Chương 1-2

Hưu – lục cục lục cục rầm rầm đông đông…

Ngô ngô, thực choáng đầu nga.

Đào tử choáng váng ôm đầu, tuy rằng hiện tại là giữa đêm, nhưng tại sao mấy ngôi sao này thoạt nhìn gần mình như vậy a? Cho dù là lúc ở thiên cung cũng không gần như vậy a…

Từ từ… ôm đầu?

Đào tử cúi đầu nhìn nhìn, ngạc nhiên phát hiện một đôi tay này, nâng lên dưới ánh trang nhìn kỹ, năm ngón phân minh, quả thực là tay rồi, là một đôi tay người.

Này, này, đây chính là hóa thành người như trong truyền thuyết sao?

Đào tử giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống, cảm giác mới mẻ làm cho hắn không dừng được động tác.

Trước kia ở trên cây, cũng nghe các ca ca tỷ tỷ nói qua, đào tiên bọn họ tuy rằng đại bộ phận đều bị ăn luôn, nhưng vẫn có số ít huynh đệ tỷ muội, gặp cơ duyên hoặc được thượng tiên điểm hóa hóa thành hình người, vậy sẽ thoát khỏi kiếp-bị-ăn, biến thành người có thể tự do di chuyển.

Bất quá – Đào tử vặn vẹo một chút, quay đầu lại chọc lại chọc mông mình, thấy mềm mềm

(ặc, em này đúng là có tư chất thụ -_-|||). Nơi này thế nào có điểm giống hình dáng cũ của mình a

(hình quả đào đấy mà…).

Không phải hắn khoe khoang, chứ hắn vốn là Đào tử, nhưng là hiếm thấy vạn năm bàn đào nha, mặc kệ hình dáng hay là nhan sắc, đều tuyệt đối là hạng nhất. Cứ nhìn cái mông mềm mềm này, cùng bộ dạng trước kia của mình có điểm giống, vậy thì nhân hình của mình tuyệt đối là không tệ đi.

Đào tử đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng bước chân đến gần. Ở vườn đào chờ đợi một vạn năm, hắn đã rất quen thuộc với tiếng bước chân người.

Theo bản năng tìn chỗ trốn, Đào tử mới phát hiện hắn đang ở một con đường ngỏ, xung quanh đều là thưa thưa thớt thớt cây cỏ, cảnh sắc cùng thiên cung khác nhau rất lớn.

Hắn nhìn phải rồi nhìn trái, cuối cùng nhảy lên, hóa thành nguyên hình ẩn vào trên cây.

Một tiểu cung nữ cầm đèn l*иg từ từ đi qua lối nhỏ, tựa hồ vị nương nương nào nửa đêm nổi hứng muốn ăn chút điểm tâm, cung nữ luôn miệng than thở, rồi biến mất nơi cuối đường.

Thấy nàng đi xa. Đào tử mới lần nữa hóa thành người, từ trên cây nhảy xuống.

Hừm, đó là loài người trong truyền thuyết sao? Bộ dạng cùng với mấy tiên quân cũng không kém nhiều lắm a, tuy rằng dung mạo vẫn có chút khác biệt. Bất quá, cùng chính mình thoạt nhìn thế nào cũng không bằng a.

Đào tử trái nhìn nhìn, phải ngó ngó, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ – nguyên lai hắn không có mặc quần áo a!

(em thật ngây thơ…)

Nhặt hai phiến lá cây lên, thử dùng niệm lực tưởng tượng lại quần áo của cung nữ vừa đi qua. Quả nhiên, một trận khói tỏa ra, trên người hắn đã mặc xiêm y giống hệt.

Đây là cảm giác mặc quần áo sao? Đào tử sờ sờ quần áo trên người, vui vẻ nở nụ cười.

– đúng rồi, còn không biết bộ dạng mình ra sao nữa, phải tìm chỗ coi mới được!

Nghĩ vậy, Đào tử lại bay lên cây, hưng phấn ở trên nhánh cây nhảy nhảy, cảm giác tự mình hoạt động thật tốt a.

Cuối cùng, hắn nhìn đến mặt hồ, dưới ánh trăng từng đợt sóng gợn gợn lóe sáng, cao hứng nhảy xuống đất.

Đúng lúc này, một bóng người vừa vặn tiến đến, Đào tử còn chưa đứng vững, đã bị va ngã xuống đất, trời đất đảo lộn, Đào tử thậm chí thấy nguyên cả trời sao bay bay trước mặt.

“ai?” Nguyệt Vô Hoa lớn tiếng quát.

Hắn vừa dụ dỗ được Ngọc phi mà Hoàng đế sủng ái, cũng lừa được cái nữ nhân ngu ngốc kia đồng ý hợp tác với hắn. Đang nghĩ tới việc Thừa Đức Đế cao cao tại thượng kia thất bại ra cái dạng kì, không ngờ chỗ này lại có người –

Theo kế hoạch, đáng lẽ cung nữ thị tòng ở Thừa Thúy Cung đêm nay đều đang hôn mê mới đúng, như thế nào ở đây lại có người?

Đôi mắt vốn không bị bóng tối ảnh hướng, gắt gao nhìn thẳng vào người nằm dưới đất, xem quần áo thì có lẽ là cung nữ ở cung nào đó.

Thực đau nha, Đào tử xoa xoa đầu, so với lần trước bị hái từ cây đào tiên xuống ném vào rổ còn đau hơn. Nghe được tiếng quát hỏi bên tai, Đào tử theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt lóe huyết quang.

Thực, thực đáng sợ…

Ánh mắt tựa hồ như mãnh thú sắp xé xác con mồi!

Tuy cũng là bị ăn, nhưng vốn là loại quả như bọn hắn có vẻ sẽ không thống khổ lắm, tuy là các huynh đệ tỷ muội thường bị ăn sạch luôn, không ai có thể nói cho hắn biết bị cắn một ngụm là cảm giác như thế nào, nhưng khi tưởng tượng đến, tuyệt đối thoải mái hơn bị mãnh thú xé từng chút một máu chảy lênh láng nhiều.

Hơn nữa, trong đôi mắt này, tựa hồ có một thứ gì đó khơi mào thiên tính sợ hãi của hắn…

Lá gan của Đào từ chưa bao giờ lớn, đôi mặt với loại ánh mắt này, cảm giác đầu tiên là muốn chạy trốn, cho dù trở về thiên cung bị ăn luôn cũng tốt hơn, nhưng hiện tại hắn đầu óc mờ mịt trống rỗng, căn bản không có chút khí lực nào.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn tự nhiên hóa thành hình người, là để cảm nhận tư vị bị mãnh thú ăn thịt sao? Càng nghĩ càng sợ hãi, Đào tử khϊếp sợ nhìn người nọ, hốc mắt vốn đã ướŧ áŧ vì hoa mắt, giờ nhìn như rưng rừng chực khóc.

Nguyệt Vô Hoa toàn thân chấn động. Xem ra, cung nữ thân phận bất minh này lại xinh đẹp ngoài tưởng tượng của hắn.

Sa y trường sam vốn cực kỳ bình thường, cùng chung hình thức với quần áo của cung nữ trong cung, nhưng mặc trên người cung nữ trước mắt lại hơn một phân điềm đạm đáng yêu khí tức, hạnh nhãn mĩ lệ hàm chứa thủy khí, làm cho Nguyệt Vô Hoa vô tình cũng sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngọc.

Nguyệt Vô Hoa lấy tay nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hỏi, “Nàng là ai, tại sao lại tới Thừa Thúy Cung, ân? Ngoan ngoãn nói ra ra sẽ không làm hại.”

(anh đang dụ dỗ trẻ con à -_-|||)

Thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ!

Trừng mắt nhìn bàn tay đặt dưới cằm, Đào tử cảm thấy một thân hàn mao đều dựng cả lên, lại giống như bị mãnh thú nhìn tới chết lặng, không dám nhúc nhích, theo bản năng giữ chặt quần áo

(linh cảm đây =))), lắc lắc đầu.

Lại không biết động tác của hắn thực giống như tiểu động vật bị chấn kinh, khϊếp khϊếp sợ sợ, làm cho Nguyệt Vô Hoa nhìn tới cũng thấy lo lắng.

Lo lắng?

Tiểu cung nữ này lại có thể làm hắn động tình tự! Trời biết hắn bao lâu nay chưa có cảm xúc như vậy!

Nguyệt Vô Hoa nhất thời hứng thú đại tăng, lấy ngón tay vuốt ve cằm nàng.

“Không nói lời nào, ân? Ta đây liền mang nàng đi nhé?”

Nhìn bộ dáng cung nữ này, tám phần là đi lầm đường tùy tiện vào đây. Lúc mình phóng khói mê, cả Thừa Thúy Cung chắc chắn không có con cá nào lọt lưới đi, không biết tiểu cung nữ này rốt cuộc là ở cung nào nữa.

Nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên người tiểu cung nữ không có lấy một tia yêu khí, ngược lại tỏa ra một loại hương vị thản nhiên ngọt ngào, rất dễ ngửi. Nguyệt quốc hoàng tộc huyết mạch đều có năng lực đặc thù, phân biệt yêu tinh đôi với Nguyệt quốc Tam hoàng tử Nguyệt Vô Hoa mà nói cũng thực dễ dàng.

Tiểu cung nữ này nếu không phải yêu tinh, lại có thể làm hắn hứng thú, vậy đem về sủng hạnh mấy ngày cũng không sao. Nếu hầu hạ hắn cao hứng, thu làm thị thϊếp cũng không tệ.

Nguyệt Vô Hoa hai tay vươn ra, đem Đào tử vẫn còn đang trong mộng ôm vào lòng, chậm rãi đi đến chỗ ở của mình…

Cẩm Ti Tháp, Long Tiên Hương, từng đợt khói nhè nhẹ từ kim hương lô từ từ lan tỏa, bao phủ cả phòng trong sự mông lung hoa lệ. Chỗ ở được Thừa Đức Đế an bài cho Nguyệt Vô Hoa, mặc dù tại Thiên điện nhưng cũng có khí phái thiên gia, trang nghiêm hoa quý.

Đem người trong lòng đặt lên giường, Nguyệt Vô Hoa khó có hảo tâm tình ngừng một chút, ung dung đánh giá con mồi trên giường.

Chỉ thấy tiểu cung nữ vừa rời khỏi vòng tay hắn, liền ôm chăn lui thành một đoàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, một đôi hạnh nhãn kiếp sợ, dưới ánh nến nhìn thẳng vào chính mình.

Tuy rằng vừa mới làm qua một hồi tính sự

(haiz, tính sự = xxx), nhưng sủng phi kia cả người toàn mùi son phấn khiến hắn chán ghét, cho dù làn da không tệ, nhưng cũng làm người ta thấy vô vị. Nếu không phải vì đại sự, hắn làm sao lại thèm chạm vào loại nữ nhan ấy?

Nhưng bây giờ, nhìn tiểu cung nữ trước mắt, Nguyệt Vô Hoa phát hiện chính mình cư nhiên có du͙© vọиɠ!

Cho dù đang ở tuổi thiếu niên quá độ thành thanh niên, tìиɧ ɖu͙© tràn đầy, Nguyệt Vô Hoa cũng rất ít khi phát tiết tinh lực trên người nữ nhân.

Thứ mà hắn thích nhất, là vui sướиɠ thống khoái hưởng thụ vị tinh điềm của máu. Nhưng vì năng lực của hoàng tộc dính máu sẽ mất, cho nên dù hắn tức giận đến mức nào, cũng không thể tự tay chấm dứt một sinh mệnh, chính vì thế khiến cho hắn đối với huyết sắc càng thêm cơ khát.

Bất quá – hôm nay, hắn cũng không muốn đại khai sát giới, ngược lại đối với người đầu tiên khiến mình có cảm xúc, lại nổi lên tìиɧ ɖu͙©, chính là tiểu cung nữ trước mắt, tràn ngập hứng thú.

“Vẫn là không nói gì? Hay là, ta đối với nàng như thế nào, nàng cũng nguyện ý?”

Trèo lên giường, đem cả chăn lẫn tiểu cung nữ ôm vào trong lòng, một cục không lớn không nhỏ, vừa vặn nằm gọn trong lòng hắn – loại cảm giác này thực không tệ.

Bị Nguyệt Vô Hoa ôm, trong nháy mắt, cả người Đào tử cứng đơ.

Cả mũi tràn đầy mùi huyết tinh, giống như tuyên cao hắn sẽ bị xem như là con mồi xé rách, Đào tử sợ đau, nước mắt lưng tròng giữ chặt chăn, hy vọng tất thảy đều chỉ là ảo giác.

Hy vọng của hắn đương nhiên không được thực hiện, Nguyệt Vô Hoa thấy Đào tử ngoan ngoãn nằm trong lòng bất động, thầm nghĩ hay là nàng đã ngầm đồng ý? Một trận khó chịu nảy lên trong lòng, lại bị hắn áp chế xuống –

Cho dù tiểu cung nữ này cũng chỉ như những nữ nhân bình thường trước đây, chỉ tham vinh hoa phú quý mà thân phận hắn đại diện, giờ phút này hắn cũng không muốn buông tay.

Chính là, nếu làm hắn nổi lên tìиɧ ɖu͙©, thì tiểu cung nữ này tốt nhất nên hảo hảo mà gánh vác hậu quả!

Ngón tay khẽ chơi đùa với sợi tóc rủ xuống bên tay Đào tử, Nguyệt Vô Hoa nhẹ nhàng liến lên da thịt sáng bóng như sứ kia, cảm giác non mền nhẵn nhụi cùng hơi thở ngọt ngào đọng lại ở đầu lưỡi, chóp mũi. Hắn trong lòng rung động, tiếng nối không khỏi trầm xuống, “Nàng thực ngọt, trên người dùng gì vậy?

Kỳ quái, hắn thường ngày ghét nhất mùi son phấn, nhưng đối với hương khí trên người tiểu cung nữ một chút phản cảm cũng không có.

Bị liếʍ rồi bị liếʍ rồi bị liếʍ rồi… cũng bị ăn luôn sao?

Đào tử lạnh cả người, lại không dám nhúc nhích, nhưng toàn thân không ngừng phát run.

Hắn hắn hắn, tuy là vạn niên bàn đào hiếm thấy, năm đó còn tại trên cây cũng đã được chúng tiên khen ngợi, nói nhất định hương vị ngọt ngào ngon miệng, nhưng vừa mới biến được thành người, hắn không muốn nhanh như vậy đã bị ăn a!

Huống hồ, bị ăn là rất đau… Trước kia chẳng qua là lột vỏ ăn thịt, tốt xấu gì cũng có thể còn lại một cái hạt đào đáng thương, nếu chôn xuống đất không chừng năm sau còn mọc thành cây đào.

Hiện tại, hiện tại là hình người, bị ăn xong còn có thể dư lại cái gì? Xương chăng? Đem chôn cũng không mọc thành cây-xương được a!

Bị thê lương giả tưởng của chính mình dọa, Đào tử lặng lẽ nắm tay –

Không, hắn khong muốn như vây! Biến thành người ngày đầu tiên đã bị ăn luôn, cho dù xuống địa phủ cũng sẽ bị cười nhạo!

Trong nháy mắt, Đào tử hạ quyết tâm…

Nguyệt Vô Hoa một lúc lâu cũng không thấy nàng đáp lời, chỉ có thân thể run mạnh, thầm nghĩ có khi nào tiểu cung nữ này thực cũng “non”, đã bị chính mình dọa sợ rồi? Tuy rằng hắn đã quyết định tối nay cho tiểu cung nữ thị tẩm, nhưng hắn thực không có hứng thú cưỡng bách nữ nhân.

Việc hoan ái, hai người đều vui vẻ mới có nhạc thú.

(đồng ý với anh lày, vì 1 câu không thích cưỡng bách nữ nhân chấm cho anh 100 điểm)

Nhìn thấy Đào Tử cúi đầu, bả vai đơn bạc không ngừng run rẩy, thực rất đáng thương, Nguyệt Vô Hoa cũng không giống bình thường, khó được ôn nhu trấn an Đào tử: “Nàng đừng sợ, ngoan ngoãn, ta sẽ không làm nàng đau, ân?”

Dứt lời, đầu lưỡi khẽ liếʍ vành tai trắng nõn của Đào tử, tinh tế mυ"ŧ vào, trong lòng không khỏi cảm thán, tiểu cung nữ không chỉ trên người có hương khí, ngay cái cái tai mềm mềm cũng phảng phất vị ngọt nói không lên lời.

Từng đợt cảm giác xa lạ theo vành tai bị ngậm lấy truyền đến, cản giác tê dại khó tả từ chỗ đó lan ra, phảng phất toàn thân đều thấy tê rần. Cảm giác xa lạ làm Đào tử sợ hãi, ngon tay run rẩy chỉ vào ấm trà trên bàn.

“Làm sao vậy?”

Chạy đi lấy nhanh chạy đi lấy a, Đào tử cố gắng nháy mắt, một tay chỉ hướng ấm trà, chính là hắn quá mức khẩn trương, muốn mở miệng nói chuyện lại thấy cổ họng khô khốc, không dám lên tiếng, chỉ có thể lấy ánh mắt diễn đạt ý mình.

“Khát?”

Vừa hửng qua hương vị ngọt ngào của tiểu cung nữ, lúc này xem nàng chấp nhất khoa tay múa chân hướng ấm trà, Nguyệt Vô Hoa khó được tâm tình tốt, nói: “Cũng được, ta liền hầu hạ nàng một lúc, sau đó sẽ đến lượt nàng hầu hạ ta!”

Cho nàng uống chút nước nhuận họng cũng tốt, đợi lát nữa, hắn không tin tiểu cung nữ này có thể nhịn xuống không kêu ra tiếng! Người như vậy, thanh âm hẳn cũng trong veo động lòng người đi.

Nghĩ đến đây, Nguyệt Vô Hoa liền rời giường, cầm lấy ấm trà.

– xoay người rồi!

Thừa dịp Nguyệt Vô Hoa quay lưng lại, Đào tử nắm lấy cổ tay mình, trong lòng thầm đọc câu chú ngữ trời sinh đã có trong đầu.

Trong nháy mắt, một quả đào tươi mới khả nhân xuất hiện, trang phục cũng biến thanh hai phiến lá cây bay xuống giường.

Đợi đến khi Nguyệt Vô Hoa quay lại, chỉ thấy trên giường có một quả đào tiên, mặt trên còn có hai phiến lá cây thực buồn cười, còn tiểu cung nữ đã không thấy bóng dáng.

“khuông đương” một tiếng, ấm trà vỡ nát trên mặt đất, Nguyệt Vô Hoa tức xanh mặt –

Hảo, tốt lắm! Hắn lại bị tiểu cung nữ đem ra đùa giỡn! Xem nàng một bộ nhu nhược bộ dáng, không nghĩ có thân thủ tốt như vậy, có thể vô thanh vô tức trốn ngay trước mắt mình!

Trong đầu tràn ngập phẫn nộ, hai tròng mắt Nguyệt Vô Hoa ẩn ẩn phiếm hồng, chỉ cảm thấy chính mình hiếm khi thương tiếc nữ nhân nào, không ngờ lại bị trêu chọc! Càng nghĩ càng phẫn hận, hắn nào đã bị ai trêu cợt như vậy?

Tiểu cung nữ này để lạu quả đào trên giường là ý gì đây? Kỷ niệm hôm nay bị đùa giỡn?

Nghĩ đến đây, hắn một phén hất sàng đan

(chiếu)

xuống đất, quả đào đặt trên đó cũng rơi xuống, nhanh như chớp lăn đi thật xa. Vẫn chưa hết giận, hắn còn hận không thể một cước đá bay quả đào kia, nhưng đi mấy bước lại cảm thấy mình đuổi theo quả đào thì thực mất hết hình tượng, liền quay lại ném cả cái bàn đi, còn chưa hết giận liền hầm hầm ra khỏi phòng.

– chỗ mà tiểu cung nữ đã ở, hắn thực không muốn nhìn thấy nữa!

Lại nói Đào tử bị hất xuống đất, nhanh như chớp lăn, lăn mãi đến lúc nhìn lại đã không biết mình ở đâu, trong lòng vẫn nhớ kỹ phải chạy nhanh khỏi đây.

Ra sức lăn, không nhìn phương hướng mà lăn, lăn qua cửa ra ngoài, nhanh như chớp lăn lăn lăn càng lăn càng xa, cuối cùng đầu cũng hoàn toàn choáng váng không dừng lại được.

Mãi rồi cũng đυ.ng vào một vách tường cứng, ngăn hắn lại, Đào tử mơ mờ hồ hồ phát hiện trước mắt có cả một trời sao. Lập tức, hết thảy đều trở nên tối sầm.

– Ân, tối quá, đây là làm sao?

Không biết qua bao lâu, Đào tử chậm rãi tỉnh lại, phát hiện trước mắt là một mảng tối đen.

Ân? Không đúng, phía trước có tia sáng.

Đào tử theo bản năng đi về phía có ánh sáng. Theo thói quen định lăn về phía trước, ai ngờ một trận choáng váng ập đến, liền hoang mang biến thành hình ngời, lại quên chính mình đang lăn lộn, phanh một tiếng, mông đã tiếp đất.

Đầu thực đau, mông cũng thực đau nga…

Đào tử ai oán xoa xoa mông, đợi đến khi đã bớt choáng váng, mới phát hiện chính mình đang trong một chỗ rất hẹp, như là một cái tráp vậy.

Năm đó hắn bị tiên nữ hái xuống từ cây đào tiên, cũng bị đặt trong tráp… Nghĩ lung tung một hồi, vỗ vỗ mông, Đào tử lò dò đi về phía ánh sáng.

Nhân hình đương nhiên là lớn hơn khi còn là quả đào, cho nên chẳng mấy chốc hắn đã đến chỗ có ánh sáng, đi ra ngoài mới phát hiện nguyên lai mình đang ở dưới gầm giường. Cả ngày hôm qua lăn đi lăn lại lại lăn tới gầm giường sao?

Phủi phủi bụi trên người, hắn bắt đầu đánh giá khắp nơi.

Gian phòng này không lớn, cũng không có đồ trang trí gì, bất quá trong phòng có cỗ hương khí không biết tên, tuy rằng rất thơm, nhưng nghe lâu có điểm ngán.

“Ân? Đây là cái gì a?”

Đi về phía trước vài bước, trên tủ đặt một chiếc gương dồng, Đào tử nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, chính mình làm gì, người ở bên trong liền làm giống hệt.

Hay ở bên trong kia là mình?

Kìm lòng không đậu, hắn liền tiến đến, cẩn thận đánh giá – ân, mặc dù hơi mờ, bất quá da thoạt mình thật tốt, so với cửu thiên tiên nữ còn thuận mắt hơn.

Nhưng là, tại sao nhân hình của hắn lại vàng như vậy? Hay là hái xuống lâu rồi nên bị héo rồi?

Vừa định ở đây, liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Ngay lập tức, Đào tử lại hiến thành một quả đào, lặng lẽ lăn vào góc tủ quần áo…

“Di? Dĩnh tỷ tỷ, lần này đồ mới tại sao đều để tại tổng quản phòng, trước kia không phải đều trực tiếp phân phát sao?”

“Ta cũng không rõ ràng.”

Người được gọi là Dĩnh tỷ tỷ kia mở tủ quần áo, lấy ra mấy bộ đồ mới, phân phát cho mọi người.

“Nghe nói bởi vì Nguyệt quốc phái sứ giả tới, vì muốn tỏ rõ uy phong của Triêu Thiên ta, mới cố ý cấp cho nội cung cung nữ mấy bộ đồ mới, xem xem này, cũng sắp hơn cả đồ của các nương nương dùng nữa. Xem chừng cũng là vì thế, sợ người nào hiểu lầm rồi phá hư xiêm y, nên mới cho chúng ta tự đến lấy. Mỗi người lấy một bộ, thay nhanh lên, chúng ta còn phải ra ngoài hầu hạ nữa.”

Nhất thời, trong phòng đều là tiếng cười đùa. Không bao lâu sau, bên ngoài truyền vào tiếng thúc giục, chúng nữ trong phòng vội vàng lên tiếng trả lời, rồi ra ngoài.

(Em gặp cảnh này mà không động tâm thì đúng là kiếp thụ rồi -_-|||)

Đợi đến khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Đào tử từ trong góc mới lăn hai cái, lặng lẽ thò đầu ra [kỳ thực là nhô nửa quả đào ra], nhìn thấy trong phòng không có người, mới nhẹ nhàng thở ra, biến lại hình người, tiếp tục đứng trước gương xem xét chính mình.

Thật sự, càng nhìn càng thấy da vàng mà…

Đào tử tới sát gương, trái nhìn nhìn phải ngó ngó, nhìn thế nào cũng thấy chính mình thật vàng vọt, càng xem càng kinh hãi chán nản –

Thiên a, năm đó hắn được tụng xưng là vạn niên bàn đào, thủy nhuận hương điềm, cả vườn đào chỉ có duy nhất một quả, như thế nào mới hái xuống mấy ngày liền đã héo rồi? Thêm vài ngày nữa liệu có mọc lông không?

Trước kia nghe nói hạ giới có loại hầu đào, màu xám ngắt, vỏ lại toàn lông, lúc ấy hắn còn vì vẻ phấn nộn kiều diễm của mình mà tự hào a! Hiện tại gặp báo ứng rồi, chính mình cũng sẽ mọc toàn lông?

Thiên a! Hắn không muốn thế a!

Một phen ném gương đồng đi, Đào tử ý thức về nguy cơ của mình – không được, không thể tiếp tục như vậy được. Tuy rằng chỉ là một quả đào, nhưng là vạn niên bàn đào, hắn có tự tôn của hắn!

Ánh mắt nhìn đến trên giường, mấy cung nữ kia vội vàng đi, chưa đem xiêm y theo.

Ân, tự bọc mình lại, hẳn là sẽ không mọc lông ra đi…

Đào tử lấy xiêm y vứt lung tung trên gường mặc vào, lớp vải rộng che lấy cơ thể, làm cho hắn cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Đang lúc hắn muốn đem cả đầu cũng bọc lại, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, quần áo quấn trên đầu hắn bị túm lấy.

“Ngươi – là ở cung nào? Lần lần mò mò gì ở đây!”

Đào tử hoảng sợ, vội ngẩng đầu, mở to hạnh nhãn nhìn về phía lão ma ma mới xuất hiện.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mới tiến cung hả? Một chút quy củ cũng không có! Tốt lắm tốt lắm, đừng có ở đây lười biếng, Tần nhi phụng trà ở Ngự thư phòng vừa vặn bị bệnh, ngươi nhanh đi thay thế nàng!”

Lão ma ma nắm chặt tay Đào tử, vừa kéo hắn đi, vừa đi vừa mói thầm, “cung nữ bây giờ càng ngày càng không quy củ, thay quần áo thôi cũng lâu như vậy. Bất quá nếu không thay lâu, bị ta bắt gặp, hôm nay phụng trà ở ngự thư phòng đã thiếu một người rồi.”

“…”

Vì cái gì lại lôi hắn đi phụng trà a?

Đào tử bị kéo đi, cả đầu đầy dấu chấm hỏi, vừa định mở miệng, lại bị lão ma ma lườm một cái cháy lông mi.

Thật đáng sợ nga… Con người ở nhân gian ai cũng khủng bố vậy sao?

Xem cái cặp mắt đầy nếp nhăn kia lườm dài một cái, trông thực giống xà yêu năm đó định ăn vụng đào tiên nha… Tuy rằng xà yêu hồi đó không đi được mấy bước đã bị thủ viên địa tiên phát hiện, đánh nát nhừ như tương luôn.

Khẽ cong môi, Đào tử còn đang miên man suy nghĩ đã bị kéo đến ngoài Ngự thư phòng, một cái khay bị nhét vào tay, vần còn ngơ ngác đã bị đẩy theo một nhóm cung nữ vào phụng trà.