Chương 22

Giang Lộc không có trả lời, dù sao hôn cô cũng đã hôn rồi, còn lần sau ư?

Để lần sau rồi nói.

"Chú làm cháu đau." Giang Lộc nhíu mày, bộ dạng trông cực kỳ đáng thương.

Trần Châu biết thừa là cô nói dối, lực đạo tay mình, anh là người rõ nhất, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của cô, anh không nhịn được lại mềm lòng, buông bàn tay khỏi vai cô.

Sau khi Trần Châu buông ra, Giang Lộc còn cố tình đưa hai tay xoa xoa bả vai, chứng tỏ cho anh thấy anh thật sự đã làm cô bị đau.

Trần Châu nhìn cô, cô bèn mỉm cười với anh, để lộ ra hàm răng trắng tinh, "Chú nhìn cháu như vậy làm gì, vừa rồi cháu đau lắm đó."

Giang Lộc bĩu môi khi thấy Trần Châu không có phản ứng gì.

Được rồi, dù sao hôm nay cô cũng đã "đánh lén" thành công, cô thấy như vậy là đủ rồi, không thể được một bước lại lấn thêm một bước.

"Chú đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn cháu, giờ cháu về nhà là được chứ gì?" Giang Lộc lẩm bẩm trong miệng, xoay người lại lấy chìa khóa từ trong cặp sách ra, cắm vào ổ để mở cửa.

Giang Lộc vặn chìa hai lần, cửa nhà liền mở ra, trong phòng không có bật đèn, không gian có chút lờ mờ, cửa sổ không đóng, gió thổi làm lay động rèm cửa. Giang Lộc đã nhận ra có gì đó không đúng, dường như trong tiềm thức của cô đã nhận ra được sự nguy hiểm, cô bật công tắc điện trên tường kêu "tách"một tiếng.

Ánh đèn trong phút chốc chiếu sáng cả căn phòng, ngay lập tức khuôn mặt Giang Lộc tái nhợt đi.

Cô hít một hơi sâu, hai chân mềm nhũn ra có chút đứng không vững, cô vô thức lùi về phía sau hai bước.

Trần Châu nhận thấy sự khác lạ của Giang Lộc, anh tiến lên hai bước, đi đến phía sau Giang Lộc, Giang Lộc lùi về sau hai bước vừa vặn dựa vào ngực anh, Trần Châu đưa tay đỡ cô.

Trần Châu liếc mắt nhìn vào phía trong nhà Giang Lộc.

Trong phòng là một đống hỗn loạn.

Quần áo sách vở rơi đầy đất, thậm chí nồi niêu bát đũa trong phòng bếp cũng bị lật tung lên,sàn nhà gần như không có chỗ trống để đặt chân vào.

Trần Châu cảm nhận được người trong ngực mình lúc này đang run rẩy, tay của cô không biết từ lúc nào đã nắm chặt cánh tay của anh.

Bàn tay lạnh buốt.

Cô bây giờ đang rất sợ hãi.

Cũng đúng thôi, một cô gái bình thường gặp phải chuyện như vậy, làm sao có thể không sợ hãi được?

Đôi mắt Trần Châu sâu thẳm như một hồ nước âm u mang theo hơi lạnh buốt người.

Thế mà bọn họ lại dám...

Toàn bộ trọng tâm cơ thể Giang Lộc đều dựa vào Trần Châu, cô bây giờ cả người sợ hãi đến cực điểm.

Cô chỉ có duy nhất một cái vỏ ốc nhỏ để tránh mưa tránh gió thế mà lại có thể bị người khác dễ dàng xâm nhập vào, Giang Lộc thật sự không dám nghĩ đến, nếu nửa đêm cô ngủ say, ngộ nhỡ có người lẻn vào trong nhà, nghĩ đến đây cô không nhịn được mà run rẩy.

Cô ra sức nắm chặt cánh tay Trần Châu, một tay khác thì siết chặt lấy góc áo đến mức các khớp xương ngón tay trắng bệch.

"Trần Châu......" cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói run rẩy, mang theo một chút nức nở.

Trần Châu cúi đầu nhìn Giang Lộc, cô gái nhỏ thật sự đã bị dọa không nhẹ.

"Đừng sợ, có tôi ở đây." Giọng nói của anh bất giác trở nên dịu dàng

*

Giang Lộc dựa người trên ghế sô pha, cằm đặt ở đầu gối, hai mắt đờ đẫn.

Trần Châu lấy một cốc nước ấm, đưa đến cho cô.

Anh đem cốc nước để vào trong lòng bàn tay lạnh buốt của cô.

Cách một lớp thủy tinh, Giang Lộc cảm nhận được độ ấm của nước, nhưng mà nước có ấm cũng không thể xua đi nỗi sợ hãi trong lòng cô.

"Uống nước đi, đừng sợ."

Giang Lộc nghe lời anh uống một ngụm nhỏ, cố gắng bình phục tâm trạng.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc đó suy nghĩ của cô trở nên ngừng trệ, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cô nhanh chóng phân tích mọi chuyện ở trong đầu.

Tuy rằng cô không biết người đột nhập vào nhà mình là ai, nhưng mà cô dám khẳng định, người hôm nay vào nhà cô cùng với người theo dõi cô lần trước là cùng một nhóm người.

Lần trước bọn họ theo dõi cô, cô không biết được là bọn họ muốn gì, nhưng hành động ngày hôm nay đã khiến cô đoán được mục đích của bọn họ.

Bọn họ đột nhập vào trong nhà, đem tất cả đồ đạc lật tung lên, là để tìm kiếm thứ gì đó.

Ở chỗ cô có thứ gì đó mà bọn họ muốn lấy.

Nhưng mà rốt cuộc ở chỗ cô có cái gì mà bọn họ muốn lấy, những người đó là ai cô cũng không biết,

Ngày hôm nay mọi thứ đều bị bới tung lên, không biết bọn họ đã lấy được thứ đó chưa?

Nghĩ đến đây cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.

"Em đang suy nghĩ gì?" Trần Châu thấy cô cầm cốc nước, một lúc lâu cũng không nói câu nào, ánh mắt đờ đẫn, không khỏi có chút lo lắng.

Ánh mắt Giang Lộc dần dần tập trung lại rồi dừng ở trên người Trần Châu.

"Chú, có một số chuyện cháu không biết có nên nói cho chú hay không?"

"Em nói đi."

Giang Lộc do dự vài giây rồi mở miệng nói.

"Thật ra...cháu biết vẫn luôn có người theo dõi cháu, cháu nghĩ người hôm nay đột nhập vào nhà với người theo dõi cháu trước giờ là cùng một nhóm người."

Trần Châu biết có người theo dõi cô, hơn nữa anh cũng biết rõ nhóm người đó là ai, bọn họ lại vội vàng đột nhập vào nhà cô, xem ra là đã sốt ruột.

Mục tiêu của bọn họ không phải là Giang Lộc, mà là đồ vật nào đó.

"Bọn họ lẻn vào nhà em, lật tung mọi thứ lên, có lẽ ở chỗ e có thứ gì đó mà bọn họ muốn lấy, đó là thứ gì?" Trần Châu hỏi.

Giang Lộc lắc đầu "Cháu cảm thấy rất kỳ lạ, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, gia đình cháu chưa từng đắc tội với ai bao giờ."

Hai bàn tay Trần Châu đặt trên đầu gối nắm chặt lại, sau đó anh duỗi tay xoa xoa đầu cô.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, em hãy nghỉ ngơi trước đi."

Giang Lộc nhìn vào mắt Trần Châu, cô biết vì sao mình lại có thể nói những chuyện này với anh, bởi vì anh mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn, giống như chỉ cần có anh ở bên cạnh, dù có gặp phải chuyện gì cô cũng sẽ không sợ.

"Trần Châu, chú nói... những người đó có quay trở lại không?"

Trần Châu sững người trong giây lát, nếu bọn họ đã có được mình muốn thì cô sẽ được an toàn, nhưng... nếu mà bọn họ còn chưa lấy được thì chắc chắn sẽ không dừng lại.

Vấn đề là bây giờ là vẫn chưa biết được rốt cuộc bọn họ đã lấy được thứ đó hay chưa.

"Cháu... không dám về nhà...cháu có thể ở lại nhà chú được không?" Giang Lộc ngước mắt nhìn anh, trong mắt mang theo sự mệt mỏi.

Cô sợ.... nếu như bọn họ trở lại thì phải làm sao bây giờ...

Bây giờ đám người đó có thể liều lĩnh đột nhập vào nhà cô, nếu như bọn họ chưa có được thứ mình muốn, vậy thì tiếp theo mục tiêu của bọn họ sẽ là Giang Lộc.

Cho dù Giang Lộc không nói, anh cũng không thể như vậy mà bỏ mặc cô, anh không dám nghĩ đến, nếu như cô xảy ra chuyện thì anh nên làm gì.

"Ừ." Trần Châu gật đầu.

Thấy Trần Châu đồng ý, lo lắng trên mặt Giang Lộc biến mất ngay lập tức.

Chỉ cần có anh ở cạnh, chuyện gì cô cũng không sợ.

*

Một người đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế sô pha, ngoài trừ ông ta thì còn có ba người đàn ông trẻ tuổi, một người đứng bên cạnh ông ta, còn hai người một béo một gầy đứng ở trước mặt.

"Thứ đó tìm được rồi sao?"

Hai người đàn ông một béo một gầy liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới mở miệng nói.

"Không có tìm được."

"Chúng mày có cẩn thận tìm kiếm không?" Giọng nói người đàn ông trong phút chốc hạ xuống, trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ.

Thấy vậy, hai người đó vội quỳ xuống, đầu gối đập vào nền nhà,

"Anh Quách, chuyện anh dặn dò bọn em nào dám làm qua loa, bọn em đã lật tung nơi đó, thật sự là không có."

"Anh Quách, có trời đất chứng giám, bọn em thật sự đã cẩn thận tìm kiếm."

Người đàn ông trung niên ngồi ở trên sô pha không phải ai khác mà chính là Quách Ất Trân.

Hai đầu lông mày ông ta nhăn lại, trên mặt âm u giống như mưa gió sắp đến. Lúc này hai người quỳ trên mặt đất im lặng giống như ve sầu vào mùa đông, đến thở cũng không dám thở mạnh.

"Được rồi, đã dọa chúng mày sợ, đi xuống trước đi." Quách Ất Trân vẫy vẫy tay với hai người đó.

Hai người giống như được ân xá, liên tục nói lời cảm ơn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh Quách, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Trịnh Thịnh đứng ở bên cạnh ông ta mở miệng hỏi.

Quách Ất Trân cũng không vội nói mà châm một điếu thuốc.

Sau khi rít mấy hơi liên tục mới mở miệng.

"Tạm thời không vội, chúng ta đã rút dây động rừng, bây giờ Trần Châu chắc đã rõ chuyện này là do chúng ta làm."

Trịnh Thịnh khịt mũi một tiếng, "Anh ta biết thì có làm sao, bây giờ anh ta cũng chỉ là một kẻ thất nghiệp lang thang."

"Đúng là không có đầu óc, cậu cho rằng anh ta là dân thất nghiệp lang thang và anh ta thật sự đến đây để đi du lịch sao?"

Trịnh Thịnh sững sờ, một lát sau mới phản ứng lại.

"Anh Quách, ý của anh là..."

Quách Ất Trân liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt đó không cần nói cũng biết.

"Tóm lại là cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm nhiều, Trần Châu là ai, anh ta chính là người đứng đầu bên cảnh sát, đâu có thể dễ dàng bị chúng ta đánh bại như vậy? Nếu không vì sao chúng ta phải cùng anh ta dây dưa nhiều năm như vậy."

"Anh nói đúng."

"Được rồi, cậu cũng lui xuống đi, việc này tôi còn phải báo cáo cho ông Tiền, cũng không biết ông ấy ở Tân Xuyên thế nào."

"Vâng anh Quách, em lui xuống trước."

"Ừ." Quách Ất Trần hơi cúi người, đem tàn thuốc nghiền nát.