Nhà của Hoàng Hôn là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, trông nó khá cũ, có lẽ đã xây dựng từ hàng chục năm trước.
Nàng đẩy cánh cửa gỗ bước vào nhà, tôi cũng đi theo nàng.
Ngay sát cánh cửa là một cái kệ treo một bộ áo giáp bằng sắt màu đen, một cái chùy và cung nỏ.
Hoàng Hôn cởi bộ áo giáp đang mặc, treo lên cái kệ.
Khi tháo bộ giáp ra trông nàng xinh đẹp và duyên dáng hơn nhiều.
"Tại sao cô lại mặc hai bộ giáp cho nam vậy?"
Hai bộ áo giáp của nàng đều là của nam giới, chúng được rèn từ kim loại bình thường, với tôi thì chúng chỉ là những đống sắt vụn nặng nề.
Các chiến binh giàu có thì sẽ mua những bộ áo giáp năng lượng để mặc, vì chúng giúp họ bảo vệ cơ thể, còn áo giáp kim loại bình thường hầu như không chống lại móng vuốt và sừng của côn trùng được.
Mặc vào chỉ tổ nặng người, các chiến binh nghèo sẽ theo hướng đấu sĩ, bỏ qua việc mặc áo giáp, lợi dụng tốc độ để tiêu diệt kẻ thù sẽ có ích hơn.
"Đây là của cha tôi." - Nàng chỉ tay vào bộ giáp đen và cái chùy.
"Còn đây là anh tôi." - Nàng chỉ vào bộ giáp màu bạc và thanh kiếm.
"Họ đi đâu rồi? Họ cũng ở trong nhà này hả?" - Nếu có hai người đàn ông khác nữa thì tôi sẽ đi chỗ khác.
"Họ chết hết rồi." - Hoàng Hôn nhàn nhạt nói, giọng nàng có vẻ buồn.
"Họ là những chiến binh mạnh nhất của làng, họ chết để bảo vệ ngôi làng này, tôi sẽ tiếp tục bảo vệ nó." - Hoàng Hôn vuốt v e bộ áo giáp.
"Một cô gái mạnh mẽ."
Hoàng Hôn bật cái đèn ma thuật ở góc phòng, rồi đi vào nhà tắm, giờ người nàng đầy mồ hôi.
Tôi ngồi xuống cái bàn vuông giữa phòng.
Lấy ra một lọ máu, trong Không Gian Di Động không có vi khuẩn hay không khí, nên những thứ này vẫn sử dụng được.
Tôi uống nó để chữa trị vết thương.
"Có vẻ Hoàng Hôn rất nghèo."
Tôi nhìn xung quanh phòng, những thứ có giá trị nhất là hai bộ áo giáp, nhưng giá của chúng chỉ khoảng 10-20 đá 4.
Những vật dụng khác chỉ có bàn ghế, giường và tủ quần áo.
Chúng đều làm bằng gỗ và đã cũ.
Một cái lồ ng đèn ma thuật ở góc phòng, một cái bếp củi ở phía đối diện, thậm chí nàng nghèo tới mức phải dùng bếp củi để tiết kiệm đá năng lượng.
Tôi chưa bao giờ thấy sinh vật Bậc 4 nào nghèo như vậy.
Nàng có thể gϊếŧ côn trùng Bậc 4 Cấp 1 để lấy kết tinh đem bán cơ mà.
Trong lúc tôi quan sát ngôi nhà thì Hoàng Hôn đã tắm xong, nàng mặc một bộ quần áo bằng vải gai, bộ quần áo rất rộng, không vừa với thân thể nàng.
"Chắc là quần áo cũ của bố hoặc anh trai nàng."
Hoàng Hôn ôm một cái rổ trên tay.
Trong rổ là những miếng thịt khô màu đen, và vài loại củ.
"Hãy xem đây như là nhà của ngài."
Nói xong nàng liền ôm rổ thực phẩm đi ra khỏi nhà.
"Nàng đem chúng ra chợ bán sao, nếu ở đây có chợ thì tốt quá."
Tôi liền đi theo Hoàng Hôn.
Nàng ôm cái rổ đi sang một ngôi nhà bên cạnh.
"Cốc cốc."
"Chị Hoàng Hôn đây."
Nàng nói to qua khe cửa.
Một lát sau có một cô bé ma nhân tóc đen mở cửa ra, phía sau cô bé là một cô bé khác nhưng nhỏ tuổi hơn.
"Của hai em này." - Hoàng Hôn lấy ra một miếng thịt khô và một củ quả màu vàng nhạt đưa cho hai cô bé.
"Cám ơn chị." - Họ cám ơn rồi đóng cửa lại.
Hoàng Hôn tiếp tục đi sang một nhà khác.
Lần này mở cửa là một bà lão tóc đã bạc trắng, bà ta có một đứa cháu trai khoảng 10 tuổi.
"Đây là của bà." - Hoàng Hôn lấy ra một miếng thịt và một củ gì đó màu đỏ đưa cho bà lão.
Bà lão run rẩy nhận lấy chúng.
"Mong các vị Quỷ Thần chúc phúc cho cô."
"Mong các vị Quỷ Thần chúc phúc cho bà."
Hoàng Hôn tiếp tục đi sang nhà khác, rồi nhà khác nữa, những người này đều là người già hoặc trẻ nhỏ.
Đến khi cái rổ không còn thức ăn thì nàng mới quay về.
"Tại sao trong làng có nhiều người già và trẻ em vậy, người lớn đâu hết rồi?" - Tôi thắc mắc hỏi nàng.
"Họ trở thành môn đồ của Phù Thủy Đen, hoặc là bị gϊếŧ và ăn thịt rồi.
Bây giờ trong làng toàn người già và trẻ em thôi, người trưởng thành chỉ còn vài chục người." - Hoàng Hôn nghẹn ngào nói.
"Ngày nào cô cũng đem thức ăn cho những người này hả?"
"Đúng vậy, họ không tự kiếm ăn được, tôi phải giúp đỡ họ." - Nàng bình thản trả lời, việc giúp đỡ người khác là điều hiển nhiên đối với nàng.
"Có lẽ lý do nàng nghèo như vậy, là vì đã đem tất cả những gì có thể đi cho người khác." - Tôi suy nghĩ trong đầu.
Ở thế giới này mọi sinh vật đều ích kỷ, vì sự sống vì tiến hóa mà luôn gϊếŧ chóc lẫn nhau.
Muốn gặp một người luôn giúp đỡ người khác là vô cùng khó.
Nàng làm tôi nhớ đến ông thầy quá cố của tôi.
"Cô có thờ Thần Tối Thượng không?" - Tôi buột miệng hỏi nàng, thường thì chỉ những sinh vật thờ Thần Tối mới có sở thích giúp đỡ người khác.
"Thần Tối Thượng là gì? Quỷ Thần hả?" - Nàng trả lời, nàng không biết gì về vị thần này.
"À không có gì đâu, tôi tưởng cô thờ ông ta thôi."
Chúng tôi quay về nhà của nàng.
"Tôi đi ngủ đây, chúc ngài ngủ ngon." - Hoàng Hôn nói rồi đi về chiếc giường ở góc phòng, nàng thản nhiên nằm ngủ, không hề cố kị tôi.
"Hoàng Hôn không sợ mình làm gì nàng sao?"
Tôi yên lặng nhìn nàng ngủ.
"Mình cần lập chiếc lược để gϊếŧ tên Phù Thủy Đen, để làm điều đó mình cần nhất thông tin về hắn hơn."
Tôi dần chìm vào những kế hoạch trong đầu.
Đã ba ngày trôi qua, tay tôi cũng đã mọc lại.
Hôm nay tôi sẽ đi thám thính trong hang ổ tên Phù Thủy Đen, nếu có thể thì tôi sẽ lén lút dùng Súng Phân Giải gϊếŧ hắn luôn.
Tôi đi vào rừng, Hoàng Hôn nói hang ổ của chúng là một điện thờ màu đen nằm trên ngọn núi phía nam.
Tôi lén lút di chuyển trong rừng, khu rừng này khá yên ắng, thậm chí không có con côn trùng nào cả.
Tôi dễ dàng đi đến chân ngọn núi phía nam, dọc sườn núi là rất nhiều những túp lều nhỏ, phía trên cao là một cung điện nhỏ xây bằng đá tảng màu đen.
"Con Mắt Của Quỷ Máu."
"Tăng Cường Thính Giác."
Tôi quan sát những túp lều, bên trong đều có một người mặc áo choàng đen đang ngồi.
Họ ngồi im như những bức tượng, không cử động hay đi lại.
Tôi quan sát một gã ngồi trong túp lều ở gần tôi nhất.
"Mình sẽ hạ tên này thật nhanh, sau đó cải trang thành hắn ta để thâm nhập vào hang ổ của chúng."
Tôi đi từ từ lại gần hắn ta, nín thở và di chuyển thật nhẹ nhàng để không bị phát hiện.
Nhưng dường như tôi quá lo lắng, khi tôi lại gần thì tên này vẫn không phản ứng gì, hắn ta ngồi im như bức tượng.
Tôi dùng Lưỡi Hái năng lượng gặt đầu của hắn ta, cái đầu lăn xuống đất, không có một giọt máu nào chảy ra cả.
"Hử? Là xác khô sao, mình cảm thấy hắn ta lúc nãy vẫn còn sống cơ mà."
Tôi bắt đầu cởi bộ áo choàng đen của hắn ta, thân thể gã này gầy cong queo, chỉ có da bọc xương.
Tôi lấy bộ áo mặc vào người, giờ tôi trông y hệt tên vừa bị gϊếŧ.
"Xử lý cái xác sao đây ta."
Nếu đốt nó thì chắc chắn bị phát hiện, nếu bỏ nó trong lều, cũng có thể bị phát hiện.
"Đúng rồi, Hộp Lưu Trữ."
Tôi lấy ra từ Không Gian một cái hộp nhỏ màu đen.
"Hình như là nhấn nút này."
Tôi nhấn vào một cái nút nhỏ trên hộp, một tia sáng mờ chiếu ra, tôi rọi nó lên cái xác khô.
Chỉ vài giây sau cái xác mờ dần và biến mất.
"Lô La nói thứ này không lưu trữ được vật sống, nhưng cái xác chết rồi chắc không sao đâu."
Sau khi giải quyết cái xác, tôi đóng giả làm hắn ta, ngồi yên không gây ra tiếng động nào trong lều.
Tôi ngồi quan sát mọi thứ suốt cả ngày.
Khi Mặt Trời Đen bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, những cái lều bắt đầu phát ra âm thanh.
Những tiếng kêu răng rắc kỳ lạ vang lên.
Có vài kẻ bắt đầu đi ra khỏi lều, tiến về phía điện thờ ở phía trên núi.
Tôi cũng bắt chước đi theo, hàng trăm người mặc những bộ áo choàng đen kín mít, không một ai nói gì, không khí ảm đạm đến rùng rợn.
Khi lại gần tôi có thể quan sát rõ tòa điện thờ.
Nó có hình vuông, được xây bằng đá màu đen.
Xung quanh có rất nhiều những cột đá, những cái cột có khắc nhiều ký tự và lỗ hổng.
Trên những bức tường đá dầy những đường rãnh hình tròn.
"Hừm, tòa điện thờ này là một ma trận, không biết nó có tác dụng gì."
Mọi người bắt đầu đi vào trong điện thờ.
Bên trong xây theo kiến trúc hình tròn, bốn góc tường là bốn bức tượng màu đen.
Nhiều vòng tròn trong phòng, các môn đồ đứng trên những vòng tròn này.
Giữa căn phòng là một cái hố nhỏ, bên trong hố là máu tươi.
Một cái bục cao phía sau bể máu.
Mọi người đứng yên lặng, không một ai nói hay cử động.
Sau một lúc thì Mặt Trời Đen cũng mọc lên cao, tất cả chìm trong bóng tối.
"Rầm rầm rầm." - Ba cánh cửa đá đóng sập lại.
Những khe rãnh trên tường và sàn nhà phát ra ánh sáng đỏ le lói.
Từ trong bể máu giữa điện thờ bốc lên những làn khói màu đỏ.
Làn khói lan tỏa ra khắp điện thờ, cả điện thờ trông càng quỷ dị đáng sợ.
"Chà chà, chỗ này thật kinh dị." - Tôi yên lặng quan sát xung quanh.
Một cái bóng hiện ra trên bục.
"Kính chào giáo chủ!" - Những môn đồ hô to, âm thanh đồng loạt, nhưng họ không có cảm xúc gì.
"Được rồi, tất cả đứng lên đi." - Âm thanh khàn khàn của tên Phù Thủy Đen vang lên.
"Cầu cho cái chết.........!Cầu cho chúng ta có sự sống vĩnh hằng."
Tên Phù Thủy Đen và các môn đồ đọc một bài kinh khá dài, mất khoảng mười phút để đọc hết.
Nội dung chủ yếu nói về sự ca ngợi cái chết và sự hy sinh, chỉ sau khi chết đi mới thực sự sống có ý nghĩa, mới sống thực sự, một sự sống vĩnh hằng.
"Hãy dẫn những người muốn gia nhập cùng chúng ta vào đây." - Phù Thủy Đen ra lệnh.
Cánh cửa đá hé mở, một đoàn năm người bước vào, ba ma nhân, hai bán ma nhân.
Những người này vẫn ăn mặc quần áo bình thường chứ không trùm kín mít như các môn đồ khác.
Trong đó có một cô gái tóc xanh lá có cặp sừng nhỏ trên đầu.
Nàng ta trông cũng khá xinh đẹp, không hiểu tại sao nàng lại muốn gia nhập giáo phái này.
"Khặc khặc, người truyền đạo đã hướng dẫn các ngươi về luật của giáo ta rồi đúng không?"
"Ta cũng không nói nhiều, hãy kể một câu chuyện, lý do các ngươi muốn gia nhập, và mong muốn của các ngươi."
Bỗng dưng hồ máu sôi lên sùng sục, máu trong hồ bay lên cao, biến thành hình một sinh vật kỳ dị.
Một con mắt bằng máu với những cánh tay và xúc tu.
Nó chỉ khoảng năm mét, vẻ ngoài cũng bình thường, có vẻ còn yếu hơn lũ côn trùng.
Những tôi cảm nhận được một sức mạnh khủng khϊếp từ nó, một cái gì đó vô cùng vô cùng khủng khϊếp.
"Để xem hôm nay có gì nào."
Giọng nói ken két của nó vang lên.
"Kính chào Ma Thần." - Những giáo đồ cất tiếng chào nó.
Nó liếc mắt nhìn về phía những người mới.
"Hãy kể ta nghe một câu chuyện thú vị, ta sẽ ban thưởng nếu các ngươi làm ta hài lòng."
"Ngươi trước!" - Con mắt nhìn vào một tên ma nhân.
Tên ma nhân này ăn mặc có vẻ giàu có.
Hắn ta mặc một bộ quần áo lụa, trên người có đeo những trang sức đẹp mắt.
"Thưa Ma Thần đến từ Vực Sâu, kẻ hèn mọn này xin ra mắt ngài." - Tên ma nhân giàu có run rẩy nói.
"Tôi xin kể chuyện về ông hàng xóm của tôi."
Hắn ta bắt đầu kể chuyện.