*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Lộc vừa mở mắt liền nhìn thấy người nào đó bây giờ so với cô không cách biệt mấy, giờ phút này Trần Châu đang ngồi xổm trước mặt cô. Tấm lưng dày rộng của anh đang hướng về phía Giang Lộc.
“ Sao chưa lên, còn đợi gì nữa?” Một tay anh để trên đầu gối, đầu hơi ngoái về sau nhìn cô.
Giọng nói của anh nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng khóe miệng Giang Lộc không khống chế được vẫn nhếch lên. Cô giang hai cánh tay, hướng về lưng Trần Châu lúc này đang nửa ngồi nửa đứng.
Lưng của anh so với tưởng tưởng của cô còn lớn hơn rất nhiều, dựa vào người Trần Châu, Giang Lộc cảm thấy rất an tâm.
Giang Lộc vừa ngồi vững, cánh tay rắn chắc của anh liền vòng ra phía sau bắp chân cô để cố định rồi sau đó anh đứng lên.
Anh đứng lên vô cùng nhẹ nhàng, Trần Châu sớm đã biết Giang Lộc thân thể không có mấy lượng thịt, chỉ là anh không nghĩ tới cô lại nhẹ như vậy. Cô nằm ở trên lưng anh cảm giác giống như không có trọng lượng vậy.
Gầy đến đáng thương.
Giang Lộc nhận thấy tay Trần Châu vòng dưới bắp chân cô có chút căng thẳng, cô có chút không rõ nguyên do.
“ Làm sao vậy, chẳng lẽ cháu nặng lắm sao?” Cô nghi hoặc hỏi.
Trần Châu cõng cô đi nhanh về phía cầu thang, “ Không có.”
Bởi vì tòa nhà họ ở là tòa nhà cũ, cho nên đèn cầu thang hỏng đã lâu cũng không có người đến sửa chữa. Trừ ánh đèn mỏng manh ngoài đường chiếu vào qua cửa sổ thì không gian xung quanh đều tối nhìn không rõ.
“ Như thế này có phải tối quá không?” Giang Lộc lẩm bẩm nói.
Trần Châu còn chưa có mở miệng, liền cảm giác được người phía sau giật giật thân thể, giống như cô đang tìm cái gì đó. Qua vài giây, một luồng sáng chiếu thẳng xuống bậc cầu thang dưới chân của anh.
“Mặc dù không sáng lắm nhưng mà so với ban nãy thì khá hơn nhiều, như vậy thì sẽ không sợ bị té ngã.” Cô ghé vào trên lưng anh tiếp tục nói.
Kỳ thật lo lắng của Giang Lộc là hoàn toàn dư thừa. Kể cả không có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào thì anh cũng có thể đem cô bình yên vô sự từ tầng 1 lên tầng 8.
“Như thế nào, sợ té ngã?” Trần Châu hỏi, nghe không ra cảm gì.
Giang Lộc cúi đầu, nhìn thoáng qua bậc thang dưới chân, nên nói như thế nào đây, hành lang tối như vậy,, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Anh là một người đàn ông cao lớn ngã một cái cũng không sao, nhưng cô chân yếu tay mềm nếu lỡ có thế nào thì cô biết khóc với ai đây?
Đương nhiên Giang Lộc không ngốc, dù cô nghĩ như vậy không có sai nhưng cô không thể cứ thế mà nói với Trần Châu được?
Giang Lộc càng thêm dùng sức ôm lấy cổ anh, “ Đương nhiên không phải, cháu đây không phải là sợ chú té ngã sao.”
Ngữ khí nịnh nọt của cô quá mức rõ ràng, Trần Châu cười cười, anh cũng lười mở miệng vạch trần cô.
Trần Châu cõng Giang Lộc, bước chân vững vàng đi lên lầu.
Hai tay Giang Lộc ôm lấy cổ anh, gương mặt thì dán lên bờ vai, vải áo có chút lạnh nhưng cô vẫn không nhịn được mà cọ cọ mặt mình vào.
Ngày thường cô ghét nhất là leo cầu thang này, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô hy vọng cầu thang này có thể dài hơn một chút, lại dài hơn một chút, tốt nhất là vĩnh viễn không có điểm cuối.
Nhưng sự thật chứng minh, cô chỉ là đang nằm mơ.
*
Trần Châu cõng cô đứng ở hành lang tầng 8, anh hơi hạ thấp người xuống muốn đem người trên lưng buông xuống, không nghĩ tới người trên lưng lại lấy hai chân kẹp lấy eo anh, sống chết không muốn xuống dưới.
Trần Châu cảm thấy khó hiểu, anh hơi nghiêng đầu nhìn Giang Lộc.
“ Chú định như vậy bỏ cháu ở đây rồi về nhà sao?”
Trần Châu hạ mi mắt,” Vậy em còn muốn thế nào?”
Giang Lộc quyệt miệng, ủy khuất nói,” Chấu còn chưa có ăn cơm tối đâu.”
“ Tay cháu bị thương, không thể tự mình nấu cơm được.”
Vừa rồi khi ở dưới lầu, anh cũng đã đem cô đánh giá rõ ràng, trừ bỏ vết thương nhỏ ở trên má thì kỳ thực cô cũng không bị thương ở đâu. Tay của cô chẳng qua là bị xước tí da, căn bản không giống như biểu hiện khoa trương này của cô.
“ Cho nên?” Anh nhẫn nại tiếp tục hỏi.
“ Cháu muốn đến nhà chú ăn cơm.”
Nghe thấy Trần Châu hỏi, Giang Lộc liền trả lời ngay.
Trần Châu nhăn mày, từ trước đến nay anh chưa từng thân cận với ai như vậy, cũng có thể là do mọi người không dám tiếp xúc với anh.
“Xuống dưới.”
“Không xuống, không xuống.” Giang Lộc lắc đầu như trống bỏi, dù sao hiện tại cô đã quyết định, tuyệt đối không xuống dưới, đánh chết cũng không xuống.
( Hình ảnh trống bỏi)Trần Châu thở dài một hơi, “Xuống dưới đi.”
“Không xuống.”
“ Em không xuống dưới thì tôi làm như thế nào để mở cửa.”
“ Vậy là chú đồng ý?”
Từ trong cổ họng Trần Châu mơ hồ phát ra tiếng “Ừ”
Anh hạ thấp người một lần nữa, lần này Giang Lộc không còn trước sau sống chết quấn lấy anh, mà là cực kỳ vui vẻ từ trên lưngTrần Châu đứng xuống.
Đứng dậy lúc này không cảm thấy đau như vừa rồi, xem ra chỉ là các vết thương nhỏ mà thôi.
Đem Giang Lộc thả xuống, Trần Châu lúc này mới móc ra chìa khóa mở cửa, cửa mở ra Giang Lộc liền tung ta tung tăng đi theo phía sau anh vào nhà.
Vừa vào nhà, Giang Lộc liền tùy ý đi đến ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống, bộ dạng vô cùng đắc ý.
Trần Châu đem chìa khóa cất đi, cũng không để ý đến cô mà đi thẳng về phía phòng bếp.
Một lát sau, anh liếc liếc mắt một cái nhìn cô gái nhỏ nằm lì trên ghế sô pha với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Trên mặt cô lúc này lấm lem vệt bẩn, vệt máu đỏ ở trên gương mặt trắng nõn của cô trông vô cùng chói mắt.
“ Đi vào phòng tắm rửa mặt đi.”
“ Vâng “ Giang Lộc từ trên ghế sô pha đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm của anh không có nhiều đồ lắm, chỉ có vài thứ cơ bản thiết yếu.
Giang Lộc vén tóc ra sau tai, nhìn chính mình ở trong gương, trên má có vài vệt đỏ, sờ vào có chút đau.
Bàn tay trên bồn rửa hơi siết chặt.
Lưu A Mỹ, chuyện giữa chúng ta chưa xong đâu!
Chờ Giang Lộc ra, Trần Châu bưng hai bát tô di về phía bàn ăn, cô ngay lập tức đi theo.
“ Ăn gì vậy chú?” Cô đi theo phía sau anh hỏi.
“Mì sợi.”
Trần Châu đem bát mì đặt ở trên bàn, Giang Lộc nhìn thoáng qua.
Trong bát chỉ có mì trắng và một ít rau xanh.
“Chỉ có rau thôi sao?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh
“Ừ?”
“Chẳng lẽ không có thịt sao?”
Trần Châu ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Có.”
Giang Lộc cẩn thận nhìn lại lần nữa, xác định trong chén chỉ có mì sợi cùng rau xanh, không hề phát hiện bóng dáng của miếng thịt nào.
“Ở đâu?” Giang Lộc nghi ngờ hỏi
Trần Châu kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, uống một ngụm nước mì rồi nói.
“ Ở trên người tôi.”
Giang Lộc, “………”
*
Trần Châu ăn rất nhanh, cô mới ăn có một nửa thì anh đã cho toàn bị bát mì vào trong bụng.
Trần Châu thu dọn đem bát đũa của mình vào phòng bếp, khi anh quay ra thì vừa đi vừa nhìn thoáng qua bát mì của Giang Lộc, vẫn còn hơn nửa bát, sau đó không hề nói gì mà đi thẳng về phía cửa sổ đối diện.
Anh đứng ở bên cửa sổ, một tay để trên khung cửa, con ngươi đen nháy không hề chớp mắt mà nhìn xuống dưới hẻm nhỏ.
Con hẻm rất yên tĩnh, trừ bỏ ngọn đèn bị hỏng lúc sáng lúc tối thì không có gì bất thường.
Giang Lộc vẫn đang ăn mì trong bát.
Đang ăn thì cô nghe thấy một tiếng “ lạch cạch ”
Chính ăn, lại nghe đến “Lạch cạch” một tiếng.
Đó là tiếng bật bật lửa.
Cô ngẩng đầu theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Trần Châu lúc này đang dựa vào bên cửa sổ, anh hơi cúi đầu, hai tay thu lại. Ánh lửa mỏng manh đang châm lên điếu thuốc trong miệng anh.
Anh dùng sức rít một hơi, tàn lửa từ đầu thuốc rơi ra mắt thường có thể thấy được. Khói thuốc từ đầu ngón tay của anh đang chậm rãi bay lên.
Giang Lộc nhìn anh lúc đó, có chút mê mẩn, thậm chí quên mất sợi mì mà mình đang gắp một nửa.
Đột nhiên, từ sau làn khói kia, Trần Châu bất ngờ quay đầu lại, tầm mắt hai người giao nhau.
“ Em nhìn cái gì?” Anh nói.
“ Chần Trâu, bộ dáng hút thuốc của chú thật đẹp.”
Giang Lộc không chút nào che giấu, vừa nhìn anh vừa nói, bộ dáng khi hút thuốc của anh đẹp hơn tất cả những người mà cô biết.
Nghe được lời nói trực tiếp của cô, Trần Châu kẹp chặt thuốc lá trên tay, sau đó quay người đi.
“ Nhiều lời vậy làm gì, ăn mỳ của em đi.”
Giang Lộc bĩu môi, rõ ràng anh hỏi cô đang nhìn gì đó. Cô chỉ là trả lời câu hỏi của anh mà thôi. Như thế nào lại thành cô là người nói nhiều.
Vừa nghĩ cô vừa chọc chọc bát mì, chỉ là, dường như có gì đó không thích hợp.
Cô giống như đã chọc phải thứ gì đó.
Ở dưới đáy bát.
Giang Lộc vén lớp mì cùng rau xanh phía trên ra thì phát hiện dưới đáy bát để một quả trứng luộc. Cô ngước nhìn Trần Châu lúc này đang dựa bên cửa sổ, trong nháy mắt Giang Lộc cảm thấy
Giang Lộc lột ra trên cùng mì sợi cùng rau xanh, thình lình phát hiện ở chén đế cư nhiên thả một cái trứng tráng bao, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân dựa ở phía trước cửa sổ thân ảnh, trong nháy mắt Giang Lộc cảm thấy rối bời.
Cô vẫn còn nhớ khi anh ăn mì, trong bát chỉ có rau xanh, không hề có quả trứng nào. Anh đã đem quả trứng cuối cùng đưa cho cô.
Giang Lộc cắn một miếng trứng, trứng đã được rán qua. Tuy rằng để ở dưới đáy bát nhưng nó không quá cứng, ăn còn rất mềm. Tuy nhiên Giang Lộc cảm thấy đây là quả trứng ngon nhất mà cô được ăn suốt mười chín năm qua.
Sau khi ăn xong bát mì, cô chuẩn bị thu dọn bát đũa thì giọng nói của Trần Châu vang lên từ bệ cửa sổ.
“ Để chỗ đó đi.”
“ Để cháu rửa.” Bởi vì quả trứng kia, trong lòng cô vô cùng cảm động, tự nhiên muốn thể hiện tốt trước mặt anh.
Cô cầm bát lên và đi về phía phòng bếp.
Bát đũa của Trần Châu vẫn đặt trên mặt bếp, cô đem bát của cả hai người cùng bỏ vào bồn nước. Không có quá nhiều thứ phải rửa nê cô nhanh chóng rửa sạch sẽ rồi bỏ vào ngăn tủ phía dưới.
Sau khi xong việc cô đi ra ngoài, Trần Châu đang đứng rót nước trên bàn.
Anh khẽ ngẩng đầu lên, để lộ ra đường viền xương hàm dưới sắc nét, yết hầu gợi cảm đang nhấp nhô theo nhịp anh uống nước.
Nhìn thấy hình ảnh đó, Giang Lộc theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Trần Châu uống hơn nửa cốc nước chỉ trong một hơi, anh nhìn thoáng qua Giang Lộc lúc này đang đứng thất thần ở cửa bếp.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Lúc này, cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa.
Trần Châu đem cốc nước để tùy ý trên bàn rồi đi về phía cửa.
Giang Lộc hiện tại không quan tâm ai là người gõ cửa, ánh mắt của cô toàn bộ bị hấp dẫn bởi cốc nước đặt trên bàn kia.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi qua.
Trong cốc thủy tinh trong suốt còn non nửa chén nước, ở vành cốc chỗ vừa rồi tiếp xúc với môi anh còn dư một chút nước.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Châu ở phía cửa, sau đó cầm ly nước lên, cô uống một ngụm nước nho nhỏ ở ngay chỗ anh vừa nhấp môi.
Sau khi uống xong, cô cẩn thận đặt chiếc cốc trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi làm xong một loạt hành động, trái tim Giang Lộc đập loạn nhịp “ Bang bang” “ Bang bang”, giống như có một chú thỏ đang nhảy trong ngực cô vậy.
Cô đưa tay ra vỗ nhẹ vào ngực, ý bảo chính mình phải bình tĩnh lại. Chẳng qua chỉ là một ngụm nhỏ mà thôi, anh sẽ không nhìn ra sự thay đổi của cốc nước.
Giang Lộc đang tự an ủi mình thì Trần Châu đóng cửa rồi xoay người lại.
Đang tự mình an ủi, Trần Châu đóng cửa lại xoay người lại.
“Ai…… Ai vậy?” Cô hỏi anh..
“Chủ nhà.”
“Chủ nhà tới tìm chú có việc gì sao?” Cô hỏi anh một cách cứng nhắc
“Cũng không có gì, chỉ là nhắc nhở đơn giản một chút thôi.”
“À”