Chương 7

Mẩu truyện 25:

Diệp Trường An chuẩn bị khai giảng, Tần Dật nói phải cho cô một niềm vui bất ngờ.

Lúc Diệp Trường An đang ườn người xem phim ở nhà thì chuông cửa chợt vang lên. Cô nghĩ nhất định là quà Tần Dật gửi tới, lập tức vung bút ký nhận. Thế nhưng khi cầm bưu kiện, Diệp Trường An lại cảm thấy món quà này hình như hơi nhẹ quá thì phải? Lại còn mỏng nữa? Chẳng nhẽ là… thư tình?

Diệp Trường An hí hoáy bóc hộp, trông thấy bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, trên giấy viết đúng hai câu.

Câu đầu tiên: Xuống dưới

Câu hai là: Tới cửa KFC

Diệp Trường An lần theo chỉ dẫn, một đường đi thẳng đến KFC. Trời đã bắt đầu nhá nhem. Trước cửa KFC có mấy người trẻ tuổi đang đứng tán dóc với nhau. Cô ngó quanh bốn phía, chưa thấy có gì khác lạ. Khi Diệp Trường An định nhón chân vào bên trong, mấy người vừa chuyện trò kia đột nhiên lại quay qua tiến về phía cô, mỗi người rút ra một bông hoa hồng, lần lượt đưa tới tay cô.

Cùng lúc ấy, có một bóng người từ trong KFC bước ra. Tiếng hát trầm thấp lười nhác vang lên sau lưng Diệp Trường An: “Tôi muốn ca chính mình cho em nghe, nhân lúc đương độ trẻ trung rực rỡ như một đóa hoa, hãy để hoa kia nở rộ, tô điểm năm tháng của em bằng những tán lá của tôi…” Diệp Trường An xoay người, Tần Dật nắm lấy tay cô.

Giọng ca cuốn hút của anh quẩn quanh giữa không trung, mọi người ở đây cũng cất tiếng hòa nhịp cùng anh. Diệp Trường An ôm đóa hồng đỏ xinh đẹp đứng trước cửa KFC, nơi họ lần đầu gặp gỡ. Thế giới này thật lớn, nhưng cô chỉ nhìn thấy anh, hết thảy những thứ xung quanh đều đã nhạt nhòa mờ ảo. Bóng tối phủ xuống, đèn đường nhanh chóng sáng lên, gió thổi cành đưa xào xạc. Cô đứng đó nhìn anh, lẳng lặng lắng nghe anh hát.

“Tôi ca chính mình cho em nghe… Dùng tình cảm nồng cháy nhất làm trái tim em tan chảy… Năm tháng là những hoài niệm đáng trân quý nhất… Gương mặt ửng đỏ thẹn thùng… Ai có thể thay thế được em đây… Khi còn trẻ tuổi thì cứ cuồng nhiệt yêu đi… Này người con gái tôi thương… Đường dài còn nhiều trắc trở nên hãy ở bên nhau nhé…”

“Trường An, chúng ta sẽ mãi sóng bước trên con đường dài này nhé, được không em?”

Diệp Trường An đưa bó hoa trong tay cho cô gái đứng bên cạnh, sau đó lao lên ôm lấy Tần Dật, nghẹn ngào đáp lại: “Được ạ.”

(Bài hát TruyenHD của Lão Lương)

Mẩu truyện 26

Sau khi nhập học đại học, có một lần Diệp Trường An bị đàn chị kéo tới một bữa tiệc giao lưu, cô vẫn còn chưa kịp bảo mình là hoa đã có chủ thì đã bị đẩy đến tận cửa KTV rồi.

Để tránh bị người ta chú ý, Diệp Trường An lẩn vào trong góc tối nhất nghịch điện thoại, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nghe mọi người hát một chút.

Cô gấp gáp nhắn cho Tần Dật: “Báo cáo Khoai Tây Nhỏ, Tương Cà Chua bị nhốt tại KTV, cần cứu viện ngay lập tức, địa chỉ XXXX.”

Một lát sau, đàn chị kéo cô ra khỏi góc, đẩy lên trên bục, bảo cô và một cậu trai cùng nhau song ca một bản tình ca. Diệp Trường An ra chiều khó xử, nhưng cũng không muốn làm xấu mặt đàn chị nên nói: “Chị ơi, em hát tệ lắm, lần này chị tạm tha cho em nha?”

“Hát có một bài chẳng chết được đâu, mà quan trọng đâu phải là hát ~”

“Hát đi, hát đi! Hoan hô!!!”

Đám con trai phía dưới bắt đầu vỗ tay, sau đó lại còn huýt sáo. Diệp Trường An lúng túng đứng đấy, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng lúc này, cửa phòng hát bị đẩy ra. Chàng trai tiến vào quàng vai cô gái, cười nói: “Ngại quá ạ, cô ấy đi nhầm phòng. Hôm nay là kỉ niệm một năm chúng mình hẹn hò đúng không em yêu, chào các đàn anh đàn chị đi nào. Em đấy, ngốc quá đi mất, về nhà phải dạy dỗ lại mới được.”

Tần Dật nói xong liền mở cửa, đưa Diệp Trường An ra ngoài.

Mẩu truyện 27:

“Báo cáo Khoai Tây Nhỏ, Tương Cà Chua đói quá.” Diệp Trường An nhắn tin cho Tần Dật.

Tần Dật tức khắc trả lời: “Thế em ăn anh tạm đi!”

Cái đồ làm nũng không biết xấu hổ.

……

Mùa đông đến rồi.

Diệp Trường An mặc một chiếc áo lông vũ dày cộp, còn đeo găng tay và quấn khăn quàng cổ kín mít, vừa lếch thếch đi từ phòng học ra vừa cất tiếng ỉ ôi: “Trời lạnh quá đi mất thôi! Tuyết rơi rồi kìa ~”

Tần Dật đứng dưới chân cầu thang đợi Diệp Trường An. Diệp Trường An tưởng anh muốn cùng cô đến nhà ăn, ai ngờ Tần Dật lại bừng bừng hứng chí kéo cô ra sân thể dục. “Tần Dật, Tần Dật, lạnh lắm, đừng đi mà, em đói lắm ~~~~(>_<)~~~~”

Tần Dật chẳng nói chẳng rằng. Đến giữa sân, anh bỗng nhiên lôi tuột mũ của cô ra. Diệp Trường An thét lên một tiếng thảm thương: “Lạnh chết mất, anh làm gì đấy?” Tần Dật cầm mũ trong tay, tiếp tục dắt cô qua sân thể dục.

Diệp Trường An nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh phiêu đãng giữa cái rét lạnh đầu đông: “Tuyết rơi rồi, hai chúng mình có thể đi cùng nhau đến bạc đầu.” Sau đó anh ôm cô, cúi đầu hôn.

Diệp Trường An nghĩ, dạo này nhất định là Tần Dật đã đọc quá nhiều mấy lời âu yếm trên Weibo rồi.

……

Diệp Trường An bị cảm, cầm giấy ăn hỉ mũi liên tục cả ngày, hỉ đến chóp mũi sưng đỏ. Cô đờ đẫn, nằm vật ra bàn thư viện.

Tần Dật vội vàng mua thuốc cho Diệp Trường An, còn rót nước ấm cho cô uống. Diệp Trường An dùng thứ giọng mũi đặc sệt oán thán: “Giờ lại còn xum xoe lấy lòng, ngày hôm qua chả biết là ai lôi em đi nhuộm tóc bạc cho bằng được, em thấy đầu còn chưa bạc thì đã thăng thiên trước rồi.”

Tần Dật ngồi bên cạnh Diệp Trường An, đưa tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Sau này anh chính là túi chườm nóng của em. Tương Cà Chua, mau mau khỏe lại nhé.”

Tần Dật thấy Diệp Trường An không đáp lại, cúi xuống nhìn mới biết thì ra cô đã ngủ rồi. Anh nhờ bạn cùng phòng mang một chiếc áo lông vũ đến, đắp lên người cô, sau đó ghé xuống mặt bàn, yên lặng ngắm cô, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ánh nắng dìu dịu chớm đông rọi qua khung cửa sổ lớn, rải lên gò má của đôi trẻ đang say ngủ, khung cảnh yên bình ấm áp.

Mẩu truyện 28:

Hôm nay Diệp Trường An không phải lên lớp. Cô nằm nhoài trong ký túc dạo Taobao, ngặt nỗi hôm trước đã tiêu hết tiền để mua vé live show rồi cho nên hiện giờ rỗng túi, chỉ xem chứ không mua được.

Đương lúc tan nát cõi lòng, cô vẫn không quên nhắn tin WeChat cho Tần Dật: “Khoai Tây Chiên, [hình ảnh] làm sao đây? Hết xèng rồi ahuhu ~”

Tần Dật lập tức trả lời: “Mua đi!”

“[hình ảnh] Cái này cũng đẹp!”

“Mua!”

“[hình ảnh] Cái này đáng eo quá đi ~”

“Mua!”

Trước khi Diệp Trường An gửi hình ảnh tiếp theo sang, Tần Dật lại nhắn: “Mua đi mua đi! Chỉ cần em thích, anh đều mua cho em!”

“Em là thể loại đàn bà phá của vậy sao [emoji hahaha] Nhận tấm lòng của anh là đủ rồi ~”

Mẩu truyện 29:

Diệp Trường An học không nhiều môn, cảm giác cực kỳ buồn chán. Cô muốn đi học cùng Tần Dật, thế là liền nhõng nhẽo nói: “Tần Dật, Khoai Tây Chiên, hôm nay bọn mình cùng đến khoa IT học nhé?”

Tần Dật hờ hững đáp: “Cho em đi cùng thì anh có được gì không?”

Diệp Trường An hôn chụt một cái lên môi anh. Vài phút sau, cô há miệng thở hổn hển: “Thế đã… được chưa…”

“Thế này chỉ đủ thuyết phục anh đưa em lên lớp thôi, chưa thể ngồi cạnh nhau được.”

Diệp Trường An hạ quyết tâm, lại kiễng chân lên hôn anh.

Cuối cùng cô gái nhỏ cũng thành công giành được “tư cách học cùng”, chỉ là môi hơi sưng tấy.

……

Tại lớp học Công nghệ Thông tin.

Diệp Trường An cảm thấy đống số má kia đang bay bay trước mắt mình. Mệt mỏi quá đi mất thôi! Cô ngáp một cái, gục đầu lên bàn ngủ vùi.

Thế nhưng chuyện này cũng đâu thể trách cô được. Nếu không phải cô học tự nhiên quá kém, điểm thi đại học của cô hẳn sẽ cao hơn cho coi.

Vị thầy giáo già đứng trên bục giảng hăng say, Diệp Trường An ở dưới cũng ngủ đến tít cả mắt.

Tần Dật chép bài liên tay, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc Diệp Trường An một xíu, khóe môi cong lên thành một nụ cười cưng chiều.

“Cạch cạch.”

Diệp Trường An xoa xoa mắt, ngẩng đầu lên, trông thấy thầy giáo đang nhìn cô cười tủm tỉm: “Bạn học này, ngủ ngon như thế, chắc hiểu bài hết rồi nhỉ? Thầy hỏi em một câu nhé, nếu như XXXXXXXXXXXX thì phải làm thế nào?”

Diệp Trường An mơ mơ màng màng trả lời: “Vậy phải ăn rau trộn ạ.”

Cả phòng học cười ầm lên.

Tần Dật lập tức đứng dậy, vỗ vỗ Diệp Trường An, sau đó nói với thầy giáo: “Xin lỗi thầy, đây là bạn gái của em ạ.”

Thầy giáo hiền hòa cười cười: “Thế bạn trai trả lời hộ xem nào.”

“XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX” Nắng vàng ngoài cửa sổ trải lên bờ vai của anh. Diệp Trường An ngẩng đầu nhìn Tần Dật đang nghiêm túc trả lời, trong lòng bỗng nhiên cảm giác thỏa mãn lạ kỳ.