Chương 255: Phiên ngoại hằng ngày (5)

Edit: Tiểu Sa

Beta: Su

Khi Lăng Kiến Vi gọi video đến thì Triệu Ngu mới vừa lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, cô không cần nhìn cũng biết chắc chắn là anh. Cứ 6 giờ chiều mỗi ngày anh sẽ gọi tới, quy luật này vẫn luôn được duy trì trong suốt 2 tháng anh đi công tác.

Dù sao bây giờ ở New York là 6 giờ sáng, anh mới vừa thức dậy, nếu đợi anh làm xong công việc đến giữa trưa thì Triệu Ngu ở trong nước đã ngủ từ lâu, cho dù chưa ngủ thì cũng có thể đang ở trên giường với người đàn ông khác, nếu anh gọi sẽ chỉ tự làm bản thân mất mặt. Mà khoảng thời gian rảnh trước khi anh đi ngủ thì Triệu Ngu luôn ở trong quán cà phê, nếu không phải ở bên cạnh nhân viên thì cũng là khách hàng, thế nên cô không tiện nói chuyện với anh.

“Hôm qua ngủ trễ như thế mà hôm nay anh vẫn có thể dậy sớm được sao?”

“Sao em biết hôm qua anh ngủ muộn vậy?”

“Team của anh giành được giải thưởng lớn, anh chắc chắn sẽ dẫn bọn họ đi ăn mừng, cho nên có thể ngủ sớm được à?”

“Em biết khi nào?”

“Lúc anh đoạt giải, em đã xem phát sóng trực tiếp trên mạng.”

“Vậy mà em cũng không gọi cho anh sao? Anh còn tưởng rằng em không biết.”

Triệu Ngu cười: “Theo như lời anh nói thì nếu em không quan tâm đến trận đấu này, không xem phát sóng trực tiếp cũng như quan tâm anh có đoạt giải hay không thì anh sẽ vui vẻ hơn à?”

Một câu chặn họng khiến Lăng Kiến Vi không nói được gì, qua một lúc anh mới buồn rầu nói: “Anh có ý gì, trong lòng em biết rõ mà.”

Cô còn nói rằng khi có thời gian rảnh sẽ sang New York thăm anh, thế nên anh vẫn luôn chờ đợi đến ngày bản thân đoạt giải, cô có thể đứng dưới sân khấu tận mắt nhìn thấy, ai ngờ chỉ vì một câu “Tiết Tử Ngang bị bệnh” mà tất cả sự chờ mong của anh đều rơi vào khoảng không.

Không thấy tận mắt cũng không sao, nếu xem phát sóng trực tiếp, vậy mà cũng không gọi cho anh nói một tiếng chúc mừng, hại anh mong đợi cả ngày rồi lại mất mát cả ngày.

“Em không gọi cho anh thì anh cũng không gọi cho em luôn sao?” Triệu Ngu dừng xe, sau đó buồn cười cầm di động bước xuống xe: “Lúc ấy anh đang ở trường quay, làm sao em biết được anh có tiện nghe điện thoại hay không? Em còn tưởng rằng anh sẽ gọi cho em, kết quả là chờ đến khi ngủ quên mất cũng không thấy anh gọi, hơn nửa đêm em bò dậy xem phát sóng trực tiếp, vậy mà nhận lại được sự đãi ngộ như này sao?”

Nếu tiếp tục nói thì xem ra anh vẫn đuối lý. Lăng Kiến Vi bĩu môi, nhìn hình ảnh chuyển động không ngừng trong điện thoại, rất nhanh nhận ra đó không phải là bãi đỗ xe ở dưới lầu nhà cô: “Em lại đến bệnh viện thăm Tiết Tử Ngang sao?”

Nghe ra sự chua xót trong giọng nói của anh, Triệu Ngu nâng di động lên đối diện mặt mình xong mỉm cười với anh: “Ngồi một lát rồi đi.”

“Cũng không phải là bệnh gì ghê gớm, cần ở lại nhiều ngày như vậy sao?” Sau khi lẩm bẩm nói, Lăng Kiến Vi cũng chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy em đi thăm cậu ta trước đi, chờ khi nào em xong thì gọi nói tiếp.”

Triệu Ngu đương nhiên nghe được lời oán giận đó, đừng nói là Lăng Kiến Vi, ngay cả bản thân cô cũng từng phàn nàn như thế, thậm chí trước đó khi biết Tiết Tử Ngang bị bệnh phài nằm viện, cô còn nghi ngờ rằng có phải là anh đang cố ý giả bệnh để tỏ vẻ đáng thương không, dù sao đó cũng là chuyện anh làm được, nhưng lần này cô đã sai rồi, anh đúng là bị bệnh không nhẹ.

Tiết Trạm nói khi còn nhỏ Tiết Tử Ngang từng sốt cao và ngất xỉu, phải đưa đi bác sĩ để cấp cứu, lần này cũng đột nhiên phát sốt chóng mặt rồi ngất xỉu, khiến cả nhà họ Tiết sợ quá chừng, ông cụ từng nghi ngờ không biết anh có bị bệnh nan y gì không, kết quả bác sĩ chẩn đoán kết luận là: Mệt mỏi quá độ.

Trước đây chỉ biết Tiết Tử Ngang vì ăn chơi với đám bạn không ra gì mà mệt mỏi quá độ, vậy mà bây giờ lại bởi vì liều mạng làm việc mà mệt mỏi quá độ dẫn đến bệnh nặng, nghe thế nào cũng cảm thấy không thể tin nổi.

“Chẳng phải ai cũng nói đàn ông nghiêm túc làm việc là có sức hút nhất sao?" Tiết Tử Ngang mặc đồ bệnh nhân lười biếng ngồi trên giường, không chút đứng đắn liếc mắt đưa tình với cô: “Em có cảm thấy anh trở nên đẹp trai không?”

Triệu Ngu đưa quả táo đã gọt vỏ tới bên miệng anh: “Không thấy đẹp trai, ngược lại em phát hiện tinh thần của anh không tệ, có thể xuất viện được rồi phải không?”

“Em mong anh xuất viện đến như vậy sao? Có phải bước ra khỏi đây thì em sẽ không quan tâm đến anh nữa đúng không?” Tiết Tử Ngang khoanh tay thảnh thơi nhai quả táo: “Dù sao anh cũng không xuất viện đâu.”

“Vậy thì cháu tiếp tục ở lại bệnh viện đi, muốn ở bao lâu thì ở." Tiết Trạm chậm chạp bước vào: “Chút tiền thuốc men này, nhà họ Tiết chúng ta có thể chi trả được.”

“Sao chú lại tới nữa vậy?” Tiết Tử Ngang bất đắc dĩ dựa vào đầu giường: “Tới còn nhiều hơn cô ấy.”

“Chú tới gặp cô ấy chứ không phải tới để thăm cháu.” Tiết Trạm ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngu, Triệu Ngu tự nhiên nhét một miếng táo vào miệng anh.

“Haha.” Tiết Tử Ngang lưu loát cúi người tiến lên, ghé sát vào Triệu Ngu: “Ăn xong rồi.”

Nhìn Tiết Tử Ngang ăn một cách ngon lành, Tiết Trạm nói: “Chú thấy tinh thần của cháu rất tốt, bây giờ có thể xuất viện được rồi.”

Tiết Tử Ngang lại cướp lấy miếng táo nhỏ mà Triệu Ngu vừa cắt ra bỏ vào miệng xong lúc này mới vừa nhai vừa nói: “Chú nói dễ nghe thật, chú biết bệnh của cháu nghiêm trọng đến mức nào không?”

“Lúc trước anh ấy bị anh đâm một nhát cũng không nằm viện, còn nghiêm trọng hơn cả anh nữa đó.” Nói đến đây, Triệu Ngu bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, sau đó ánh mắt của cô dừng trên cánh tay của Tiết Trạm: “Còn đau không?”

“Có một chút.” Tiết Trạm gật đầu: “Còn hơi ngứa.”

“Để em xem.” Triệu Ngu bỏ quả táo xuống, lau tay bằng khăn ướt rồi từ từ vén tay áo của anh lên: “Bôi ít thuốc đi.”

Tiết Tử Ngang vốn định cười Tiết Trạm làm ra vẻ, cố ý giả vờ đáng thương ở trước mặt Triệu Ngu, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo vẫn chưa mờ đi trên cánh tay của Tiết Trạm, Tiết Tử Ngang đành ngậm miệng lại. Dù sao cũng là do chính tay Tiết Tử Ngang tạo thành, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay của Tiết Trạm, trong lòng Tiết Tử Ngang lại cảm thấy áy náy.

Tiết Tử Ngang mất tự nhiên ho khan một tiếng rồi yếu ớt nói: “Cả đám đúng là anh em cùng cảnh ngộ, trời vừa mưa thì đầu gối của người này đau, vết sẹo của người kia ngứa, có phải anh cũng nên mang một vết sẹo trên người, như vậy thì khi nhìn thấy trời mưa em sẽ nhớ đến anh không?”

“Có lý.” Triệu Ngu gật đầu như thật: “Đúng là ai cũng có vết thương cũ, chú nhỏ của anh bị thương ở tay, Thương Lục bị thương ở chân, Kỷ Tùy từng bị trúng một phát súng, Lăng Kiến Vi có vết sẹo ở đầu, Trang Diệp từng bị gãy xương sườn, ngay cả Hứa Thừa Ngôn cũng từng bị đá rơi trúng trong lúc cứu trợ động đất, nếu vậy thì chỉ còn thiếu mỗi anh.”

“Đồ không có lương tâm..” Tiết Tử Ngang không hài lòng liếc mắt nhìn cô: “Anh sợ nếu anh bị thương thật thì người nào đó không biết sẽ khóc thành cái dạng gì?”

Nói xong, anh lại bắt đầu đắc ý: “Tựa như ngày đó biết anh phát sốt ngất xỉu, em ngồi ngoài phòng bệnh suốt một đêm, ngay cả việc hứa đi gặp Lăng Kiến Vi cũng có thể đổi ý.”

Liếc mắt nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của Tiết Tử Ngang, Tiết Trạm kéo Triệu Ngu đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, anh thấy người nào đó vui vẻ đến no rồi.”

“Ăn ở đâu?” Tiết Tử Ngang lập tức đứng dậy muốn đi theo.

Tiết Trạm liếc mắt nhìn Tiết Tử Ngang: “Chẳng phải cháu còn bệnh sao? Nếu không thoải mái thì nên hạn chế đi bộ, tự mình xuống nhà ăn dưới lầu mà ăn đi.”

Tiết Trạm đúng là không nói giỡn với Tiết Tử Ngang, nói không dẫn theo anh thì kiên quyết không dẫn theo, để anh một mình trong phòng bệnh.

Triệu Ngu không khỏi cảm thấy buồn cười: “Với cháu trai ruột của mình mà cũng giận dỗi được? Anh ấy vẫn là người bệnh đấy.”

Tiết Trạm nắm tay cô tiếp tục đi về phía thang máy: “Bộ dạng của nó giống người bệnh chỗ nào?”

“Nhưng…” Triệu Ngu có chút bất đắc dĩ nhìn Tiết Trạm: “Em có hẹn với Thương Lục rồi, anh ấy tan làm sẽ đến bệnh viện đón em, đêm nay em đi ăn cùng với anh ấy.”

Tiết Trạm dừng bước, rũ mắt lẳng lặng nhìn cô.

Đúng vào lúc này, di động của Triệu Ngu vang lên, không cần nhìn cũng biết là Thương Lục gọi đến.

Thấy Triệu Ngu nghe điện thoại và nghe cô nói “Xuống ngay đây”, Tiết Trạm cúi đầu thở dài, buông lỏng tay cô.

Tiết Tử Ngang một mình giận dỗi ở trong phòng bệnh, thấy Tiết Trạm mặt không biểu cảm bước vào, Tiết Tử Ngang còn tưởng anh làm rơi thứ gì, kết quả là lại nghe anh dùng giọng điệu không vui hỏi: “Không phải muốn ăn cơm sao? Có đi không?”

Tiết Tử Ngang cũng không ngốc đến nỗi cho rằng chú nhỏ của anh đột nhiên phát hiện lương tâm nên chạy về kêu anh đi ăn cùng: “Triệu Ngu có hẹn rồi chứ gì? Là Thương Lục hay Hứa Thừa Ngôn? Trang Diệp hay Kỷ Tùy?”

Rõ ràng là nói bằng một giọng điệu vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Tiết Trạm liếc Tiết Tử Ngang một cái: “Có đi không?”

“Đi chứ, cháu đói bụng từ lâu rồi, chú đặt chỗ nào?”

“Nhà ăn dưới lầu.”

Tiết Tử Ngang: “…”

Tiết Tử Ngang thay quần áo xong, 2 chú cháu mới đi ra từ thang máy thì đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Chủ nhân của chiếc xe là Thương Lục, anh tới đây là vì đón Triệu Ngu, nhưng giờ phút này trên xe ngoại trừ anh ra thì không có người nào khác.

Tiết Tử Ngang nghi ngờ nhìn lướt qua xung quanh xong đi thẳng về phía trước: “Triệu Ngu đâu?”

Thương Lục ngẩng đầu liếc nhìn Tiết Tử Ngang rồi lại liếc nhìn Tiết Trạm ở cách đó không xa: “Đi rồi.”

“Đi rồi?” Tiết Tử Ngang lập tức phản ứng lại, sau đó tiếp tục vui sướиɠ khi người khác gặp họa: “Anh bị ai hớt tay trên rồi à?”

Thương Lục chẳng những không tức giận mà vẫn bình tĩnh nói: “Lăng Kiến Vi.”

“Chẳng phải cậu ta đang ở nước ngoài sao?”

“Hôm nay cố ý trở về, cầm theo giải thưởng, trở về tạo bất ngờ cho Triệu Ngu.”

Vừa rồi Triệu Ngu bất ngờ thật, trong lúc gọi video Lăng Kiến Vi nhìn ra cô đến bệnh viện, nhưng cô lại không phát hiện anh không có ở trong phòng mình mà là ở sân bay, bay một chuyến thật xa về đây chỉ vì gặp cô, vậy thì sao cô có thể từ chối anh cơ chứ?

“Đúng là không đến phút cuối thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Tiết Tử Ngang quan sát Thương Lục rồi sau đó lại nhìn Tiết Trạm: “Cuộc sống đầy những điều bất ngờ.”

Tiết Trạm đã đi tới bên xe của Thương Lục, nhìn anh thản nhiên và hỏi: “Đi cùng không?”

Thương Lục mỉm cười: “Được.”

“Vậy đặt thêm nhiều chỗ đi.” Tiết Tử Ngang càng lúc càng vui vẻ: “Ngộ nhỡ Lăng Kiến Vi cũng bị hớt tay trên thì kêu cậu ta tới luôn, có thể đủ một bàn mạt chược a.”

------

Sa: Anh em cùng cảnh ngộ bị hớt tay trên =)))