Cùng lúc đó, một bên khác.
Cô gái áo đỏ và người thanh niên trở về phòng.
“Khốn nạn!”
Vừa vào phòng, người thanh niên đã hung hăng đá một cước vào trong hộc tủ.
“Đồ khốn, tại sao không cho tôi gϊếŧ lũ khốn kiếp kia!”, người đàn ông mặt đầy dữ tợn, vô cùng tức giận.
Hắn chính là con trai của cao thủ đệ nhất nước Uy, trong nước Uy có thể xem như là người muốn gió có gió muốn mưa có mưa.
Đừng nói là nước Uy, dù là nơi khác trên toàn thế giới, hắn đi đâu cũng được mọi người tôn kính.
Nhưng hôm nay lại bị nhục nhã ở nước Hoa Hạ, còn bị đánh ngay trước mặt người khác.
Cục tức này hắn không thể nào nuốt trôi.
Nhưng cô gái áo đỏ lại lạnh lùng nói: “Anh Trung Tam, anh phải nhớ kỹ, lần này chúng ta đến chỉ là giúp bố anh lấy thứ đồ đó, chứ không phải giúp anh đánh nhau, bố anh đã căn dặn chúng ta, lần này tất cả hành động anh đều phải nghe tôi”.
“Hơn nữa, vừa rồi thân thủ của hai người kia vô cùng lợi hại, vừa rồi tôi mà không ra tay, chỉ sợ gây thêm rắc rối, hỏng chuyện của bố anh, đến lúc đó bố anh trách tội xuống, anh cũng không gánh nổi đâu”.
“Con mẹ nó đừng lấy bố tôi ra ép tôi, ông đây không sợ, hôm nay thù này tôi nhất định phải báo”.
“Nếu cô không giúp tôi, vậy ông đây tự báo thù, lập tức liên lạc thôn Trúc cho tôi, tôi phải băm cái tên khốn nạn đánh tôi thành vạn mảnh”.
Cô gái áo đỏ khẽ lắc đầu, cuối cùng lấy điện thoại, bấm một dãy số.
…
Cuối cùng đã đến bốn giờ.
Cùng với tiếng thông báo trong du thuyền, đại hội trao đổi năm nay đã hoàn toàn mở màn.
Mọi người nhanh chóng tập trung trong phòng tiệc trên tầng ba du thuyền.
Ở vị trí trung tâm phòng tiệc, trên sân khấu, Lâm Vãn Tình cầm micro, bắt đầu một lễ khai mạc đơn giản.
Còn xung quanh sân khấu đã có đại diện nhà giàu ở các vùng Giang Bắc tụ tập, cùng với một vài nhà quyền thế trong giới sưu tầm, còn có những nhà sưu tầm nước ngoài được phòng đấu giá Gia Tín mời đến.
Trong đó bao gồm cô gái áo đỏ và cậu Trung Tam hôm nay Diệp Viễn đυ.ng phải.
Lúc này, cậu Trung Tam đang ngồi chung với lão giả mặc đồ Đường đi bên cạnh Lâm Vãn Tình.
Sau khi Lâm Vãn Tình phát biểu đơn giản cho lễ khai mạc xong, cô ta liền tiến vào chủ đề chính.
“Các vị, mời các vị xem món đồ đấu giá đầu tiên của hôm nay, kim cương xanh đến từ Africa, tâm sapphire, theo lời đồn viên kim cương xanh này là chí bảo truyền đời của hoàng thất Africa, có trên ngàn năm lịch sử, nghe nói đeo viên kim cương xanh này có thể mang đến may mắn cho người đó”.
Món đồ đấu giá đầu tiên là một viên kim cương, đám người Diệp Viễn lập tức mất đi hứng thú.
Còn đám phụ nữ tại đây hai mắt liền sáng lên.
Đặc biệt là một vài nữ gia quyến nhà giàu, họ nhìn thấy viên kim cương này, giống như nhìn thấy trân bảo hiếm có vậy.
Cuối cùng viên kim cương đã được một người đàn ông nhà giàu Giang Bắc đấu giá thành công, tặng cho người phụ nữ bên cạnh.
“Món đấu giá thứ hai là la bàn bát quái của một vị đại sư phong thủy cổ đại!”
Khi món đồ đấu giá thứ hai xuất hiện, Ngô Thanh Phong bên cạnh Diệp Viễn lập tức kích động.
Hôm nay anh ta tới đây, mục đích chính là vì cái la bàn này.
Mà rất nhiều người ở đây đều không phải người trong phương diện này, vì vậy gần như không có ai hứng thú với đồ vật này.
Sau đó, Ngô Thanh Phong chủ động lên tiếng, mọi người ở đây đều không muốn đắc tội với đại sư Ngô Thanh Phong vì một cái la bàn vô dụng.
Cuối cùng, cái la bàn này được Ngô Thanh Phong thuận lợi đấu giá được.
Món đồ đấu giá tiếp theo đa số đều là một vài bức thư họa cổ và đồ sứ.
Không có món đồ nào hữu ích với Diệp Viễn, vì vậy Diệp Viễn vẫn chưa mở miệng đấu giá.
Sở Vân Phi và Phạm Thống cũng không có hứng thú với mấy món này, hai người cũng không tham dự.
Ngược lại Thẩm Tư Phàm lại rất hứng thú với chúng.
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Viễn, ngược lại đã đấu giá được mấy món đồ tốt.