- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quỷ Kế
- Chương 7: Bé cừu chán sống???
Quỷ Kế
Chương 7: Bé cừu chán sống???
” Tiến vào!”
” Không cần, không thể……”
” Im! Ta nói có thể là có thể.”
” Ta không cần — a!”
Lôi Chấn Tân vác lấy Phương Di Sinh không nghe lời, nghênh ngang tiến vào một cửa hàng trang phục cao cấp.
Phương Di Sinh hoa mắt, tâm hoảng hoảng, túi hắn không có bao nhiêu tiền, Đại lão bản không biết còn ép hắn vào.
Nếu đây là một nhà tiệm cầm đồ, hắn hoài nghi đem chính mình bán cũng không biết có người chịu mua hay không?
Lôi Chấn Tân trực tiếp vác hắn lên lầu hai, khác với cửa hàng mặt tiền cao cấp dưới lầu, lầu hai là một nơi giống như phòng khách, hai nam nhân tới đây có vẻ rất không thích hợp.
Lôi Chấn Tân tức giận đem Phương Di Sinh quăng xuống ghế salon trước mặt, bốn, năm phu nhân lập tức vây lại bình phẩm từ đầu đến chân một phen.
” Chấn Tân, đây là vợ của ngươi sao?”
” Bộ dạng đĩnh đáng yêu nha.”
” Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi a? Mau nói cho dì biết coi.”
Phương Di Sinh bị quăng xây xẩm mặt mày, không rõ ràng lắm đàn nữ nhân này hỏi cái gì?
” Tránh ra!” Lôi Chấn Tân vừa quát, tất cả nữ nhân đều dạt ra. Y sắc mặt lãnh khốc đem Phương Di Sinh lãm đến bên người, thật muốn xem ai còn dám lại đây làm càn.
” Chấn Tân, ngươi vẫn là không quy củ như vậy.” Một mỹ phụ nhẹ nhàng đi đến, tao nhã ngồi xuống bên cạnh Phương Di Sinh, mị nhãn nhìn chăm chú vào hắn.
Thơm quá……
Phương Di Sinh bị nhìn chằm chằm nên lo lắng cúi đầu xuống, hắn tối không biết cách ứng phó nữ nhân. Lặng lẽ nép sát vào Lôi Chấn Tân bên cạnh lấy thêm can đảm, trong đầu suy tư nơi này là chỗ a?
Có phải là nơi phong nguyệt nhưng “treo đầu dê, bán thịt chó” hay không? Hay là……
” Ta là lão bản nơi này.” Mỹ phụ nhéo một chút hai má Phương Di Sinh, ” Thật mềm mại a.”
Lôi Chấn Tân trừng mắt, lập tức cảnh cáo: ” Ta không phải dẫn hắn đến cho ngươi sỗ sàng.”
” Nhỏ mọn như vậy.” Mỹ phụ đứng dậy, cẩn thận đánh giá Phương Di Sinh, ” Ánh mắt của ngươi không kém, đứa nhỏ này thoạt nhìn thật đơn thuần, ngươi đem người ta ăn rồi phải không? Thật là xấu a.”
“……” Phương Di Sinh thẹn đến muốn chui xuống đất, không biết là trên cổ còn vết cắn in lại.
” Ta phải về công ty.”
” Chấn Tân, đêm nay đến chỗ của ta đi, ngươi đã có một đoạn thời gian thật dài không tới nhà, ta rất nhớ ngươi.”
” Cần gì làm điều thừa, ngươi không phải cũng thường kỳ đến nhà của ta sao.”
Hai người ra khỏi cửa hàng, Phương Di Sinh một chữ cũng chưa nói.
Hắn còn tưởng Lôi Chấn Tân dẫn hắn đến mua quần áo…… kết quả không phải.
Túi tiền được bảo vệ, nhưng hắn lại không thấy vui vẻ chút nào.
Nữ nhân xinh đẹp, tao nhã, thoạt nhìn khoảng ba, bốn mươi tuổi kia là ai?
Là tình nhân của Lôi Chấn Tân sao?
Phương Di Sinh ngồi vào chiếc xe hơi đời mới có rèm che, Lôi Chấn Tân lập tức liền mệnh lệnh: ” Đem mặt của ngươi lại đây một chút.”
Phương Di Sinh theo lời tới gần, ” Trên mặt ta dính gì bẩn phải không?”
” Ân.”
Lôi Chấn Tân vươn tay chế trụ càng dưới của hắn, há mồm ở hai má hắn cắn một ngụm.
” A!” Phương Di Sinh xuýt xoa hai má bị cắn đau, kinh ngạc hỏi: ” Ngươi để làm chi……”
Hừ! Lỗ mũi Đại lão bản hừ hừ phun khí, ” Ngươi vừa rồi cũng quá không cẩn thận, không hiểu rõ lắm là chỉ có ta mới có thể bính ngươi, những người khác đều không được. Cho dù là mẹ ta cũng giống nhau. Ngươi nghe rõ rồi chứ?” Lại có lần sau, y không chỉ cắn một ngụm thôi đâu!
” Nữ nhân kia là…… mẹ — ngươi?!”
Lôi Chấn Tân tức giận nói: ” Ngươi hoài nghi a, đã một phen tuổi còn không chịu già, mỗi ngày theo một đám mấy bà dì kia ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, khó trách lão nhân lo lắng.” Y cũng rất không yên tâm tên ngu ngốc này!
“……” Phương Di Sinh thật chột dạ ngậm miệng lại, không dám phát biểu ý kiến gì.
Phu nhân xinh đẹp như vậy sao có thể sinh ra đứa con chuyên chế lại bá đạo thế này?
Trộm ngắm gương mặt người chết thật sự lãnh khốc của Lôi Chấn Tân một cái, ôi trời…… rốt cuộc giống nhau ở điểm nào a?!
Lôi Chấn Tân phát tác tính tình xong còn nói: ” Ngày mai mẹ ta sẽ lấy quần áo đến cho ngươi, bà là một nhà thiết kế, không có việc gì liền mang một đống quần áo đến nhồi vào trong tủ của ta, hiện tại, bà đã có đối tượng để dời đi mục tiêu.”
” Ách, ngươi……”
” Ta đã quăng hết hành lý của ngươi, nên bồi thường cho ngươi không phải sao?”
A, tên ngốc này nghĩ rằng y không phát hiện số tiền tiết kiệm gởi ngân hàng kia ít đến đáng thương a, điều mà y biết không chỉ có bấy nhiêu thôi đâu.
Phương Di Sinh nội tâm bất an, hắn có chuyện muốn cùng Lôi Chấn Tân nói rõ. Buổi chiều, sau khi hắn cùng lão bản đi công ty, Lôi Chấn Tân bận cùng các giai tầng chủ quản họp, hắn tìm không thấy cơ hội thích hợp để hai người nói chuyện.
Bữa tối qua đi, Lôi Chấn Tân dẫn hắn về nhà, còn chưa kịp mở miệng, Lôi Chấn Tân liền trực tiếp đi vào phòng tắm. Phương Di Sinh ở trước cửa phòng tắm đi qua đi lại, lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn cầm lấy ấn vào nút trả lời đón nghe —
‘ Di Sinh, ngươi hiện tại đang ở chỗ nào?’ Thanh âm tức giận ở bên kia điện thoại vang lên: ‘ Chúng ta đã hẹn vào hai ngày trước là đêm nay sẽ cùng đi xem phim, hay là ngươi đã quên?’
” Ta……” Hắn thật sự đã quên.
‘ Hôm nay là sinh nhật người ta, ta cùng các bạn đều ở chỗ này chờ ngươi, mau tới đây.’ Nữ nhân ở đầu dây bên kia thành thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến, bạn trai này là hữu cầu tất ứng mà.
” Ách, hảo…… ta lập tức đến ngay.” Phương Di Sinh nắm di động, mới xoay người liền đánh lên một thân thịt tường cứng rắn.
” Ngươi muốn đi đâu?”
” Hẹn hò.”
Lôi Chấn Tân ngừng lau mái tóc ướt, những giọt nước uốn lượn chảy từ đuôi tóc xuống ngực, làn da màu đồng cổ dưới ánh sáng ngọn đèn vàng loè loè toả sáng. Phương Di Sinh cảm thấy khó thở liền xoay đi… A, Lôi Chấn Tân chỉ mặc duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ, hắn không thói quen nhìn nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
(trần đâu mà trần, người ta có mặc “quần” chứ bộ à =”=!!)
Lôi Chấn Tân thấy hắn trầm mặc liền chột dạ, ” Ngươi muốn ra ngoài hẹn hò, là cùng bạn gái trước kia?” Y đã tự động đem nữ nhân tên Dư Hiểu Nhàn kia trở thành quá khứ, mặc kệ Phương Di Sinh có chịu chia tay hay không.
Hừ! Vừa mới đến ở cùng một chỗ với y, Phương Di Sinh lại chuẩn bị cho y thưởng thức một màn‘ vợ nɠɵạı ŧìиɧ ’, hảo đa dạng a!
Phương Di Sinh biểu hiện ở phương diện nào đều thật nhát gan, thế mà dám ở trước mặt y nhắc tới hồ ly tinh kia, lá gan đúng là không nhỏ.
” Hôm nay là sinh nhật Hiểu Nhàn, ta đã đáp ứng sẽ cùng nàng ăn mừng, cho nên ta phải ra ngoài.” Hắn thật cẩn thận nói rõ cùng Lôi Chấn Tân. Hiện tại, hắn ở trong nhà Lôi Chấn Tân, nếu không có việc gì thì báo trước một chút hành tung, hắn sợ Lôi Chấn Tân sẽ phát giận.
” Ân, ta đã hiểu.” Y là không trọng yếu phải không, hừ!” Ta mang ngươi đi.” Lôi Chấn Tân chộp lấy xâu chìa khoá xe của Phương Di
Sinh quăng lên nóc tủ quần áo, Phương Di Sinh tuyệt đối lấy không được.
” A! Chìa khoá xe của ta……” Phương Di Sinh ngửa đầu nhìn khoảng cách giữa mình với nóc tủ, trừ phi hắn đem ghế dựa đến mới có thể lấy được chìa khoá xe của mình.
” Ngươi muốn đi hẹn hò, ta lấy xe đời mới có rèm che đưa ngươi đi thì thể diện hơn.”
Lôi Chấn Tân tạm áp chế tức giận, y sẽ dạy Phương Di Sinh biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức. Đêm nay, y liền hy sinh một chút, bồi ‘ lão bà ’ ra bên ngoài… Hừ.
Phương Di Sinh vốn không biết tâm tư của Lôi Chấn Tân, ” Ta biết đường, không cần ngươi dẫn ta đi.” Hắn hy vọng Lôi Chấn Tân có thể đem cái chìa khoá trả lại cho hắn.
” Điều này sao có thể chứ. Ta lo lắng ngươi biết đường đi ra ngoài, không biết đường trở về. Ngươi biết không, từ ngày ta bị em gái ngươi phản bội, ta cho rằng nữ nhân chính là hồ ly tinh chuyển thế, ta lo lắng ngươi bị nữ nhân không đứng đắn thông đồng, ngươi nhất định cho rằng ôm nữ nhân so với bị ta ôm mới thoải mái hơn.”
Phương Di Sinh xìu mặt, hắn căn bản chưa từng ôm qua nữ nhân…… còn không có cơ hội……
Loại sự tình này nếu để Lôi Chấn Tân biết rõ, hắn nhất định sẽ bị cười chết luôn!
Nhưng mà, ” Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Phương Di Sinh nghẹn đã lâu, rốt cuộc giấu không được, thừa dịp hiện tại phải cho Lôi Chấn Tân thấy rõ ràng lập trường của hắn–” Vì Huệ Tâm, ta đem chính mình bồi thường cho ngươi, nhưng xin ngươi về sau đừng dùng loại phương thức ngày hôm qua nhục nhã ta, ta sẽ không ngóc đầu nổi ở trước mặt nữ nhân. Chuyện phát sinh tối hôm qua, ta cũng không trách ngươi, bởi vì ngươi nhất định là giận điên rồi mới có thể mất đi lý trí. Ta thật sự cảm thấy có lỗi, Huệ Tâm cô phụ tình cảm của ngươi, ta sẽ giúp nàng chuộc tội, về sau ta sẽ mỗi ngày giúp ngươi nấu cơm, giúp ngươi giặt quần áo, ban ngày làm thư ký của ngươi, buổi tối làm quản gia cho ngươi, ngươi muốn ta cùng ngươi ngủ, ân, ta sẽ mỗi ngày kể một câu chuyện xưa bên giường cho ngươi ngon giấc, sau đó ta đi ngủ phòng khách, ta không dám yêu cầu ngươi phân một gian phòng khách cho ta ngủ, con người của ta cũng không đòi hỏi lắm.”
Lôi Chấn Tân nghe Phương Di Sinh nghiêm túc nói một chuỗi dài — trọng điểm chính là kể câu chuyện xưa ở bên giường?!
Tên ngốc này có bao nhiêu đáng yêu đây nhỉ?
Chỉ có ngốc như hắn mới nghĩ ra một người năm nay đã sắp 29 tuổi như y cần kể chuyện bên giường để ru ngủ. Hai tay Lôi Chấn Tân khoanh trước ngực, một bộ định liệu trước hỏi: ” Kế tiếp, ngươi là muốn nói, chờ ngày nào đó ta cưới vợ, ngươi chuộc tội coi như đã xong?”
” Đúng vậy, ” Lôi Chấn Tân chỉ mới nghe một chút liền thông. Phương Di Sinh lời thề son sắt cam đoan: ” Ta sẽ hết lòng giúp ngươi tìm kiếm đối tượng, ta nhất định sẽ tìm một nữ nhân so với em gái ta còn hiền thục hơn cho ngươi.”
” Ngươi muốn giúp ta tìm nữ nhân a?” Loại chuyện ngu xuẩn này chỉ có Phương Di Sinh mới muốn nếm thử. Người nhà của y còn chưa có người nào dám ở trước mặt y nói ra loại đề nghị này; cũng không phải không muốn sống nữa!
Phương Di Sinh không biết mạng chính mình trong đêm nay chỉ còn lại phân nửa, hắn lấy một nửa cái mạng còn lại tiếp tục muốn chết nói: ” Bằng điều kiện của ngươi nhất định không ít cô gái muốn gả cho ngươi. Ta nghĩ ra một hảo phương pháp, đăng báo công khai trưng hôn, ta tin tưởng nhất định sẽ có rất nhiều tiểu thư khuê các đến báo danh. Đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi sàng chọn, tuyệt đối chọn một nữ nhân hoàn mỹ cho ngươi.”
” Tỉnh tỉnh đi!” Lôi Chấn Tân lập tức cự tuyệt.
Y căn bản không tin Phương Di Sinh có cặp mắt nhìn người, gương mặt thực khốc để sát vào nhìn trừng trừng Phương Di Sinh; người này có thể nói là có mắt không tròng — quả thật là chán sống!
Phương Di Sinh còn chưa rõ ràng lắm bổn phận của chính mình, còn vọng tưởng gợi ý bảo y đăng báo trưng hôn?!
Thật sự là càng lúc càng thái quá! Làm ‘ lão bà ’ lại công khai giúp ‘ lão công ’ dẫn mối?
Hừ hừ! Đêm nay tuyệt đối phải hảo hảo sửa chữa hắn, chờ — sau khi chính mình giúp hắn quăng hồ ly tinh đi đã; chuyện này nằm trong kế hoạch của y cả thôi.
Phương Di Sinh vẫn bị nữ nhân kia xem như kẻ ngốc đùa giỡn, nữ nhân kia chỉ thích hư vinh lại chân đạp hai ba thuyền, phía trên tủ quần áo có một túi giấy, bên trong đều là ảnh chụp chứng cớ.
Tên ngốc này cái gì cũng không cảm kích, mười phần coi tâm ý của y như rác.
Ai…… mẹ y quả thật là sinh ra y để chuyên môn cứu vớt Phương Di Sinh thoát ly khổ hải; về phần Phương Di Sinh được sinh ra để làm chi?
Không thể nghi ngờ là để làm cho y tức chết!
Trong mắt Lôi Chấn Tân ẩn hàm quang mang phẫn nộ, Phương Di Sinh bị nhìn đến cả người dựng hết tóc gáy, ” Ngươi ngươi ngươi…… rất không vừa lòng đề nghị của ta sao?”
Lôi Chấn Tân không giận ngược lại còn cười –” A, ta vừa lòng cực kỳ, ngươi xem ta không phải cười đến thật vui vẻ sao.” Y một khi mỉm cười, sẽ làm cho Phương Di Sinh thót tim!
Lôi Chấn Tân lấy xuống khăn mặt ở trên đầu, ” ba” một tiếng vắt ở trên lưng ghế dựa, Phương Di Sinh lập tức nhảy dựng, dưới chân không xong, đặt mông ngồi bên mép giường.
Là do ngọn đèn quá mờ trong phòng đi, hắn cảm thấy sắc mặt Lôi Chấn Tân hiện ra màu gỉ sét?!
Lôi Chấn Tân mở ngăn kéo bàn, lấy ra một máy sấy thổi khô tóc. Phương Di Sinh lập tức đi lấy đến một bộ quần áo cho Lôi Chấn Tân.
” Linh linh linh — linh linh linh –” lúc này, chuông điện thoại của Phương Di Sinh lại vang, số điện thoại hiện trên màn hình cho biết là của bạn gái hắn.
Phương Di Sinh đi đến cạnh cửa tiếp nghe, nhưng mà không muốn cho Lôi Chấn Tân nghe thấy, nội tâm tự nhiên cảm thấy một trận chột dạ.
” Nàng chờ không kịp phải không?” Lôi Chấn Tân đến bên cạnh hắn hỏi.
Phương Di Sinh hướng Lôi Chấn Tân gật gật đầu. Lổ tai thì đang tiếp nhận bạn gái chửi rủa — trách hắn động tác quá chậm, cố ý làm cho các nàng chờ đợi.
” Thật xin lỗi……” Phương Di Sinh bị mắng thật sự uỷ khuất, không dám trách cứ Lôi Chấn Tân lấy đi chìa khoá xe của hắn, làm cho hắn kéo dài thời gian hẹn.
Lôi Chấn Tân ở một bên rõ ràng nghe được đối phương quả thực là người đàn bà chanh chua, chửi đổng liên tục trách cứ Phương Di Sinh không phải. Y tức giận nhíu mày, rốt cuộc nghe không nổi nữa, bàn tay to đoạt lấy di động của Phương Di Sinh, Lôi Chấn Tân ngữ khí hung ác không cho người kia nhận ra, ” Tiểu thư, xe Di Sinh nửa đường chết máy, ta hiện tại sẽ đưa hắn đến nơi hẹn. Ngươi chờ.”
” Khách!” Đóng máy, kết cục là chiếc điện thoại bị người quăng vào thùng rác.
” A! Tại sao ngươi lại vứt bỏ di động của ta?”
Phương Di Sinh kêu đến hảo tâm đau a, di động kia là phương tiện cùng bạn gái liên lạc mới mua a.
” Ngươi hiện tại không cần dãy số trong điện thoại kia nữa. Ta sẽ sai người đi mua cái khác cho ngươi.” Hừ! Trên đời này, người có thể khi dễ Phương Di Sinh chỉ có mỗi y mà thôi, những người khác – không có cái quyền đó a!
Úc…… một phần năm tiền lương của hắn chỉ cần vài giây liền bay mất…… Phương Di Sinh ngồi xổm bên cạnh thùng rác vì tiếc tiền mà khóc đưa tang, trong lòng oán giận hành động bá đạo lại ác liệt của Lôi Chấn Tân, chờ một chút thế nào cũng sẽ gặp bạn gái với gương mặt mẹ kế.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quỷ Kế
- Chương 7: Bé cừu chán sống???