người này quá đáng sợ, quy tắc sức mạnh sẽ ảnh hưởng đến đôi mắt của hắn.
Cục trưởng Tiêu nói: "Sau nhiều ngày đàm phán giữa các nhà lãnh đạo Tổ Chức Thủ Hộ Hoa Hạ và các quốc gia khác, đã xác định là khởi động lại "Kế hoạch căn nguyên". Sau khi các quốc gia trải qua sự sàng lọc chọn lựa kỹ lưỡng, cuối cùng xác định người được chọn cho "Kế hoạch căn nguyên" là đội trưởng Vưu Vưu Chính Bình."
Nếu cục trưởng Tiêu không định giấu thân phận của cậu nữa, Vưu Chính Bình chỉ đơn giản là tháo mặt nạ xuống, gật đầu với nhóm nhân viên trong phòng làm việc.
Hai tiếng "Thình thịch", "Thình thịch", hai chân của Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật trượt quỳ xuống đất, Sầm Tiêu ở bên cạnh muốn kép bọn họ lên, nhưng đầu gối của hai người này giống như là được đóng đinh trên sàn nhà, hoàn toàn không thể di chuyển được.
Con vẹt của Nguyên Lạc Nhật ngửa bụng lên nằm trên bàn, trong miệng hô to một tiếng "Chúa ơi, mang theo con đi với", sau đó nhắm mắt lại, một vẻ mặt vô cùng an nhiên.
Còn Chân Lê thì lấy ra một con dao từ trong người ra, rơi lệ đầy mặt nói: "Hiện tại tôi hủy dung còn kịp không đây trời?"
"Hai người các cậu làm cái gì thế?" Cục trưởng Tiêu bị hành động của hai tên ngốc chọc cho cười, "Thông báo vẫn chưa kết thúc, thân phận của Vưu Chính Bình đối với hai người có sự đả kích lớn như vậy sao? Đứng lên coi!"
Tuy nhiên cả hai người đã chìm trong vũng bùn, nói cái gì cũng không chịu đứng dậy, Liên Vũ Phàm giúp Sầm Tiêu nâng hai người bọn họ dậy rồi ấn lên trên ghế.
"Cục trưởng Tiêu, Vưu Chính Bình là người đội trưởng đã cùng kề vai chiến đấu cùng chúng tôi, vậy Úc Hoa có phải là người thủ hộ hay không?" Hoàn Tử Hư chấp nhất hỏi.
"Cậu ta không phải là người thủ hộ." Cục trưởng Tiêu nói.
"Nhưng mà anh ta......"
Lời chất vấn của Hoàn Tử Hư còn chưa được nói ra, một cổ sức mạnh hùng vĩ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đè lên ngực mỗi người, hô hấp của mọi người trong nháy mắt bị cướp đoạt, trước mặt cỗ sức mạnh này, ngay cả đầu ngón tay bọn họ cũng không nhấc lên nổi!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
- Chương 112