Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quỷ Linh Tinh Quái Chi Đào Linh

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đến a, đến bắt ta a, hi hi -”

“Đừng chạy đừng chạy nữa! Hi hi hi hi…”

Phấn diễm đào lâm, mấy thiếu nữ chơi đùa, hồ điệp lượn vòng vòng quanh bụi hoa, quả nhiên người còn đẹp hơn hoa.

“Tỷ tỷ xấu lắm, ta mới mắt được ngươi, phải phạt nga.” Phấn y thiếu nữ giữ vạt áo bạch y thiếu nữ nói lớn.

“Hảo hảo hảo, tiểu Thập Bát tới chỗ Huyền Nữ nương nương phụng dưỡng mấy chục năm, quả là có tiến bộ.”

“Tỷ tỷ -”

“Được rồi, ngươi nói phạt cái gì? Hay muốn kể chuyện xưa?”

“Ân!” Phấn y thiếu nữ gật đầu, “Kể tiếp câu chuyện lần trước chưa xong đi!”

“Chưa kể xong… Là chuyện Dao Trì tiên tử lưu luyến nhân gian, cùng phàm nhân kết vợ chồng?”

“Phải!”

Bạch y thiếu nữ sủng nịnh vỗ vỗ phấn y thiếu nữ, thanh âm kiều nhuyễn, bắt đầu kể câu chuyện tình yêu tiên phàm.

Sau một lúc lâu, thanh âm của phấn y thiếu nữ lại vang lên, “Tỷ tỷ, Dao Trì tiên tử tại sao lại thích kẻ phàm nhân kia? Vì phàm nhân mà bị đuổi khỏi thiên đình, đưa vào luân hồi, còn cam tâm tình nguyện “thích” hắn, thật đáng sợ!”

“Thích a…” Bạch y thiếu nữ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tầng tầng cây lá, nhìn về phía hư vô xa xôi.

Nhớ khi ấy trước khi Dao Trì tiên tử bị đưa đi luân hồi, nàng còn gặp qua một lần, cô ấy đã nói gì?

“Thích, chính là có một người để ngươi trong lòng, cho dù chính mình bị thương cũng muốn làm cho ngươi hạnh phúc…”

“Ân? Thâm ảo quá.”

Phấn y thiếu nữ gãi gãi đầu, bộ dáng ngây thơ làm bạch y thiếu nữ bật cười, tiện tay hái một quả đào trong đào lâm, “Đứa ngốc, không hiểu thì đừng nghĩ nữa, ăn một quả đào nhuận nhuận giọng, vạn niên bàn đào này hiếm thấy a.”

Miệng mở to ra, hàm răng trắng đều tựa hồ phiếm bạch quang, chuẩn bị đem nó nuốt vào –

Thiên! Không được a!

Đào tử bật dậy trong bóng đêm, một thân mồ hôi lạnh. Chỉ là mộng [quả đào cũng mơ sao?], không phải thật sự bị người ta ăn.

Lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, Đào tử mới phát hiện mặc dù đã tỉnh mộng, nhưng mình vẫn bị vây trong bóng đêm vô hạn.

Chớp chớp mắt, trí nhớ dần dần trở lại.

Y hình như bị hụt chân, rơi xuống một cái động sâu thật sâu, mà người nọ cũng bị kéo theo cùng rơi… Ngô, sau đó liền rơi ầm ầm xuống, cuối cùng là va mạnh một cái, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không nhớ được.

Như vậy y đang ở trong động? Này, vậy không phải là, người kia cũng rơi theo y, đương nhiên sẽ ở gần đây?

Đây là, đây là…

Ngay bên cạnh chợt vang lên một tiếng “Ngô”, mơ hồ đoán được mình vừa đạp phải cái gì, cả người Đào tử cứng ngắc lại.

“Ân…” Vỗ vỗ đầu, Nguyệt Vô Hoa chậm rãi mở mắt – một mảnh tối đen. Khẽ thở mấy hơi, phát hiện ra toàn thân mình đau nhức, bên vai còn có cái gì cứ lay lay kéo kéo, hiển nhiên là tên đầu sỏ tội lỗi vừa làm mình tỉnh dậy.

Ha ha ha, không nghĩ tới Nguyệt Vô Hoa hắn cũng có lúc nhìn nhầm! Tiểu cung nữ chết tiệt lại là nam nhân, hắn chẳng những không biết, mà còn muốn minh môi chính thú y, thật sự là – rất buồn cười!

Tựa hồ một lần ngã mạnh đã làm tiêu tan hết phẫn nộ, bao nhiêu phẫn hận khi vừa biết được chân tướng đều đã không còn, trong lòng chỉ có cảm giác chua xót cùng một loại tình tự không rõ là gì.

Kỳ quái, hắn tại sao lại tự làm cho mình lâm vào hoàn cảnh như thế này? Nguyệt Vô Hoa lấy tay chống trán, cúi đầu nở nụ cười.

“Uy, ngươi…” Không biết tại sao, bên tai lại nghe thấy tiếng cười, Đào tử càng thêm bối rối, không khỏi ngồi xuống, lấy tay chọc chọc Nguyệt Vô Hoa, “Ngươi, ngươi không sao chứ?”

“Đừng chạm vào ta!” Hất tay y ra, Nguyệt Vô Hoa bật dậy, động tác kịch liệt kéo theo một trận đứt hơi, hắn ho khan liên tục.

“Ngươi có khỏe không…”

Bọn họ tựa hồ ngã xuống từ một chỗ rất cao, hắn không bị thương đi?

“Thích, chính là có một người để ngươi trong lòng, cho dù chính mình bị thương cũng muốn làm cho ngươi hạnh phúc…”

Lời nói của bạch y tiên tử ở vườn đào mơ hồ vang lên bên tai.

Khi tỉnh lại, y đã nằm trong lòng hắn, từ chỗ cao như vậy rơi xuống, lại không hề bị thương chút nào.

Trái tim non nớt của Đào tử tựa hồ như có cái gì cứa vào, đau đau xót xót.

“Đừng chạm vào ta.”

Lại gạt tay Đào tử ra, Nguyệt Vô Hoa từ từ hít thở, cẩn thận thăm dò bốn phía.

Người này, ngay từ đầu đã lừa gạt hắn, trêu chọc hắn! Hắn tự cho là trả thù, cưới y, cuối cùng thành một hồi truyện cười!

Một khắc kia, khi biết được chân tướng, hắn thật muốn đem y ra bầm thây vạn đoạn, nhưng giờ phút này lại do dự! Vẫn còn do dự với y!

Nguyệt Vô Hoa hắn, tại sao lại gặp phải hoàn cảnh này!

Hít thở sâu, đem tức giận cùng buồn bực trong lòng áp chế xuống –

Quên đi, bây giờ quan trọng nhất là biết rõ mình ở đâu, làm cách nào để ra ngoài đã.

Xử trí y như thế nào, đợi sau khi rời khỏi đây nghĩ cũng không muộn.

Tay từ từ sờ mặt đất bốn phía, mềm mại mà ướŧ áŧ. Chợt như nghĩ tới cái gì, Nguyệt Vô Hoa vươn tay sang ngang –

Quả nhiên, chạm vào một tảng đá trơn ướt. Chạm rãi sờ quanh tảng đá, là một hình vòng cung, trong lòng hắn đã khẳng định dự đoán của mình.

Nơi này, chính là một cái giếng hoang. Nói vậy, bọn họ có thể từ trên cao rơi xuống mà không thương tổn chút nào, là bởi vì lớp bùn xốp dưới này, bằng không dù có năng lực của hoàng tộc hộ thể, hắn cũng sẽ bị thương nặng.

Trong bóng đêm, Đào tử cầm lấy bàn tay vừa bị gạt ra, trong lòng đau đớn như bị kim châm, làm cho y thở không thông. Cảm giác xa lạ làm cho y sợ hãi, trong lòng chua xót nhưng không biết phải làm gì, chất lỏng ấm áp tràn ra theo khóe mắt, Đào tử ngơ ngác lau đi, đưa vào miệng, mặn mặn, là lệ.

Ngay lúc ấy, tim như bị bóp nát, Đào tử khóc thành tiếng.

“Ngươi!”

Bên cạnh vang lên tiếng khóc, Nguyệt Vô Hoa vốn muốn vờ như không thấy, nhưng tiếng nghẹn ngào ở ngay gần bên, một tiếng lại một tiếng truyền vào trong tai, làm cho hắn tâm phiền ý loạn, vô pháp tiếp tục tự hỏi.

“Im miệng!” Hắn không thể nhịn thêm, quát lớn. Tiếng khóc quả nhiên dừng lại, nhưng còn chưa đợi hắn dứt lời, lại tiếp tục vang lên, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng to.

Chả lẽ y sinh ra để đối nghịch với hắn sao?

Không muốn thừa nhận mình bị tiếng khóc của y khiến cho tâm loạn, Nguyệt Vô Hoa trong lòng tự nói, đó là bởi gì y rất ồn ào, làm cho hắn không thể tiếp tục nghĩ đối sách. Hiện tại chỉ có thể tạm thích ứng, chờ sau khi rời khỏi đây mới hảo hảo xử lý y cũng chưa muộn.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Vô Hoa hít sâu, đưa tay về phía Đào tử.

“Uy, đừng khóc!”

Một chút tác dụng cũng không có, Đào tử vẫn tiếp tục khóc, hơn nữa còn bắt đầu nấc.

Cảm giác được bả vai mảnh khảnh kia không ngừng run rẩy, Nguyệt Vô Hoa thở dài một tiếng, không đành lòng, ôm lấy Đào tử.

“Đừng khóc nữa, ân?”

Giọng nói trầm trầm, hơi khàn khàn, trộn lẫn thanh âm của thiếu niên và thanh niên, vốn thô ráp sắc bén, luôn mang theo thị sát cùng huyết tinh, bây giờ lại thật ôn nhu, làm cho Đào tử kinh ngạc ngừng khóc.

Đào tử khẽ hít thở, chớp chớp đôi mắt, không ngừng nấc.

Nguyệt Vô Hoa ôm y, vỗ vỗ lưng, trong lòng tự trào mình vậy mà có lúc phải đi dỗ hài tử.

Dần dần, Đào tử bình tĩnh lại, Nguyệt Vô Hoa mới nói: “Chúng ta tựa hồ đang ở trong một cái giếng hoang, bây giờ ta cũng không truy cứu việc ngươi lừa ta, trước hết nghĩ cách ra ngoài đã, hiểu chưa? Không được khóc nữa!

Ngữ khí của hắn nghiêm khắc, Đào tử không khỏi rùng mình, thầm nghĩ, hắn nói “lúc này”, “không truy cứu”, chẳng phải là nói tới lúc đi ra ngoài sẽ từ từ truy cứu sao?

Còn muốn nói tiếp, nhưng tiếng nói nghiêm khắc làm cho y có chút sợ hãi, chỉ có thể gật đầu.

Trong bóng tối tuy rằng không nhìn thấy, nhưng chiếc cằm ngỏ trong ngực chuyển nhẹ, cảm giác thật rõ ràng, Nguyệt Vô Hoa biết y đồng ý.

Buông Đào tử ra, hắn tiếp tục sờ vách tường xung quanh.

Giếng này tựa hồ không lớp, vừa rồi còn chưa phát giác, bây giờ sờ qua một lần mới phát hiện lòng giếng cùng lắm chỉ khoảng ba thước, hai người cùng ngồi thì được, nhưng không đủ chỗ nằm.

Đào tử nắm lấy tay áo Nguyệt Vô Hoa, trong bóng tối, tựa hồ nó gì đó trong tay cảm giác an toàn hơn. Kỳ quái, năm đó còn trên cây, cũng có hoàng hôn đêm tối, y đã bao giờ thấy sợ đâu?

Đào tử tự hỏi mà không hề phát hiện, mùi huyết tinh luôn quanh quẩn bên Nguyệt Vô Hoa, khiến cho y e sợ, bây giờ lại cơ hồ không hề có ảnh hưởng gì.

“A, ta thế nào có thể quên được!”

Nguyệt Vô Hoa cười nhạo một tiếng, lấy ra hỏa chiết tử

(một loại vật dụng tạo lửa)

ra.

Đúng là tức giận quá, ngay cả việc mang theo thứ này cũng quên luôn.

Đốt sáng hỏa chiết tử, dựa vào chút ánh sáng mỏng manh chiếu sáng vách giếng, đập vào mắt là những phiến đá ướt sũng đầy rêu!

Bỗng nhiên ống tay áo khẽ động hai cái, nguyên lai Đào tử thấy ánh sáng, không kìm lòng được cũng muốn tới gần.

Theo bản năng giơ hỏa chiết tử lên, xoay người, dưới ánh lửa mông lung, gương mặt Đào tử hiện lên.

Hạnh nhãn vì khóc mà hơi sưng lên, vẫn còn đỏ, gương mặt trắng nỗn còn có mấy giọt lệ chưa lau khô, đôi môi khéo léo hồng nhuận bị hàm răng trắng noãn cắn, vô cùng mê người.

Tầm mắt bất giác chuyển xuống dưới, trung y hỗn độn chịu một lần gây sức ép, đã gần như hoàn toàn mở ra, để lộ xương quai xanh, bộ ngực trắng nõn, cùng với hai điểm phấn nộn anh hồng kia, dưới ánh lửa càng thêm nổi bật, tựa hồ bị bao phủ bởi một tầng hồng sắc, mị hoặc kinh nhân.

Nguyệt Vô Hoa hít sâu một hơi, cảm thấy trong người có một ngọn lửa thiêu đốt, từ miệng chạy tới hạ thân – không ngờ lại có phản ứng!

Chết tiệt! Y là nam nhân!

Vội tắt hỏa chiết tử, Nguyệt Vô Hoa cố gắng ức chế thân thể xúc động.

Đáng chết, hắn lại đối với một nam nhân, một nam nhân trên người đang dính đầy bùn đất, nổi lên phản ứng!

Chính là cho dù y chật vật như vậy, hắn cũng không thấy dơ bẩn, một vết bẩn trên trung y tuyết trắng lại càng làm hắn không vừa mắt, muốn xả hạ tất cả xiêm y bẩn thỉu này, dùng gấm vóc đỏ thẫm mềm mại bao bọc da thịt tuyết sắc kia.

Nhất định sẽ là một cảnh tượng cực đẹp…

Phát hiện chính mình càng nghĩ càng không tốt, Nguyệt Vô Hoa lắc đầu, cố ngừng suy nghĩ của mình, rút tay áo bị Đào tử cầm ra, không nghĩ Đào tử nắm thật chặt, chẳng những không lấy ra được, ngược lại còn làm y lảo đảo, ngã vào lòng hắn.

Hơi thở ngọt ngào quen thuộc truyền đến, kí©h thí©ɧ khứu giác Nguyệt Vô Hoa, làm cho hắn không khỏi nhớ tới cảm giác hôn đôi môi y, cái cảm giác ngọt ngào không muốn rời ra…

Chết tiệt! Tại sao lại nghĩ tới chuyện đó! Cho dù biết y là nam nhân, nhưng tâm tư vẫn hướng về y, thật rất không được! Nghĩ tới đây, Nguyệt Vô Hoa liền dùng sức đẩy Đào tử ra.

Giếng vốn nhỏ hẹp, Đào tử bất ngờ không kịp phòng bị, ngã vào vách đá ướt sũng, một tiếng “Ba” vang vọng không ngừng trong giếng.

Nguyệt Vô Hoa chưa kịp phản ứng gì, thanh âm nức nở trầm trầm lại vang lên, giữa lòng giếng yên tĩnh nghe càng rõ ràng.

Đào tử lau lau mặt, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn lại đầy nước mắt. Y không thích khóc như vậy, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, hơi chút là rơi lệ, thanh danh của vạn niên bàn đào đều bị mình hủy hết rồi, có ai gặp vạn niên bàn đào chảy nước bao giờ đâu. Quả đào thiếu nước khô quắt sẽ không được hoan nghênh nữa!

Nghĩ tới đây, Đào tử càng lớn tiếng khóc.

Vừa nghe tiếng nức nở đầu tiên vang lên, Nguyệt Vô Hoa liền biết không tốt, tiếp theo nghe thấy Đào tử càng khóc càng lớn, tiếng khóc như một hài đồng, không chút nào kìm chế cứ liên tục đâm vào tai, trong lòng cũng như theo tiếng nức nở mà co rút lại.

Chính mình càng ngày càng khó hiểu, Nguyệt Vô Hoa nhíu mày, trong thời gian ngắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, kéo Đào tử lại gần, nói bên tai hắn: “Được rồi, đừng khóc, ta không đẩy ngươi nữa.”

Miễn cưỡng nga…

Đào tử giãy phải giãy trái, cả bụng ủy khuất, nhưng cũng hiểu được đạo lý có chuyện tốt nên nhận.

Người này từ lần đầu gặp mặt đã thật đáng sợ, hiện tại tuy tốt hơn, nhưng y vẫn nhớ rõ trước khi rơi xuống, bộ dáng dữ tợn của hắn, thật rất đáng sợ nga.

Bỗng nhiên nhớ lại bộ dạng Nguyệt Vô Hoa lúc nổi giận, hiện tại mình lại đang ở trong lòng hắn, này này này –

Đào tử kinh hãi, thân mình mềm nhũn, liền tê liệt ngã xuống.

Dù Nguyệt Vô Hoa phản ứng nhanh, nhưng cũng chỉ kịp xoay người một cái, rơi xuống phía dưới đỡ y.

Lần này ngã không nhẹ, Đào tử tuy không nặng, nhưng tốt xấu gì cũng là một thiếu niên nam tử. Nguyệt Vô Hoa lại chưa bao giờ luyện võ, lần này bị y ngồi đè ngay trên bộ phận yếu ớt hạ thân, không hỏi thét lớn một tiếng, nửa ngày không dứt.

“Ách… Ngươi, ngươi không sao chứ?” Đào tử khϊếp sợ hỏi, nghe thanh âm tựa hồ rất đau, y lại gặp rắc rối rồi.

“Hoàn, hảo” Cố sức rít lên qua kẽ răng, Nguyệt Vô Hoa hít sâu mấy lần, miễn cường nhịn đau, trong lòng trào phúng, như thế cũng tốt, sẽ không xúc động nữa.

Ôm lấy thắt lưng Đào tử, đưa y tới chỗ khác, rời xa nơi vừa bị thương tổn. Làm xong hết thảy, không khỏi hít sâu.

Tựa hồ từ lúc gặp y, mọi việc mình làm đều bất thuận? Đầu tiên là kế sách bị Thừa Đức Đế nhìn thấu, tiếp theo là cưới một nam nhân, sau đó nghe tin phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, bây giờ là rơi xuống giếng hoang, đúng là chẳng có gì thuận lợi.

Lại đốt hỏa chiết tử, nửa người dưới tuy đã đỡ nhiều, nhưng vẫn ẩn ẩn đau, Nguyệt Vô Hoa cũng không đứng lên nữa, ôm Đào tử ngồi dưới đáy giếng quan sát xung quanh.

Hỏa chiết tử tuy có một tia sáng, nhưng ánh sáng không mạnh, chỉ có thể chiếu đến nửa người, đừng nói nhìn được lên miệng giếng. Bọn họ không biết hôn mê bao lâu, trời đã tối, nhìn không thấy một tia sáng, thậm chí cả ánh sao cũng không có.

Xem ra chỉ có thể chờ đến sáng mai, xem rõ tình thế, rồi mới nghĩ biện pháp.

Nguyệt Vô Hoa thở dài một tiếng, tắt hỏa chiết tử, trong lòng âm thầm hy vọng ngày mai trời không mưa, bằng không ngâm mình trong đám bùn này càng khó chịu.

“Vì sao lại tắt lửa?” Trước ngực khẽ động, Đào tử nằm trong lòng nhẹ giọng hỏi, thanh âm mềm mại phảng phất mang theo vị ngọt ngào.

“Ánh lửa yếu, cũng không nhìn tới cái gì, bây giờ rơi vào trong giếng, đợi ngày mai trời sáng là có thể thấy rõ nơi này, hỏa chiết tử cũng không cháy được bao lâu, phải giữ lại phòng vạn nhất.” Có lẽ bị thanh âm kia mê hoặc, Nguyệt Vô Hoa hiếm có mở miệng giải thích.

“Nga…” Đào tử nửa hiểu nửa không.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng bộ dạng Đào tử ngơ ngác ngước nhìn lại hiện lên rõ ràng trong đầu, Nguyệt Vô Hoa đưa tay ôm đầu y, áp vào ngực mình, “Đừng nghĩ, nghỉ ngơi một chút đi.”

“Úc…”

Đào tử nhu nhu mắt, dạo này suốt ngày lăn qua lăn lại, vừa rồi lại mất nước không ít, y cũng thật muốn nghỉ ngơi, tốt nhất là ngủ luôn tới sáng, nhất định sẽ thật là sảng khoái a…

Nghĩ như vậy, y mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại…

Thật lâu sau –

“Không khó chịu sao?”

Còn đang nửa tình nửa mơ, thanh âm Nguyệt Vô Hoa chợt vang lên bên tai.

“Gì cơ?” Đào tử ngẩng đầu, không hiểu.

“Ta là nói, xiêm y của ngươi… Rất nhiều bùn, mặc không thấy khó chịu sao?”

“Bùn – không quan hệ a.” Sờ sờ, cả người dính đầy đất, có nơi còn đã kết thành một mảng lớn, Đào tử không hề để ý nói: “Ta đã sớm quen rồi.”

Cây đào mọc ra từ đất, quả đào kết ở trên cây, đối với bùn đất đương nhiên quen thuộc. Đất trong vườn đào hấp thụ linh khí của cây đào tiên, mang theo tiên khí, chỉ chạm tới thôi cũng đã thấy cả người thoải mái rồi!

Tuy rằng đất nơi này không thể so với trong vườn đào, thậm chí còn có mùi lạ, bất quá đối với Đào tử cũng không phải là không chịu được.

Đã quen… Nguyệt Vô Hoa im lặng. Tiểu cung nữ này… y, trước đây sống như thế nào?

Bỗng nhiên nhớ ra, hắn còn chưa biết tên y. Trước vẫn gọi là tiểu cung nữ tiểu cung nữ, đến giờ cũng chưa hỏi qua tên y, mặc dù có phong hào Đoan Hoa công chúa, nhưng cũng chỉ là giả. Y nếu là nam tử, tự nhiên không thể là cung nữ, chỉ là, y làm thế nào trà trộn vào cung, ngay cả ngày đại hôn cũng không bị phát hiện?

Ánh mắt trở nên ảm đạm, Nguyệt Vô Hoa đem Đào tử đặt lên người, hỏi: “Ta còn chưa biết tên ngươi, nói cho ta biết, ân?”

“Tên a…” Đào tử gãi gãi đầu, “Ta gọi là Đào tử.”

Đúng vậy, hắn chính là quả đào a, tuy rằng trước đây nhiều người [tiên thì đúng hơn] đều gọi hắn là vạn niên bàn đào, nhưng thật lâu thật lâu trước kia tựa hồ có người gọi hắn là đào tử, hắn đã coi Đào tử là tên mình rồi.

“Đào tử -”

Ý nghĩ chợt lóe qua đầu Nguyệt Vô Hoa, vậy ngày đó y từ trên giường hắn đào tẩu, chỉ để lại một quả đào, quả nhiên là cười nhạo hắn?

Trên tay bất giác dùng lực, nắm chặt lại, khiến Đào tử kêu “ôi” một tiếng, Nguyệt Vô Hoa mới chậm rãi thả tay, đồng thời tâm cũng trầm xuống.

Hắn nào có thể quên, kẻ dám đào tẩu ngay trên giường hắn, có thể trà trộn vào hoàng cung sâm nghiêm, có thể trở thành hòa thân công chúa mà lại không bị vạch trần thân phận, Đào tử có thể nào là người bình thường!

Nói không chừng, kỳ thực là do Thừa Đức Đế sắp xếp…

“Ngô, ta còn chưa biết tên của ngươi a!” Hoàn toàn không biết người bên cạnh đang nghĩ gì, Đào tử tò mò hỏi. Y biết hắn là cái gì Nguyệt quốc hoàng tử, nhưng không biết tên của hắn.

“A…” Nguyệt Vô Hoa cười khẽ, không biết tên của hắn sao? Nếu thật sự không biết thì thật tốt.

“Nguyệt Vô Hoa, ngươi có thể – gọi ta Vô Hoa.”

Khẽ khàng nhắm mắt, trong mắt lóe ra một tia khó lường, tâm tư Nguyệt Vô Hoa lúc này rối bời, chỉ sợ có nói cho Đào tử, y cũng không hiểu nổi.

Đêm yên tĩnh, Đào tử sớm đã ngủ, Nguyệt Vô Hoa không biết từ khi nào cũng rơi vào trầm miên. Mãi tới khi ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống giếng, hắn mới phát giác, mình lại cứ như vậy ôm Đào tử lai lịch bất mình mà ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện ra miệng giếng không xa như mình tưởng, chỉ bằng chiều cao của ba, bốn người.

Nếu chưa đem ảnh bộ điều đi, muốn lên hẳn không khó… Nhưng bây giờ chỉ có hắn cùng Đào tử ở đây, hai người đều không biết võ.

Giếng này xem ra bị bỏ hoang khá lâu, ngay cả dây thừng cũng không có, cũng không có nơi nào để bám leo lên.

“Đào tử, tỉnh tỉnh, trời sáng rồi.”

Khẽ động bả vai, mới phát hiện cả người vô lực. Ôm Đào tử ngủ cả một đêm, huyết mạch không thông làm cho thân thể mất hết tri giác.

“Ngô?”

Đào tử nhu nhu mắt, hiển nhiên cũng bị chói mắt, nửa tỉnh nửa mê dựa đầu vào ngực Nguyệt Vô Hoa, theo bản năng cọ cọ hai cái.

Hương vị ngọt ngào từ tóc tỏa ra, bay tới mũi Nguyệt Vô Hoa, làm cho hắn không khỏi cảm khái, rõ ràng cả người chật vật, lại ở trong lòng giếng tanh hôi cả một đêm, vì sao hương khí trên người Đào tử một chút cũng không phai nhạt?

“Trời đã sáng, rời giường đi.”

Vỗ vỗ người trong lòng, Nguyệt Vô Hoa đánh giá vách giếng hẹp, phỏng chừng không đủ để duỗi ngang hai tay ra. Lúc rơi xuống không va vào vách tường, có thể coi như là may mắn đi?

“Ngô – chật quá a…”

Đào tử trở mình, không hề tình nguyện mở mắt ra, liền nhìn thấy chức cẩm ngoại bào của Nguyệt Vô Hoa. Sửng sốt rồi lại sửng sốt, nhìn đến bốn phía vách rêu, mới chợt nhớ tới việc hôm trước.

Rất, rất khó tin, y ngủ trong lòng hắn cả đêm?

Đào tử khẽ run, mới có hôm qua y còn thấy người này thật đáng sợ, thậm chí chỉ cần tới gần cũng đã khiến cho y kinh hãi không thôi, hiện tại lại có thể nằm trong lòng hắn ngủ.

Này, này… Tuy biết rằng mình hơi ngốc, nhưng cũng không trì độn tới mức này chứ?

Đào tử trái cọ cọ, phải cọ cọ, muốn tìm mùi huyết tinh vẫn khiến mình sợ hãi –

Di? Kỳ quái, y sao lại không sợ a.

Tư thế quái dị, trong lòng Nguyệt Vô Hoa cọ tới cọ lui một lúc, không ngoài sở liệu tìm được mùi huyết tinh phảng phất vĩnh viễn không tan, nhưng Đào tử phát hiện mình lại không hề sợ hãi. Tim đập vững vàng, thân thể không run, thật sự không sợ, thật kỳ quái nga.

Đào tử miên man suy nghĩ, nhưng Nguyệt Vô Hoa bị hắn động chạm thì không có tâm trí mà nghĩ nhiều như vậy. Bị cọ như vậy, Nguyệt Vô Hoa kinh ngạc phát hiện, mình lại có phản ứng!

Như thế nào có thể…

Tuy rằng buổi sáng tự chủ thường kém, nhưng… Đào tử cũng chỉ là cọ trái cọ phải mấy cái, hắn liền sinh ra phản ứng, này – như thế nào có thể?

Bị một nam nhân cọ cọ liền có phản ứng, định lực của hắn từ lúc nào kém đến mức này?

Lông mày nhíu lại, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Hương vị ngọt ngào thanh đạm từ tóc y cứ phảng phất truyền tới, trong cơ thể ngứa ngáy, Nguyệt Vô Hoa cảm thấy hạ thân phản ứng càng thêm rõ ràng.

– Chết tiệt! Vẫn còn cọ!

Dùng sức giữ tay Đào tử, kéo y đứng dậy, không ngờ ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi mắt to trong sáng như một viên bảo thạch, trong đó tràn đầy hình ảnh của mình…

Nguyệt Vô Hoa thở sâu, tựa hồ bị sét đánh mạnh, như bị mê hoặc, dần dần tiếp cận Đào tử, chạm vào đôi môi y.

Hương vị vẫn thơm ngon như trước, đôi môi mềm, phiếm ngọt nhè nhẹ run, mặc cho hắn nhấm nháp, Nguyệt Vô Hoa mê muội dây dưa, cố gắng duyện hấp cái lưỡi mềm mềm kia.

Mãi tới khi cả hai người đều không thở nổi, Nguyệt Vô Hoa mới rời khỏi Đào tử.

Nhìn y hạnh nhãn mông lung, đôi môi hé mở, hiển nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, bộ dáng đáng yêu, không khỏi khẽ gợn khóe môi.

Trong lòng chợt chấn động, tại sao y lại có ảnh hưởng như vậy với mình?

Biết rõ y là nam nhân, thậm chí có thể là gian tế của Thừa Đức Đế, lại vẫn không thể khống chế bản thân.

“Ngô -” Lại là, lại là như vậy…

Đào tử giật mình sờ lên môi, âm ấm, tựa hồ còn có chút sưng. Lần trước cũng là như vậy – hắn, cái kia, đầu lưỡi, vươn vào, còn…

Kế tiếp, hình như là sẽ, cởi, cởϊ qυầи áo –

Nghĩ đến đây, “oanh” một cái, mặt Đào tử đỏ cả lên, quần áo hắn bây giờ thật dễ cởi đi…

Bất giác giữ cổ áo, Đào tử không hề biết động tác này lại làm cho ánh mắt Nguyệt Vô Hoa một lần nữa đặt trên người mình.

Xương quai xanh hơi lõm xuống, cổ thon dài cùng đôi môi sưng đỏ, gương mặt kiều diễm ướŧ áŧ đều lọt vào tầm mắt Nguyệt Vô Hoa, làm toàn bộ lý trí còn lại của hắn tiêu tán hết.

Hắn mặc kệ! Cái gì nam nhân cái gì gian tế, hắn muốn là được!

Cho dù là gian tế của Thừa Đức Đế thì sao? Ở ngay cạnh mình, hắn không tin y có thể làm được gì!

Nguyệt Vô Hoa nhướn mày, ai cần biết y là nam hay nữ, nếu đã khơi mào tìиɧ ɖu͙© của hắn, vậy y phải tự đi dập lửa.

Huống chi – Y còn có danh hiệu tam hoàng tử phi, thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn là trách nhiệm của y!

Một khi đã hiểu rõ, Nguyệt Vô Hoa cũng không tự gây áp lực cho mình, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đào tử, kéo hắn vào trong lòng, một tay kéo vạt áo, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve điểm hồng nhạt nổi lên, nhìn nó dần dần đứng thẳng, từ nguyên bản phấn hồng chuyển sang đỏ sẫm, phảng phất như một đóa hoa nở rộ.

“A!”

Cảm giác thật kỳ quái! Đào tử không nhịn được vặn vẹo thân mình, tất cả mọi tri giác tựa hồ như đều tập trung ở ngực, hoàn toàn tê dại, lại giống như có một con mèo trong lòng đùa nghịch, làm cho cả người ngứa ngáy, không biết phải làm gì.

“Thân mình thật sự rất mẫn cảm…”

Nguyệt Vô Hoa than nhẹ, nâng mông Đào tử lên, đặt y ngồi lên người mình, nhẹ nhàng cởi thắt lưng y, ngay lập tức, cùng với hương vị ngọt ngào lan tỏa, bộ ngực trắng nõn cũng hiện lên trước mắt.

Hương vị này – chết tiệt dễ ngửi!

Tuy biết đây không phải vị trí tốt để hoan ái, nhưng hắn không nhịn nổi nữa, nếu không đem tiểu Đào tử ăn sạch sẽ ngay bây giờ, hắn sẽ nổ tung luôn!

Cảm nhận được hơi thở xâm lược trên người Nguyệt Vô Hoa, Đào tử run lên, ý định muốn trốn tránh còn chưa kịp dâng lên trong đầy, liền bị cuốn vào cơn tình triều xa lạ, rốt cuộc đầu óc trống rỗng.

Bàn tay thâm nhập vào vạt áo rộng mở, mơn trớn phía sau lưng, dọc theo thắt lưng thâm nhập vào tiết khố, giữ lấy đồn bộ

(mông XD)

cong cong nhỏ nhắn, co dãn tuyệt hảo của Đào tử, bắt đầu niết nhu.

“Ngô -”

Thật kỳ quái, thân thể trở nên thật kỳ quái nga, Đào tử khẽ hé môi, liền bị Nguyệt Vô Hoa kéo lại gần, tinh tế liếʍ thỉ hấp duyện, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào chỉ có thể thoát ra từ chóp mũi.

Giọng mũi ngọt ngào phát ra càng có vẻ mê hoặc, Nguyệt Vô Hoa nghe thấy, huyết mạch sôi sục, bàn tay nhu lộng đồn biện cũng dần hướng tới trung gian, đúng khi chạm vào khe hở hồng nhạ kia, đột nhiên có một tiếng nói truyền đến từ đỉnh đầu.

“A Ngưu, sáng mai bắt đầu gieo hạt rồi, ngươi đã cày hai mẫu đất kia chưa?

“Sớm chuẩn bị tốt rồi, Tân Bá, không phải nói thu hoạch xong bị thu năm nay, bá sẽ giúp ra tới nhà Thúy nương cầu hôn sao, ta sao dám chuẩn bị không tốt?”

“Tiểu tử ngươi -”

Nghe tiếng, có lẽ là thôn dân phụ cận.

Nguyệt Vô Hoa nghiêm túc lại, cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tỏa ra, đồng thời, du͙© vọиɠ cũng bị cảm giác đau áp chế. Cởi chức cẩm ngoại y của mình ra bao lấy người Đào tử, rồi hít sâu, hướng lên trên hét lớn.

“Bên ngoài có người sao – chúng ta là người qua đường, vô ý rơi xuống giếng – kéo chúng ta lên, tất có hậu tạ -“
« Chương TrướcChương Tiếp »