- 🏠 Home
- Phương Tây
- Quy Luật Hấp Dẫn
- Chương 52: Kiara
Quy Luật Hấp Dẫn
Chương 52: Kiara
“Dậy đi
em.”
Âm thanh từ giọng nói của anh và sự dịu dàng khi những ngón tay anh chạm vào bờ vai trần khiến tôi cựa mình tỉnh giấc. Tôi quấn lấy chân anh, tựa đầu trên khuỷu tay anh và kí ức về những gì chúng tôi đã làm vài tiếng trước đem lại thứ cảm giác vừa khoái lạc lại vừa đau đớn.
Tôi hé mắt. Trời vẫn tối, và chúng tôi vẫn đang không mảnh vải che thân nằm dưới mái che. “Chào anh.” Tôi nói bằng giọng yếu ớt và mệt mỏi.
“Này. Chúng ta phải đi thôi.”
“Sao vậy? Không ở đây thêm chút nữa được à?”
Anh hắng giọng và quay người đi, chuyển động của anh mang theo cái lạnh của đêm đen tràn vào da thịt tôi. “Anh quên rằng mình phải trả xe cho Alex tối nay.”
“Ồ,” tôi lí nhí nói. “Được thôi.” Quá rõ rằng anh đang hoảng loạn và hối hận vì những chuyện chúng tôi đã làm. Tôi hiểu chứ. Dù không biết vì sao anh lại đột nhiên như vậy, nhưng tôi hiểu.
“Mặc đồ đi.” Anh lạnh nhạt nói.
Anh đưa tôi áo khoác sau khi cả hai đã mặc quần áo, nhưng tôi không nhận. “Em có áo mưa rồi.” Tôi nói.
“Em để trong xe rồi, Kiara. Mặc cái này đi. Nó sẽ giúp em không bị ướt mưa.”
“Không cần đâu,” tôi trả lời, rồi bước vào màn mưa trong chiếc váy và đôi chân trần. Thứ tôi cần là tình yêu của anh. Là lòng chân thành của anh. Nói sao thì đó cũng chỉ là sự bảo vệ hời hợt khi anh đưa tôi cái áo khoác ấy. Nó ướt sũng, cả trong lẫn ngoài.
Chúng tôi lên xe, sau khi anh nhét đống chăn mền vào cốp và lầm bầm gì đó về việc phải đến hiệu giặt là để xử lý chúng, rồi lăn bánh xuyên qua bóng đêm, xuyên qua những con đường tịch mịch. Chỉ còn mỗi âm thanh mưa táp vào cửa sổ xe. Giá như cơn mưa không gợi nhắc tôi về nước mắt nhiều như vậy.
“Anh giận em à?” Tôi hỏi khi đang mặc áo mưa nên anh chẳng nhìn thấy tay tôi run lên.
“Không.”
“Vậy thì đ-đ-đừng có hành xử như vậy nữa. Đêm nay rất tuyệt vời với em. Làm ơn đừng phá hỏng nó.”
Anh rẽ vào đường nhà tôi và đỗ lại kế xe của tôi. Mưa ngày càng nặng hạt.
“Đợi vài phút cho tạnh mưa đi,” anh nói lúc tôi đang lấy giày và ví.
“Trả xe xong rồi làm sao anh về được?”
“Anh sẽ ngủ lại nhà anh ấy.” Anh đáp lời.
Tôi nhìn theo từng giọt mưa rơi thành những vệt trên cửa xe, rồi biến mất. Tôi không thể ở đây thêm nữa nếu cứ phải dửng dưng như vậy. “Chỉ nói cho anh nghe thôi, rằng em không hối hận về đêm nay đâu. Không hề.”
Anh nhìn thẳng vào tôi. Ánh sáng từ bên ngoài hắt lên khuôn mặt tuấn tú, cứng rắn của anh. “Nghe này, anh phải giải quyết một số thứ. Mọi chuyện đang vô cùng…”
“Phức tạp,” tôi tiếp lời, hoàn thành câu nói của anh. “Thế thì để em l-l-làm nó đơn giản cho anh. Em không phải đồ ngốc để mà nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khác trước chỉ bởi v-v-vì chúng ta đã ngủ với nhau. Anh đã thể hiện r-r-rất rõ ràng ngay từ đầu rằng anh không cần tìm bạn gái. Rồi đấy, em tháo gỡ xong mớ phức tạp của anh rồi đấy. Giờ thì anh tự do và trong sạch rồi.”
“Kiara…”
Tôi không thể đứng đây để nghe anh chỉ ra sai lầm của đêm nay là gì, dù rằng tôi đã tuyên bố điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Tôi bước ra khỏi xe, nhưng thay vì chạy ra ngoài mưa, tôi lao vào trong xe của mình. Tôi cần một nơi để suy nghĩ và khóc lóc mà chẳng bị ai bắt gặp. Ngay lúc này, thì chiếc xe là nơi trú ẩn đó. Chỉ cần Carlos lái đi, tôi sẽ được khóc.
Anh hạ cửa xe anh xuống và ra hiệu tôi mở cái của tôi ra. Tôi làm theo, và anh cố nói với tôi điều gì đó. Giọng anh khó nhọc xuyên qua tiếng mưa ngày càng to giữa chúng tôi.
Tôi rướn người ra cửa sổ. “Gì cơ?”
Anh cũng vươn người, và dừng lại khi đối mặt với tôi. Cả hai đều ướt sũng, nhưng chẳng ai quan tâm. “Đừng có bỏ chạy khỏi anh ngay khi anh cần phải nói cho em nghe một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Tôi nói, hy vọng anh không để ý thấy nước mắt lăn dài trên mặt tôi, và cầu cho chúng sẽ hòa lẫn với những giọt mưa kia.
“Đêm nay… ổn lắm, anh cũng thấy rất tuyệt. Em đã khiến cuộc sống đảo lộn hết cả lên. Anh đã rơi vào lưới tình của em,
nhóc
à, và điều đó làm anh hoảng sợ vãi ra được ấy. Anh đã run rẩy suốt đêm, vì anh biết mình đã yêu em. Anh đã cố gắng phủ nhận tình cảm ấy, cố gắng khiến em nghĩ rằng anh chỉ muốn em giả làm bạn gái của anh thôi, nhưng anh chỉ càng cố dối lòng mình.”
“Anh yêu em, Kiara,” anh nói, trước khi đưa môi đến và đặt lên môi tôi.
- 🏠 Home
- Phương Tây
- Quy Luật Hấp Dẫn
- Chương 52: Kiara